Lâu Đài Trên Cát - Chương 70
Chương 11: sóng gió
Sài Gòn 11/06/2009
Hạnh đi làm về, cô mệt mỏi ngả lưng ra giường, không buồn tắm rửa thay đồ, Một ngày làm việc căng thẳng và sau đó là những quãng đường kẹt xe, khói bụi mịt mù làm cô thực sự kiệt sức, rồi về đến nhà thì cúp điện, thực là họa vô đơn chí
Theo thời gian làm việc thì 1 ngày là 8h, còn thời gian ket xe di chuyễn sáng 2h chiều 2h nữa thành ra trung bình 1 ngày 1 người làm 11h. Kinh khủng. Cứ cái đà này 10 năm nữa thì thành phố quá tải. Rồi điện đóm nửa, nền tảng của công nghiệp là năng lượng, là điện, xăng, dầu. Người ta cứ hô hào là đến năm 2020 đất nước cơ bản hoàn thành công nghiệp hóa, hiện đại hóa gì gì đó, mà đất nước là ở đâu? Ngay như Sài gòn cô ở thì điện đóm còn chập chờn, cúp mở còn không tính được. nói gì hóa cái này, hiện đại cái kia.
Nông thôn thì đi sau thành thị 20 năm thậm chí có nơi là 30 năm, cho là 10 năm nữa SG hóa được đi, nhưng cả nước thì không hóa nổi. Cô về quê cô, ba mẹ cô còn kéo cày bằng trâu bò, thì 10 năm nữa họa may hóa ra 4 con bò, chứ hóa cái gì mà cả nước. mà cơ bản hoàn thành là gì? Tiêu chí nào là cơ bản. cũng chẳng biết.
Nghĩ đến mà ngán ngẩm, lớp của cô gọi là là thế hệ 8x, tương lai là rường trụ gì đó, mà có những chuyện đa số là không thấy, hoặc thấy mà không nói, hoặc nói không ai nghe, có khi người ta còn bảo mình là này là nọ…cho mình cái chức danh hảo rường trụ tương lai gì đó ,mà không cho làm, không cho nói, không qua rèn luyện, thì trụ rường gì
Đó là thực tế cuộc sống, bối cảnh xã hội mình phải nhìn nhận. Từ ngày vào làm ngân hàng, cô thấy cũng như anh hay nói, cũng là 1 kiểu xây nhà trên cát thôi, ở nước ngoài, ngân hàng cho các doanh nghiệp vay thì cao lắm 10%/ năm, nước mình thì 18% đến 24%, mà mình gia nhập WTO, ai ai cũng vui mừng, nhưng nghĩ sâu xa, với hạ tầng kẹt xe như thế, mà giao thong là mạch máu của kinh tế, thì nội xe cộ hàng hóa người ngợm chờ chực là lãng phí lắm rồi, rồi lãi vay như thế, doanh nghiệp mình lấy đâu ra sức mà giảm giá thành, nâng cao chất lượng dịch vụ, cạnh tranh với nước ngoài, cuối cùng người ta mang đồ vào bán cho mình thì nhiều, mình bán đi chẵng được bao nhiêu nên từ từ lao động thất nghiệp cả đống, hàng ngày thanh niên ngồi café ken nghịt
Nhớ lại Hùng so sánh cho cô nghe VN mình gia nhập WTO mà cô buồn cười, nhưng đó lại là sự thật. Nó giống như nhà mình nuôi 1 con chó ta, thằng hàng xóm nuôi 10 con bergier khổng lồ, nó qua bảo thôi tao với mày phá hàng rào cho trẽ con hai nhà chơi chung sân. Mình thấy nhà mình nhỏ, mình đồng ý, làm vậy con mình có sân chơi rộng rãi hơn, con chơi vui đâu chưa thấy, 10 con chó khổng lồ qua ỉa, hưởi rồi hốt cức mệt mỏi con mình cũng không đi chơi được, có tức quá thì xua con chó ta còm cỏi qua nhà nó ị lại cho bõ ghét, cũng có được bao nhiêu, cùng lắm như cây tăm. Nghe nó thô tục, nhưng đúng, cái kiểu của anh lúc nào cũng thế. Mà đó là điều làm cô mến anh.
Nhớ những cái anh nói, cô lại nghĩ về anh. Cô nhớ lại đêm 01/06, cái đêm anh đi lo công việc cho Hương, cô lo cho bạn cô ít thì lại lo cho anh nhiều hơn, Hương nó được anh lo thì tốt rồi, nhưng ai lo cho anh? Đêm đó, do anh không cho cô ra ngoài phòng trọ, cô đóng cửa mà ngồi ở ngạch cửa rồi ngủ quên mất. Đến chiều mai nghe tiếng xe 2 người về, cô mừng quá chạy ra ôm chầm lấy anh, nhớ lại mà giờ cô còn ngại ngại, nên 10 ngày nay không gặp anh, cũng không gọi điện, cái ôm đó, và cái hôn dịu dàng của anh, rồi cái lúc anh đè cô khi anh nhầm….Cô không biết vợ anh có nhớ anh, có nghĩ về anh, có lo lắng cho anh khi anh bươn chải trên sài gòn không, có mừng ra ôm lấy anh như cô không khi anh đi xa, đi lâu về? Nhìn anh, ai cũng nghĩ anh hạnh phúc, vợ con đề huề, bồ bịch xinh đẹp, mà cả 2 cô, việc này là cô biết khi đêm đó cô thăm dò An và Hồng, khi họ qua ở cùng cô. Rồi anh đang xây công ty nhà xưởng nữa. Nhưng cô biết chĩ có cô, trong số 4 cô gái anh quen, hiểu rõ những mệt mỏi trong sâu thẳm con người anh, khi nhìn anh có vẻ như khóc trong lần cô thăm anh gần đây nhất. Cô không nghĩ là cô yêu anh, nhưng cô thích cảm giác êm đềm lúc cô và anh ngồi ăn cháo ngoài sân trong tĩnh lặng và yên ả.
Máy quạt chợt kêu lên vù vù khi có điện lại, cô ngủ lúc nào cô cũng không nhớ…
( Còn tiếp)