Lâu Đài Trên Cát - Chương 44
Trong khi sư muội ngồi café máy lạnh thực tập bài học thì sư huynh sáng giờ mệt mỏi vô cùng
Gã ngồi thừ người ra ghế salon, sau khi chạy lòng vòng buổi sáng dưới cái nắng như đổ lửa. Mà vậy cũng không nói, đang gọi tô bún bò Huế thơm lừng ra, món ăn gã khoái khẩu, thì cuộc dt của vợ gã dưới quê gọi lên, làm gã muốn điên luôn, mắc nghẹn bỏ luôn tô bún nguội ngắt.
Vợ gã kể ở nhà, ba của cô nhậu xỉn, đập vỡ cái tivi LCD gã mua cho con bé coi hoạt hình
– Sao ổng không đập cái của ổng đi
Nàng im lặng, biết anh muốn nói gì. Anh sắm ở nhà 2 cái, 1 cái cho anh và nàng với con bé. Một cái cho nhà nàng coi chung. Mấy bữa anh ở nhà, ba nàng xin tiền nhậu, thấy ý anh không cho nên nàng nói hết tiền, hôm nay anh không có nhà, ổng kiếm chuyện đập.
Mấy lần nàng cũng muốn bỏ nhà đi theo anh, nhưng tình yêu của nàng là sự ích kỷ chứ không phải tình yêu có sự hi sinh, nàng chưa đủ trưởng thành trong tình cảm để vượt qua tâm lý cá nhân, vả lại, gần bùn thì phải hôi tanh mùi bùn, nghe bà con dòng họ bơm riết, từ chỗ nàng biết nàng gần giống Hồ Ngọc Hà, đến chỗ nàng nghĩ nàng ngang bằng với Hồ Ngọc Hà, nhưng nàng quên gã là tay trắng làm nên, tay không bắt giặt, không phải Cường USD, gã chỉ là Hùng VND thôi.
Gã ngồi đó, tý lại hút thuốc, tý lại uống café, đã 3 ly café rồi, tô bún bò nguội ngắt đã dẹp vô trong, khói thuốc mù mịt. Gã biết gã cũng đã là con ruồi sa vào lưới nhện, thanh quan khó quản việc nhà, việc người ta, gã rành lắm, mà việc của gã, gã chưa thấy giải pháp nào cả.
Nhìn gã vững vàng bên ngoài, không ai biết chỗ sụp đổ của gã. Còn gã, gã biết, nhưng sửa thế nào? lâu đài tình cảm của gã, cũng xây trên cát.
Thôi thì, một lần này nữa vậy, gã gọi lại cho nàng
– Em vứt và dọn dẹp sạch sẽ đi, mai anh ra chuyển tiền rồi mua cái khác, con nó không có tivi coi tội nghiệp nó
Cúp máy, gã thương con gã, gã tội nghiệp nó, nhưng ai thương gã, ai tội cho gã.
Những dòng nước mắt ứa ra từ đôi mắt khắc khổ, gã sụm xuống, bụm tay vào mặt.
Cuộc đời gã, nhiều đêm mưa gió hồi xưa, đấm bóp giác hơi ế ẩm, đã từng trân mình chịu đựng những bà sồn sồn và đôi khi, những gã gay sờ nắn, rồi những ngày vác túi nilon với mấy bộ quần áo ra gầm cầu chữ Y ở quận 8 ngủ qua đêm, vì bị chủ nhà trọ đuổi, nhưng gã còn không khóc. Nhưng vì con gái gã, gã không muốn nó bơ vơ côi cút thiếu cha hay thiếu mẹ , mà hôm nay gã phải khóc.
Con bé bưng bê của quán ngồi gần đó thắc mắc không hiểu, anh đó mặc đồ xịn, dùng laptop, có dáng ông chủ, có tiền mà cũng phải khóc sao?. Nó chưa có tiền, nên nghĩ có tiền là sướng, tới chừng nó có tiền rồi, nó không biết nó sẽ lại khổ vì nhiều cái khác nữa.
( Còn tiếp)