Lâu Đài Trên Cát - Chương 42
An đứng sững ngoài gốc dừa đầu ngõ, cô như muốn gục xuống vì nhục nhã trong khi trong nhà anh trai cô vẫn sang sảng chửi bới
– D.M nó, nó tưởng thứ làm đĩ như nó ngon lắm sao, mà bày đặt về cái nhà này nói này nói nọ, nó tưởng nó đi nằm ngửa rồi gửi tiền về nhà này là muốn nói cái gì nói sao?
Hàng xóm xúm đông xúm đỏ ngoài ngõ, cô muốn chui xuống đất
Chuyện là kỳ này về nhà, nghe anh hai cô muốn bán vườn ruộng rồi gom tiền cả nhà lên thị trấn mua cái nhà nhỏ buôn bán sống qua ngày. Ba cô mất sớm nên trong nhà giờ anh hai cô có quyền, theo truyền thống quyền huynh thế phụ ngày xưa. Nhưng quyền huynh là chừng nào huynh sống đàng hoàng, tử tế, để làm gương cho em út. Đằng này anh cô là người suốt ngày ăn chơi đàng điếm, trước giờ toàn báo hại cô phải lăn lóc mà cứu anh ta mấy chuyện như chém người, trộm cắp vặt rồi nhà cô phải bồi thường để anh ta khỏi đi tù, cô cũng mấy lần muốn bỏ cho chết, nhưng thấy mẹ khóc lóc năn nỉ, cô lại mềm lòng mà giúp anh ta
Lần này về thăm nhà và đem tiền cho mẹ, cô đã cãi nhau với anh ta. Nghe anh ta nói bán nhà để lên thị trấn, mua cái nhà nhỏ cho có chỗ buôn bán, anh ta sẽ mua bán kiếm tiền phụng dưỡng mẹ, nghe thì hay, nhưng cô biết đó là sự dối trá của kẻ lười biếng , anh ta xúi bán nhà để anh ta có tiền xái, ăn chơi, chứ lo cho mẹ gì. Mấy lần cô nhờ cậy người quen xin cho anh ta đi làm hết chỗ này đến chỗ kia, mả anh ta có làm yên đâu, được vài bữa anh ta lại chê này chê nọ, rồi nghỉ, về nhà ăn bám cô và mẹ, mà ăn thì không nói, còn phá
Mà mỗi lần cô góp ý hay nói những cái sai của anh ta, là anh ta chửi bới lên, nói cô là con này con nọ, khiến hàng xóm láng giềng nhìn cô như nhìn con sida, cô nhục nhã xấu hổ không sao nói hết. Người đời chà đạp mình, cô vượt qua được, nhưng người nhà chà đạp mình, cảm giác đau đớn không sao tả nỗi, cúi gằm mặt bước vào nhà, cô gom bóp tiền rồi nói với mẹ:
– Chừng nào mẹ lên ở với con thì con nuôi mẹ, còn không mẹ với nó làm gì làm. Con không về nữa.
– DM mày, con đĩ chó, đi đâu thì đi, cô rồ máy chạy xe đi trong tiếng anh ta chửi vọng theo
Người dân đi làm đồng về buổi trưa, thấy một cô gái xinh xắn ngồi trên một xe tay ga đời mới, gục đầu trên xe khóc nức nở.
An khóc cho mình, mà cũng là khóc cho bao nhiêu phận gái quê như cô, ở cô là anh trai, còn ở ngưởi khác, là em trai, thậm chí có người còn là ba mẹ, con gái ra thành phố bán thân, ở nhà họ đánh đề, cờ bạc, họ vô tư sống trên tình thân của người con gái ruột thịt của mình, mà không cần biết người ta phải làm gì, sống thế nào, để có đồng tiền nhàu nhĩ mồ hôi, và cả nước mắt , gửi về, cho họ có cái ăn cái mặc. Bỏ thì thương, thì mang tiếng, vương thì tội, vì hoa mà nhẹ tay với bình, An cảm thấy cô như con ruồi mắt vào lưới nhện, 3 năm rồi không thoát được
Nghèo vốn dĩ không là cái tội, nhưng nghèo mà còn phá hoại, làm ra nợ, đó chính là cái tội.
Lau nước mắt, cô chạy qua nhà Hồng, người bạn, người tình, đã chia ngọt sẽ bùi với cô mấy năm nay. Cô đã không còn nơi nào để về. lại nhớ đến anh, không biết hôm nay anh đi làm có chỉn chu không? Chiều về có ngủ nghỉ sớm không. Thật lòng, cô thương anh như anh trai hơn là tình cảm trai gái, cô làm tình với anh vì thích thú, khoái cảm, chứ không phải tâm lý sở hữu của đàn bà với đàn ông. Cô tự hỏi nếu mình có anh trai như thế, liệu hôm nay mình có như chị Hạnh, chị Hương không?
Thấy An chạy xe vào ngõ nhà mình, vừa chạy vừa khóc, Hồng thở dài, cô biết chuyện gì, dù chi tiết có thể không rõ, trong nhà cô cũng có một thằng như thế, chỉ khác là nó chưa dám lớn tiếng như anh hai của An, thứ nhất là nó vai nhỏ, thứ 2 là ba cô còn sống. Nhiều đêm cô tự nhủ, sau này ba mẹ mất, cô và AN sẽ ở bên nhau như một cặp vợ chồng, lo lắng chăm sóc cho nhau, dù cô biết pháp luật, và cả dư luận, còn có cái nhìn chưa rộng mở về hôn nhân đồng tính. Mà mặc kệ, quan trọng là người ta thương nhau, sống có tình có nghĩa, không thẹn lòng mình, thì các trở ngại có quan trọng gì.
( Còn tiếp)