Lâu Đài Trên Cát - Chương 41
Ngày 30/5/2009
Sáng nay cô thức dậy, nhớ ra hôm nay là ngày Tuấn xuống gặp cô, hôm qua hắn có gọi điện hẹn trước. Cô lại thở dài, nhiều lúc ngẫm nghĩ cô cũng thấy mỏi mệt với những chuyện cút bắt với đàn ông quá rồi, nhưng mệt mỏi là một chuyện, cuộc sống mà cô đã quen, cuộc sống của những sự săn đón, hào nhoáng, sang trọng của tầng lớp trên ở xã hội. Thói đời ăn quen nhịn không quen, nghèo chúng khinh có tiền chúng ghét, cô chứng kiến cũng nhiều, ghét thì kệ chúng mày, miễn có tiền nhiều sống sung sướng thì ai nói gì cũng được.
Nhưng 1 tuần nay cô cũng thấy mình lớn lên nhiều, bài học mà hắn dạy cho cô, nghiền ngẫm sâu sắc, cô hiểu đó chính là chân lý của cuộc sống của những người bon chen, vất vả từ tay trắng đi lên như hắn, mạnh được yếu thua, điều đâu tiên muốn người khác thần phục mình là mình phải lộ ra cho họ biết cái mình có, nhưng lộ dần dần, có phương pháp, cư xử có ân có uy, và điều quan trọng nhất của cuộc săn mồi thì đầu tiên, phải có vũ khí đập tan sự phòng ngự về tâm lý của con mồi, một tinh thần suy sụp thì sẽ không còn tự quyết định được gì nữa.
Cô cũng nhìn rõ, là con người ai cũng tham, có kẻ tham tiền như cô, có kẻ tham sắc dục như Tuấn, có kẻ ham quyền lực , có kẻ ham thi thơ rượu chè…miễn là mình phải nghiên cứu, tìm hiểu, phân tích đánh giá lòng tham, sự ham muốn của họ đặt ở chỗ nào, dùng cái gì tác động, dùng cái gì trói buộc, và dùng cái gì để khuất phục.
Bài học thì chỉ có vậy, cũng như con cọp trong rừng, con nào từ nhỏ cũng biết, cũng được thiên nhiên ban cho bản năng đó, nhưng tại sao có con mạnh, con yếu. Nguyên do là lý thuyết thì là như thế, sách lược là như thế, nhưng vận dụng , phải hiểu chiến thuật, cái nào trước, cái nào sau, cái nào trên, cái nào dưới, cái nào chính để kiềm chế, cái nào phụ để xúc tác…Cô hiểu, trên đời này, số phận cũng là có, nhưng nói số phận quyết định cuộc đời, lại là sự ngụy biện của kẻ bất tài, không có chí tiến thủ, số phận và sự kết hợp những bước đi nỗ lực không ngừng nghỉ, chưa bàn đến đi đúng hay sai hướng, mới là then chốt để đi lên trong xã hội. Có thể trong lúc đi bị sai hướng, thì đi lại cho đúng, không có nỗ lực đi, mới là điểm kết thúc của một con người.
Cô đã quyết định không đặt tình cảm nơi Tuấn nữa, cũng như với bất kỳ người đàn ông nào nữa, cô quyết định trở thành kẻ đi săn như hắn, còn tinh yêu với cô lúc này là một thứ chưa cần nghĩ đến, rang buộc sớm mà làm gì, rồi biết có đi đến đâu không, hay lại là tập 3 của tận cùng đau khổ, như tập 1 với Hoàng, mất đời con gái cho 1 thằng hèn, cái hèn bị che lấp đi vì sự hào nhoáng bên ngoài của nó, tập 2 là mất thời gian và hi vọng vào Tuấn, 1 thằng điếm, và cũng như tập 1, 1 thằng điếm bị cái hào nhoáng bên ngoài che lên. Còn hắn, là thằng gì nhỉ, cô còn sợ hắn, cảm giác của con khỉ đứng trước con trăn, cô không xóa đi được, và cái cô sợ nhất, chính là không đoán được hắn là loại đàn ông nào
Tiếng chuông dt của Tuấn vang lên, nghe hắn nói chổ hẹn xong, cô bật dậy chuẩn bị, cuộc săn mới bắt đầu lại. Phải bắt hắn trả giá cho những gì hắn gây ra cho cô.
Trong lúc Hương chuẩn bị đi gặp Tuấn thì Hạnh cũng chuẩn bị đi họp với anh Tính, anh của Hùng. Đã 4 ngày trôi qua cô làm dưới quyền anh ở chi nhánh Hoàng Văn Thụ, mọi chuyện nhớ lại cứ như ngày hôm qua, cô nhớ lại khi cô phỏng vấn và có hẹn đi làm ở ngân hàng xong, cô quay về công ty cũ, gặp Ông Thành
Vứt toẹt lá đơn xin nghỉ việc trên bàn ông ta vào sáng hôm đó, trước ngày đi công tác mà ông ta ấn định với cô 1 ngày, cô thích thú ngắm nhìn khuôn mặt ánh lên sự thất vọng của một thợ săn thấy con mồi sa vào bẫy rồi thoát ra được. Đứng đó nếm trải tư thế của người chiến thắng, cô hiểu hơn vì sao Hùng và Hương bạn cô, lại chọn cuộc sống như thế, cuộc sống cũa những hồi hộp, kích động, của sự tan nát ê chề khi thua cuộc, nhưng bù lại, khi chiến thắng, một sự thõa mãn bản năng làm ta mình sung sướng, sung sướng hơn bất kỳ cảm giác nào, kê cả cảm giác tình dục.
– Sao em nghỉ, ông Thành cất lời
Đang lựa lời tìm nguyên nhân nào đó nói ra cho lịch sự, đột nhiên vì cảm giác của kẻ chiến thắng chi phối, Hạnh thốt ra những lời dường như không phải của cô
– Tôi nghĩ vì nghĩ đến ngày mai con heo như ông chồm lên người tôi, hôi thúi không chịu được
Nhìn ông ta sững sờ trước sự cay nghiệt của mình, cô khoan khoái trong lòng
– Này, cô ăn nói cho đàng hoàng, công ty và tôi đối xử với cô không tệ nhé
– Phãi, không tệ, nhưng cái gì không tệ, ông nghỉ ông ban cho tôi như thế là tôi phải cảm ơn ông sao? Đúng, tôi đã từng mang ơn ông, cảm ơn ông. Tôi hết mình vỉ công ty này, vì ông, nhưng ông có thật sự vì lòng trung thành của tôi mà cư xử không, hay vì âm mưu này nó, vị cái con vật trong háng ông không ngừng ngỏng lên, đòi hỏi.
Quát to lên cho hầu hết nhân viên văn phòng nghe thấy, cô cố ý đánh cặp mông của mình khi quay lưng lại, rời khỏi phòng, trong sự xì xào của nhân viên và sự xấu hổ của ông ta
Tiếng anh Tính gọi làm cô cắt ngang dòng hồi tưởng thú vị, cô ôm cặp hồ sơ theo anh ra xe.
Gã thức dậy, hôm nay căn nhà trống trải, sáng nay AN và Hồng đã về quê sớm, cuộc sống của các cô là như vậy, tảo tần ở những chốn phồn hoa đô hội, để vun đắp cho quê nhà nghèo khó, nhìn dất nước thì nghĩ là phồn vinh, nhưng chỉ là phù hoa giả tạo mà thôi, hãy chiu khó xách xe đi chừng vài chục kilomet trở lên, sẽ thấy có những con người hàng ngày ăn cơm rau muống chấm muối, ở trong những căn chòi gió đưa qua là sập. mà nghĩ cũng ngộ, nhiều người nước mình, bây giờ sống bản năng và hình thành tư duy hưởng thụ và yên phận sớm quá, người ta hàng ngày ru ngủ nhau, lúc nào cũng nói đạt được thành tựu này chiến tích nọ, nhưng đó là chúng ta tự đóng cửa ru ngũ cho nhau mà thôi, Có sự so sánh nào kì cục như mình không, khi tự mình so sánh với mình 30 năm trước. Mình tự hào vì 30 năm trước mình đi bán vé số được 15, 20 ngàn một ngày, mình đi xe đạp. Còn giờ 30 năm sau, mình lớn hơn, có sức vóc hơn, mình đi làm cu li thợ hồ, được 120 ngàn một ngày, mình đi xe wave trung quốc, và mình tự hào về điều đó.
Lẽ ra, cái đúng là mình phải so sánh với thằng hàng xóm của mình, ngày xưa bằng tuổi mình, nó đi bán vé số cùng mình, nhưng do chịu khó học hỏi, dẹp bỏ những thói hư tật xấu của bản thân, nhìn thẳng vào sự thật, học hỏi khoa học công nghệ, giờ nó đã đi BMW, Mercedes trong khi mình cứ tự hào mãi là hồi xưa mình là thằng đầu đàn trong đám bán vé số trong xóm, đánh thắng cả những thằng đô con của xóm bên, mình tự mãn trong cái chiến thắng giả tạo đó, mà mình quên đi mình thắng là vì thiếu ăn còi cọc nhỏ con, những thằng đó nó đánh nương tay, rồi sau nó chán nó tự bỏ cuộc, chứ thực tế sức vóc của những thằng lớn đó, nó đánh thật, đánh mạnh thì mình chết. mà lúc đó mình làm đai ca được, cũng vì những thằng bán vé số xóm mình vừa ngu vừa nghèo, nên mình mới lòe được chúng nó. Mình đã nghĩ sai rồi đi sai hướng, cũng là một nhẽ, cái sai thì cũng sai rồi, thôi không bàn nữa, nhưng cái chết lớn hơn của mình là, sai ma lì không chịu sửa, nói như giang hồ hay nói, là đã ngu mà còn lì, đó mới là bi kịch.
Mấy anh em công nhân công trường alo cho gã cấp thêm vật tư, công ty còn chừng 1 tháng nữa là xong hạ tầng đi vào sản xuất được rồi. nghĩ đến việc này, gã lại mệt mỏi, Hạnh về ngân hàng rồi, không thể kêu cô bỏ 1 chỗ ngon để về công ty của mình được. việc tìm 1 nhân sự phụ tá quản lý làm gã đau đầu nữa tháng nay.
( Còn tiếp)