Lâu Đài Trên Cát - Chương 30
Sáng nay ngủ dậy, thấy Hương còn mệt, Hạnh chở Hương qua vứt bên công ty Hương làm, gặp sếp Duy đến sớm đang uống café chổ cửa công ty, cô gật đầu chào, cô cũng biết sếp Duy do mấy lần đi ăn trưa cùng anh và Hương
Vào đến công ty, nghe nhân viên phòng của cô nhắn cô lên gặp ông Thành giám đốc, cô băn khoăn không biết có chuyện gì không, đã 6 tháng từ khi leo lên cái ghế phó phòng mà một cuộc đi café cô củng không đi cùng ông ta, sau cái hôm ông ta hẹn cô đến nhà bàn công việc rồi ông ta kiếm cớ ôm ấp cô nhưng cô thoát được.
– Cuối tuần này em đi cùng anh đi vũng tàu công tác nhé, có mấy doanh nghiệp hải sản dưới đó muốn xuất ủy thác qua công ty mình, mà Ngọc trưởng phòng em nghỉ phép rồi, nên anh gọi em đi thế anh Ngọc. Ông ta vừa nói vừa như dán mắt vào bộ ngực căng tròn của cô.
Nghe đến đó, Hạnh thấy mỏi mệt trong người, lần này là lần thứ 4 cô bị chỉ định đi cùng ông ta, mấy lần trước cô đã tìm nhiều lý do khéo léo từ chối và nhờ anh Ngọc trưởng phòng gánh dùm, sự bất quá tam, lần này từ chối nữa e rằng không ổn.
– Vâng, em sẽ sắp xếp. cô tạm thời thế đã, rồi từ từ tính
– Tốt, em cho chuẩn bị toàn bộ tài liệu nhé, ông ta nói rồi liếm môi nhìn theo cặp mông căng tròn của cô khi cô đi ra khỏi phòng
Hạnh về bàn của mình ngồi, mở máy tính lên cho có chứ không có đầu óc làm bất kỳ cái gì. Nghĩ đến ông ta, cô bức bối nghiến răng ken két.
Cô làm việc cho ông ta rất tận tụy, thậm chí nhiều hôm lang thang làm thủ tục ở cảng đến 11, 12 h đêm, cô cũng không tính overtime cho công ty. Nghĩ rằng mình tận tụy cho công việc, dù không ngủ với ông ta nhưng mình kiên quyết mềm mỏng từ chối thì dần dần ông ta sẽ thôi, và xem trọng mình thật sự. So với lương của chị Thủy phó phòng cũ đã nghỉ thai sản, lương cô có 3/4., tuy so với bạn bè thì cũng cao hơn, nhưng cô nghĩ lương cô thấp hơn Thủy, mà cô làm giỏi hơn Thủy thì cô coi như đã sống hết lòng với ông ta rồi. Nhưng cô là đàn bà, cô không hiểu đàn ông, sự đời mỡ treo miệng mèo, trừ khi mèo không thèm, còn thèm mà không ăn được thì cứ đi vòng quanh mà kêu réo.
Hạnh đôi khi cũng muốn xin nghỉ quách cho rồi, nhưng nghĩ đến xã hội bây giờ mật ít mà ruồi nhiều, khối người gần chục năm kinh nghiệm, thạc sĩ đầy mình mà còn thất nghiệp, nên cô nén lòng ở lại, mục đích là tích lũy kinh nghiệm và thành tích, để lỡ đến ngày có nhảy ra, thì cũng dễ kiếm chỗ đặt chân hơn, nhưng cô không ngờ ông ta nhiều lần âm mưu tính toán như thế.
Cũng có khi cô vì miếng cơm manh áo, cũng có lúc muốn cho ông ta quách, nhưng nghe bà lao công già kể năm trước có 1 cô văn thư xinh xắn , tò te với ông ta một thời gian, rồi vợ ông ta biết, cô gái đó nửa đêm bị một đám cô đồ nó dùng lưỡi lam rạch cái mặt thành cái bàn cờ tướng, mà công an không điều tra được, cô dẹp luôn ý nghĩ viển vông đó.
Giờ tiến thoái lưỡng nan, trời chịu đất mà đất không chịu trời.
Xử lý xong đám công văn giấy tờ, cô chợt nghĩ đến lời của Hương nhờ nhắn gặp Hùng. Hay là sẵn mình hỏi ý anh xem thế nào. Hôm qua ăn cơm trưa cùng anh, trao đổi với anh về những chuyện này nọ, cô biết anh không đơn giản như những lời linh tinh mà miệng anh hay nói ra
15h. Xong hết việc, cô nhấc điện thoại hẹn gặp anh. Gặp anh xong việc mình rồi, cô sẽ nhắn Hương cùng ra, nhưng việc mình xong trước đã. Cô không muốn Hương biết việc khó xử của mình.
Đang chỉnh lại tóc tai áo xống, cô tròn mắt khi thấy gã xuất hiện, hôm nay gã diện đồ Piere Cardin, giày bóng lộn, tay xách laptop đỉnh đạc từ xa tiến lại, cô nheo mắt sợ mình nhìn lầm người.
Mùi nước hoa đàn ông từ gã lan nhẹ theo không khí, thấm vào mũi làm Hạnh ngây ngất. và cô tự hỏi không hiểu sao hôm nay , với phong cách gã như thế này, con Hương sẽ nghĩ sao?
Khác với Hương không nghĩ sâu xa, cô biết những lần trước anh bèo nhèo vì lên sài gòn ăn bờ ngủ bụi, nhưng lần này có gì khác hay sao mà chỉn chu vậy, dĩ nhiên cô không nghĩ là anh có 2 người tình trẻ đẹp tút lại cho anh ta
( Con tiếp)