Lâu Đài Trên Cát - Chương 24
Bước xuống bến xe Miền Đông, cô cảm nhận lại hơi thở nhộn nhịp hối hả của sài gòn, nơi những dòng người luôn cuồn cuộn đi lại , mua bán, cạnh tranh, chen chúc nhau, giành giật nhau và thậm chí chà đạp lên nhau để ngoi lên trong xã hội, một xã hội đang vận hành chưa ổn định với hệ thống pháp luật nhiều chỗ hỡ, không công bằng…nên tạo ra thói quen cho người dân như thế. Chùng nào còn những khung pháp lý chưa ổn định, không bảo vệ số đông mà chỉ bảo vệ thiểu số lợi ích, còn những hiện tượng không làm mà hưởng nhiều, kẻ bất tài thì ngồi trên cao… thì những hiện tượng bon chen tranh giành vặt vãnh, những hành vi ứng xữ với nhau phi pháp luật sẽ còn tiếp diễn. vì người dân thấy nhiều người bất chấp pháp luật, làm sai mà không bị xử lý, thì dĩ nhiên số đông còn lại sẽ a dua theo, nói như 1 nhà trí thức lớn mà cô có lần nghe ông ta nói: nước mình có cả rừng luật nhưng do không ai hiểu, không ai theo, từ trên xuống dưới, nên thành ra không xài rừng luật mà xài luật rừng, và khi áp dụng luật rừng với nhau rồi thì dù có sau đó dùng pháp luật chấn chỉnh, thì cũng như bắt cóc bỏ dĩa mà thôi, bản chất khủng hoảng vẫn còn đó, không giải quyết một cách căn cơ nền tảng, suy cho cùng, nền tảng xã hội xung quanh, cũng tiềm ẩn những nguy cơ, và biểu hiện ra bên ngoài triệu chứng của 1 công trình lâu đài xây trên cát.
Thấy Hạnh vẫy tay chỗ nhà chờ cổng ra, cô xách đồ đạc đi ra
– Sao mày, về quê tĩnh dưỡng thế nào, bớt khùng chưa
– Rồi, mai tao đi làm lại
Hai cô đèo nhau vào một quán nước thời sinh viên mà 2 đứa hay ngồi
– Mày còn nhớ quán này không, nơi tụi mình năm 1 hay ngồi, nhớ lại thời đó mình ngây thơ thiệt, ai đời đi chợ không dám đi, sợ bị bắt cóc
Hạnh làm cô nhớ lại mình cách đây 5 năm, và cô nhìn lại mình bây giờ, cô cũng hiểu ý nó, nó muốn nhắc nhở cô một lần nhớ lại mình vẫn còn trẻ lắm, dù có đi đâu làm gì, cũng đừng đánh mất chính mình, mất đồ thì mua lại được, mất tiền thì xót, nhưng làm từ từ kiếm lại được, nhưng đánh mất chính mình, ai cứu mình được khi mình đã lớn rồi, gieo nhân nào thì gặt quả đó, kết quả tương lai dựa trên nền tảng hôm nay.
Cô lấy quà quê ra cho Hạnh, cô thấy nó reo lên vui mừng trước mấy con khô mực, mấy con khô cá bớp. cá sơn mà ba cô làm để cô đem vô sài gòn ăn, ba kêu mang nhiều mà cô còn chê xách nặng, lúc nghe cô nói thế, thấy ba cô có vẻ buồn, cô mang một ít đem theo, cô không ngờ nó làm Hạnh vui như thế, 5 năm rồi mà nó vẫn mừng như lần đầu thấy mẹ cô mang vào cho các cô ăn, không lẽ, so với nó, mình thay đổi nhiều quá rồi sao.
Chuyến đi về quê làm cô sáng ra một điều là từ nay cô đừng nên dây dưa yêu đương với đàn ông có vợ, còn lợi dụng thì cứ lợi dụng, nhưng không sa đà quá sâu, còn lại, cô vẫn chưa nghĩ là mình sai, những gì gọi là đạo lý cuộc đời, theo cô, nó vẫn chỉ là mớ lý thuyết suông của những kẻ trí thức nghèo, ăn cơm với muối mà nói chuyện trên núi, cô quên rằng để có cô hôm nay, cô có một gia đình để khi bước chân mỏi mệt, tinh thần khủng hoảng, cô còn một nơi để đi về, cô còn như vậy là chính vì gia đình cô, ba mẹ cô phải chống lại nhiều sự cám dỗ, để bảo vệ những gì mà cô phỉ bang là nhảm nhí đó, cô vẫn chưa chịu hiểu, dù nằm trong nệm ấm chăn êm, kẻ hầu người hạ thì người ta vẫn không thễ ngủ yên nếu bên trong là một tâm hồn giông bão.
Những gì cô nhận thức ra trên chuyến xe Thuận Thảo đêm nọ, khi thấy lại nhịp sống sài gòn xa hoa lộng lẫy, cô đã quên gần hết. mấy ngày về quê, ngoại trừ quyết tâm cắt đứt với Tuấn, mà mục đích là để mình tự do hơn, trong lòng cô vẫn thế, vẫn chưa có thay đổi nhiều, khi sự hõn loạn của tâm hồn qua đi, cô chỉ thấy cô sai vì quá hi vọng vào Tuấn, chĩ có thế.
Hạnh cất quà ra xe rồi chở cô về nhà trọ, bữa nay Hạnh ở lại với cô
Kết thúc cuộc gặp và ký xong hợp đồng thuê với chủ đất, gã nhìn vào đồng hồ thì đã gần 23h đêm. Sài Gòn bây giờ không có đêm, người ta thay phiên nhau làm, ăn, ngủ, làm tình hùng hục suốt 24h một ngày, 7 ngày một tuần để thõa mãn bản năng của mình…nên không thể trách chị Hợp chủ đất được khi chị cho một cái hẹn oái oăm là 21h30, khiến gã nằm lang thang vật vạ gần 2 tiếng đồng hồ ở quán café gần nhà chị, dù quán có mấy em khá xinh và mát mẻ cho gã nhìn giải khuây, nhưng với một sức khỏe gần như cạn kiệt khi dậy từ 5h sáng, đi xe đường dài rồi họp hành liên tục suốt buổi chiều với tòa án cho một vụ kiện của khách hàng sắp đưa ra xử, rồi đi xem hàng mẫu của đối tác gửi cho, rồi duyệt qua mẫu mảket cho bảng hiệu công ty, ký duyệt bảng vẽ thiết kế sửa chữa khu nhà văn phòng…khi gã vẫy taxi từ nhà chị Hợp ra, gã gần như nằm trên chiếc taxi với cái bụng trống rỗng, thân thể hôi hám, tàn tạ.
Khi An và Hồng ra mở cửa cho gã vào, chưa kịp để 2 cô nhận ra mình là ai, gã xô vào, vứt cặp quần áo và laptop ra sàn xong thì lăn dài ra nệm, suýt tý nữa các cô không nhận ra gã, tưởng thằng nghiện nào vã thuốc quá mà xông đại vào ăn vạ.
( Còn tiếp)