Lâu Đài Trên Cát - Chương 20
12h trưa, đưa gã đi ăn cơm tấm xong rồi ra văn phòng Phương Trang ở Lê Hồng Phong cho gã về Cần Thơ, An và Hồng trở về nhà trọ, dọn dẹp, nằm nghỉ trưa rồi chiều nay có khách hay quán quen gọi thì các cô đi làm lại, trở lại với nỗi lo cơm áo gạo tiền.
Đã từ lâu An và Hồng sống lặng lẽ với công việc của mình, nhìn các cô vẻ ngoài đẹp đẽ đấy, sang trọng đấy nhưng có ai biết bao nhiêu lần các cô phải móc họng cho ói ra bớt rượu bia, ói ra hết những chất nhờm gớm mà khi bú liếm kích thích cho khách các cô phải nuốt vô vì khách hàng muốn thế. Hàng ngày nở hàng chục nụ cười, nhưng đêm về, nằm bên nhau, các cô kể ra những chuyện trong ngày rồi động viên nhau ráng vượt qua, vì nghĩ về ba mẹ ở quê nhà, vì nghĩ đến bản thân các cô, chữ nghĩa thì ít, còn trẻ, không quen biết ai, thì làm gì để sống đây, huống hồ là con người, còn có hiếu thảo, tang ma hiếu hỉ dòng họ, đau ốm bệnh tật, trăm dâu đổ đầu tằm…
Trách ai bây giờ, không lẽ trách ba mẹ mình bất tài nên nghèo, nên giờ mình khổ. Không thể, la người có lương tri, sống với tư tưởng văn hóa nền tảng của con người, đạo lý dân tộc không ai nghĩ thế cả, dù có học hay không được đi học, nhưng những cái nền tảng luân lý thì như nhau cả thôi. Vả lại, bằng cấp và văn hóa chưa chắc đi đôi với nhau, người đọc nhiều chữ chưa chắc sâu sắc bằng người thấm hiểu văn hóa ứng xử, đạo lý làm người. thế hệ ba mẹ các cô là thời chiến tranh, không chết đã là may, nói gì đến làm giàu ông nọ bà kia mà cho con cái thừa hưởng, đó là nói trên đa số người dân.
Vậy trách các cô lười biếng không lao động nên làm cave sao? Thế bây giờ cho các cô nghỉ làm cave, các cô làm được gì? Công nhân? Xin lỗi, tiền lương không đủ cho tiền nhà, cho tiền điện , tiền xăng, tiền thuốc men đau ốm đang tăng để theo kịp mặt bằng giá của…. Mỹ, Anh, Nhật Pháp…dù Việt Nam nằm dưới đít thế giới. các cô dù ít học, nhưng nghe những khách hàng của các cô đi Mỹ, Pháp, Anh về kể các cô nghe, các cô cũng biết ra nhiều thứ, vd như giá nhà đất ở SG bằng ở…Mỹ. giá thuốc tây bằng giá ở…Anh, còn giá điện và giá xăng đang bắt kịp giá…Nhật bản. thật là cười ra nước mắt.
Thế làm công nhân thì cho là các cô sống được ,nhưng lây lất đi, rồi cha đau mẹ bệnh ai lo, hay là đễ các cụ đi ăn xin rồi dư luận và pháp luật xử mình tội bất hiếu? Trong khi nghề nghiệp chuyên môn không có, muốn có phải đi học, mà các cô cũng nghe nói sinh viên bây giờ ra trường, cố gắng ăn học xong để tốt nghiệp, tốt nghiệp xong thì…thất nghiệp đầy ra đó thôi..huống hồ gì mình đi học mấy thứ nghề mà người ta dạy cho có hình thức, mèo quào như may, thêu, uốc tóc móc lỗ tai gì đó…
Các ông trí thức bằng cấp đầy mình còn bí bài toán này mà nói chi các cô? Thế mà xã hội làm ghê gớm lắm, bắt các cô, phỉ báng các cô là thành phần này, thành phần nọ…nghe rất ghê gớm, nhưng xin thưa các vi, xin các vị bớt chê trách đi, thay vì các vị chê trách, các vị xách đít ra khỏi phòng máy lạnh đi giải bài toán mà các cô đưa ra đi, các vị có giải được không?
Chỉ vì không được nhìn nhận là một nghề vì thói đạo đức giả của xã hội, dù nó tạo ra thu nhập , và nó giải quyết cho cả xã hội một nhu cầu mà ai cũng cần. thế nên trong cuộc đời đi làm của Hồng và An, và nhiều người như 2 cô, rất khốn nạn và nhục nhã. Bị khách hành hạ, bạo dâm, hãm hiếp tập thể, tra tấn tình dục…bên cạnh đó là đám ma cô, ma cạo bóp cổ trung gian, rồi khi bị bắt, có khi gặp những con quỷ khoát áo quan chức , nó lợi dụng quyền lực mà pháp luật trao cho nó, nó chơi chùa, miễn phí, cũng phải cắn răng mà chịu, không thì chết với nó.
Có khi các cô cũng kêu lên để cầu cứu xã hội, nhưng lại nhận được những câu trả lời “ thứ làm đĩ thì có làm có chịu đi, kêu ca gì, thứ đĩ mà cũng đòi hỏi”. Xin thưa với các vị, trước khi làm đĩ thì các cô cũng làm người, chỉ vì biết làm người mà các cô phải đi làm đĩ, để bán cái mình có, không như nhiều vị chôm chỉa của người khác, của tập thể khác rồi về nhận là của mình, đem ra rao bán
Các cô hay suy nghĩ như vậy, nhưng nghĩ là một chuyện, nói ra cho lô gíc các cô không làm được.
Nên không trách các cô vui mừng khi gặp gã, lúc Hương nghe An và Hồng cười hí hí ở bờ kè Phạm Văn hai, Hương nghĩ Hùng nói bậy gì đó với 2 cô, nhưng thật ra, do lúc đó Hùng nói 2 cô những suy nghĩ trên đây của Hùng mà các cô thấy tin gã, quý gã, nên các cô mới muốn kết thân và rủ gã về nhà.
– Hồi trưa anh dặn mình cứ đi làm bình thường, nhưng bớt lại, dành thời gian lên học kĩ thuật show, Hồng nhớ không, An hỏi Hồng
– Có, Hồng còn nhớ mà, mình ráng chút
– An tính kêu Hồng đi học them tiếng anh giao tiếp, để lên đó làm cho tốt, chịu không ?
– Được đó, vậy tý đứa mình đi kiếm chỗ học. Học buổi sáng đi, tiếng anh buổi sang, đi làm trưa đến chiều tối, 8h tối mình về nhà, nghiên cứu cái kia, vậy hén An
– Uh. Nhất quyết vậy đi, anh ấy nói mình học tiếng anh tốt, vừa giúp mình lên đó giao tiếp dễ dàng, được boa nhiều hơn, có them cái lợi là sau này còn có thể kiếm việc đàng hoàng được, ví dụ như dịch sách hay phiên dịch gì đó, một công hai chuyện. Hồng nói
– An biết rồi, giờ An với Hồng cố gắng vậy, mong là mọi thứ đều ổn, để mai mốt mình ít đi ngồi bàn và đi khách lại, trừ ra khách quen, mình biết rõ người ta thì đi. Hoặc ai đàng hoàng lịch sự.
An nghe Hồng nói vậy, cô lại nhớ anh. Dù chỉ tiếp xúc với anh 2 ngày qua, nhưng cô cảm nhận anh coi 2 cô như người thân của anh, anh lo lắng, sắp xếp từ việc nhỏ như sửa dùm bóng đèn đến sau này 2 cô sẽ làm gì, và quan trọng nhất, anh hiểu hết sự khó khăn và nỗi đau của việc các cô đang làm. Và điều làm cô quý anh nhất là trước khi cô tự nguyện cho anh, thì anh không hề đê các cô phải khó xử
Thật ra cô biết, ngay từ đêm đầu tiên ghé nhà, nếu anh ấy đòi hỏi 2 cô cũng sẽ cho, nhưng trong lòng 2 cô, nghĩ về anh sẽ không như bây giờ. Anh đã không phụ niềm tin của 2 cô, không lẽ 2 cô phụ niềm tin của anh sao..
Giữa cô và Hồng có một bí mật, đó là khi các cô, có một lần, vì 1000 usd của một ông người Mỹ, đã làm tình với nhau như 1 đôi nam nữ thật thụ cho ông ta xem, và hôm sau các cô về nhà, các cô biết ai cũng hưng phấn và hứng tình thật sự khi người kia kich thích mình, nên không ai biết là các cô bề ngoài là bạn nhưng đôi khi cũng có tình dục. Đôi khi cả tuần không đi khách, tình dục dồn nén các cô cũng thỏa mãn cho nhau, Hồng và An không biết anh ấy có nhận ra cái này không. Nhưng cả 2 người đều thương anh ấy, đó là điều mà anh ấy hiễu rõ.
Nhưng các cô đều hiễu, muốn có anh lâu dài thì không nên phá hủy hạnh phúc gia đình mà anh đang có, không thí mất hết. các cô luôn hiểu là, dù anh ở đâu, nhưng ánh mắt của anh luôn ở bên các cô, bàn tay luôn nắm tay các cô, dìu dắt các cô bằng tình nghĩa của mình, vậy nên cần gì anh ở gần hay ở xa, điều đó không quan trọng nữa
An và Hồng hiểu là dù sau nhiều năm tháng nữa, có gặp anh, cũng như sẽ như hôm qua. Còn từ ngày mai, 2 cô sẽ đi học tiếng anh, và học them nghề mới trên mạng, để kiếm tiền, có thể nó it tiền hơn việc các cô đang làm, nhưng nó an toàn hơn, sạch sẽ hơn, và quan trọng là khả năng 2 cô bây giờ làm được. Tạm như thế đã, cũng còn chọn lưa nào khác đâu
( Còn tiếp)