Lâu Đài Trên Cát - Chương 191
Hương nấu rau câu xong cô mang khuôn ra sân, để lên bàn đá ngồi đúc khuôn
Gã ngồi trên ghế đá ngắm cô tỉ mỉ pha các màu lá dứa, bắp, bông hồng,…để trang trí cho hình dạng các bánh rau câu.
Lúc này cô thật trái ngược với hình ảnh một cô Hương dữ dội và xông pha khói lửa vừa qua cùng gã. Nhìn cô đáng yêu quá, thỉnh thoảng gã lại nén đau, đi qua phía cô, ôm eo cô, hôn nhè nhẹ lên má cô
-Ngồi yên dòm đi, qua phá hoài sao người ta làm, cô tát yêu nhè nhẹ lên má gã
Với 2 người, dường như mặt trời hôm nay sáng hơn, mấy chậu hoa mà An trồng cũng thơm hơn, và những khuôn rau câu Hương đúc ra như lấp lánh, long lanh hơn.
Gã thực sự không ngờ cô biết nội trợ, và nấu ăn ngon, khéo tay như vậy
Hồi trưa anh 4 ăn hết 2 tô cháo hải sản, rồi anh 4 nháy mắt với gã, nhất mày rồi nhé.
Gã nhớ lúc đó mặt Hương đỏ lên, rồi cô bối rối đi vào bếp, làm như bận việc gì trong đó.
– Em học nội trợ ở đâu, mà khéo vậy
– Em tập lúc em tính kết hôn với Hoàng, nhưng rồi …bỏ dở, cô nói giọng buồn buồn.
Giờ gã cũng hiểu Hương hơn, cô cũng thích hi sinh cho người cô yêu thương, nhưng hi sinh kiểu hiện đại. Cô muốn giữ chân chồng bằng những việc chăm sóc vật chất tinh thần cho chồng, chứ không phải bằng..sự ích kỷ.
Thấy dt trong túi quần mình rung rung, gã coi thì thấy Ngọc gọi , gã mím môi, thở dài…rồi nhấn cho nó im lặng
Đã hứa với Hương một ngày trọn vẹn bên cô, mà tính gã hứa là làm, nên giờ dù Ngọc, hay anh 4, hay ai nữa, gã cũng phải bỏ qua, gã phải tôn trọng những gì Hương dành cho gã hôm nay.
Gã khác đàn ông người ta, gã sẽ ghen nếu có người đàn ông nào đó được Hương cư xử như gã hôm nay, nhưng gã không ghen nếu vì một lúc nào đó không có gã, cô vì buồn, cô đơn mà lên giường với người khác
Gã mong muốn vợ chồng sống với nhau là cái tình nghĩa lâu bền , là tôn trọng nhau, là hi sinh cho nhau, chứ không phải gắn bó vì người này cố gắng sống để vui lòng người kia từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Làm sao có thể đóng kịch mãi một thời gian dài đằng đẵng được chứ
Gã nhìn qua dãy phòng trọ bình dân đối diện, gã thấy 1 cặp vợ chồng làm công nhân, chỉ có cái ti vi cũ trong nhà và chiêc xe đạp cọc cạch là tài sản, hôm nay cũng ở nhà, cô vợ cũng mặc đồ bộ giản di như Hương, nhưng họ cũng vui vẻ như gã và cô, dù gã biết về vật chất họ làm sao bằng mình, nhưng cô vợ kia cũng cười tươi, đôi mắt cũng long lanh không kèm gì Hương, và anh chồng cũng hớn hở không kém gì gã khi thấy vợ nấu nồi chè đậu.
Như vậy hạnh phúc ở đâu, là gì, mà một cặp vợ chồng công nhân cũng có hạnh phúc y như 1 đôi tình nhân hơn họ về nhiều mặt đang ở nhà đối diện bên kia.
Hạnh phúc vẫn ở đó, miễn là ta hài lòng với thực tại, với những gì ta có, thì hạnh phúc sẽ mỉm cười, sẽ thuộc về ta, để ta hi vọng cho tương lai. Còn khi ta không như thế, thì hạnh phúc sẽ cứ mãi nằm xa xôi, và ta phải chật vật để lại gần nó, rồi nó lại chạy ra xa nữa, tham vọng càng cao, thì hạnh phúc càng xa.
Đang nhìn cặp vợ chồng công nhân trẻ bên kia, thì đôi mắt gã tối sầm lại, 2 bàn tay bịt chặt lấy mắt gã
(Còn tiếp)