Lâu Đài Trên Cát - Chương 185
Hương vừa nấu ăn vừa gắng gượng xoay sở, cô biết cô sốt nặng lắm, gã ngồi dựa tường, bảo cô đem rau và hành lại cho gã lựa phụ, vì cái đó 1 tay cũng làm được
Nên tuy cô mệt, cô choáng váng, nhưng trong lòng cô thấy ngọt ngào và hạnh phúc
Giờ cô mới thấy tiền nhiều mà sống cô độc mỏi mệt, chưa hẳn là hạnh phúc
Sáng nay tự nhiên cô có cảm giác cô và gã như một đôi vợ chồng trẻ sống chung với nhau. Hôm nay mình sẽ được trọn vẹn 1 ngày ở bên gã, dù hai đứa bệnh, đau ốm, nhưng vui vì có nhau.
Sáng nay Hạnh mua sẵn đồ nấu cháo hải sản, gã dặn cô nấu ngon và dư chút, để chút anh 4 xuống 3 anh em cùng ăn
Cô “dạ” một tiếng với gã, và cảm giác một người vợ nấu nướng cho chồng đãi khách lại kéo đến trong suy nghỉ của cô.
Thỉnh thoảng đi tới đi lui lấy cái này cái kia, cô lại hôn trán gã, nhí nhảnh như 1 người vợ trẻ trêu chồng.
Lẽ ra cô đã không ghét mà phá Ngọc, nếu chỉ cần Ngọc đối xử với gã như con Hạnh, hay Hồng hay An là cũng tốt cho gã lắm rồi. Cô phá không phải vì cô ích kỷ trong tình yêu với gã, mà là cô không thể để người đàn ông cô yêu nhất từ trước đến nay, người cô trao trọn tình yêu và thể xác, lại bị vướng víu khốn khổ khốn nạn như vậy.
Nên cô mặc kệ gã ăn ngủ làm tình âu yếm với Hồng, hay An, hay Hạnh, dù ngay trước mặt cô, mà có khi cô vui cô còn…tham gia nữa. Nhưng nếu có người đàn bà nào muốn phá hủy gã, chiếm hữu gã trong sự đòi hỏi và ích kỷ, thì cô sẽ xử lý kẻ đó, như Ngọc vậy.
Cho dù vì điều đó mà gã có thù hận cô cả đời này, cô vẫn làm.
Cô biết bản thân cô, nếu sau này gã xa cô, không làm tình với cô nữa, thì cô cũng sẽ không ngủ với ai nữa, vì cô hiểu chỉ có gã là làm cho cô thấy ngập tràn trong khoái lạc. Cũng có nhiều người đàn ông biết lam đàn bà sướng như gã, nhưng họ không thể làm cô yêu hơn cô yêu gã.
Tình yêu của cô dành cho gã không dễ có, nó từ khinh khi rồi chuyển qua tò mò, rồi căm ghét, rồi sợ sệt, rồi thán phục, rồi trân trọng, rồi hi sinh, rồi mới là tình yêu, nên chua cay ngọt đắng gì trong đó đều có hết rồi
Và cô và gã còn có một sự nghiệp chung, đó là điều quan trọng nhất.
Cô nhớ lời bài thơ đôi dép, mà đã lâu rồi khi còn sinh viên, cô luôn mơ về một tình yêu như thế, nhưng Hoàng làm cô thay đổi, Tuấn làm cô sinh ra âm mưu thủ đoạn, chứ nhiều đêm, không ai biết, kể cả con Hạnh, là cô khóc thầm vì cuộc sống đó làm cô cằn cỗi tâm hồn
“Nếu một ngày một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
Hai chiếc nay, chẳng phải một đôi đâu”
Tình cảm của cô dành cho gã là vậy, nếu một ngày nào đó cô không còn gã nữa, dù cô có lấy ai, người ta có giàu có, đẹp mã, yêu cô đến thế nào, thì trong lòng cô, vĩnh viễn không bằng gã.
Tiếng còi xe hơi của anh 4 kéo cô về lại thực tại, một người vợ trẻ chuẩn bị cùng chồng tiếp khách.