Lâu Đài Trên Cát - Chương 179
Hạnh qua đến nhà An thì gã đang nằm ngủ
Cô đem thức ăn vào nhà, rồi quét lau dọn dẹp như mấy lần trước, rồi vừa nấu ăn xong thì gã dậy.
Gã nhìn cô gật đầu rồi thấy gã vịn tường đi rửa mặt, cô lấy khăn lau mặt cho gã rồi dìu gã ra sân đón nắng chiều
1 ngày 2 lần, gã phải hứng nắng sớm và chiều, ánh nắng giúp da tổng hợp ra vitamin D, nó giúp xương mau lành.
Cô thay đồ mặc nhà rồi ra ngồi trước mặt gã, đưa gã ly café, cô vào lấy laptop mang ra rồi mở nhạc Vũ Thành An, Ngô Thụy Miên rồi hai người im lặng ngồi nghe, thư dãn.
Gã cũng còn bối rối vì hôm nay Hạnh qua chơi, gã nhớ sau cái đêm Hương và gã điên cuồng đó, sáng đó Hạnh về mà không từ biệt gã như mọi khi
Hạnh cũng không biết phải mở lời như thế nào, dù đã suy nghĩ thông suốt, nhưng khi đối diện với gã, cô bối rối quá.
Cuối cùng không lẽ ngồi vậy hoài, cô lên tiếng
– Anh hôm nay thấy thế nào, đỡ đau nhức chưa
– Cũng còn đau lắm em, đi lại thì nó nhức lắm, mấy hôm nay An với Hồng về quê, Hương đi làm tối mịt mới về, có khi 22h, 23h, nữa. anh tự xoay xở vệ sinh tắm rửa ăn uống, khó khăn thật
Nhìn gã nói có vẻ mệt mỏi, Hạnh tự trách cô quên để ý điều đó, đúng là Hương lúc này nó làm như con điên.
– Em xin lỗi, mấy hôm nay em rảnh, mà không nghĩ đến anh khó khăn vậy, em cũng không nhớ An với Hồng về quê.
– Lỗi gì đâu, em có cuộc sống riêng của em mà,
Lòng Hạnh chùng xuống khi cô nghe gã nói thế, mà đó là sự thật.
Cô tự trách cô, chỉ vì mấy ngày nay cô bị trở ngại tâm lý, lẽ ra, dù không yêu nữa, cô cũng nên coi gã như anh, mà qua giúp gã chút trong lúc Hương bận, và 2 cô kia về quê.
Cô đứng dậy qua ngồi kế gã, nắm tay trái gã, anh đừng buồn nữa, mai mốt rảnh em qua như hôm nay.
– Anh buồn gì em đâu, do anh chủ động mà. Anh cũng không muốn mình vướng vít quá sâu nữa, không phải không anh không yêu em, có, anh có yêu sự dịu dàng của em, nhưng mà…gã im lặng rồi nặng nề nói tiếp…mình không có tương lai. Dù anh có chia tay Ngọc, em đến với anh, với tính tình ham vui của anh, em cũng khổ thôi.
Hạnh vòng tay gã khoát qua vai cô, như ngày nào gã và cô ngồi ở bờ biển X nhìn mặt trời lặn
Nếu em hiểu và thông cảm cho cái tính ham vui của anh, em không sợ, không kinh hoàng nữa, anh và em có vô tư như ngày xưa không. Như những ngày mình đi chơi đó.
Gã trầm ngâm, em hỏi cái này, là muốn anh vui, hay là lòng em thật sự nghĩ vậy.
– Em thật sự nghĩ vậy, anh ôm ai anh làm tình với ai kệ anh, miễn là với em, anh vẫn là anh như từ trước đến giờ, em cũng không phải vợ anh để mà đi ghen tuông, và em cũng chưa có bạn trai, chả ai ràng buộc em, chỉ cần anh vui thì em vui, như những ngày đó thôi, cô nói nhẹ nhàng nhưng có sự chắc chắn. mà em cũng chẳng buồn làm gì, anh ngủ với con Hương mà, không lẽ tình nghĩa anh và em qua bao nhiêu chuyện, vì anh ngủ với con Hương rồi em không gặp anh nữa sao. Huống chi là…gần anh em thấy an toàn, em không sợ anh thô bỉ, thì gần anh càng vui chứ có gì đâu. Em sẽ gần anh chừng nào…anh đuổi em đi, hoặc em có người yêu, cô vừa cười vừa nói
– Từ nay, dù có em, anh cứ sống như là anh thích, anh vui là em vui, vì anh đã từng coi niềm vui của em là niềm vui của anh mà. Hạnh kết luận.
Gã cảm động thực sự, phải, Hạnh làm đúng như cô nói, dù anh không còn ai thì anh cũng còn em, dù anh không còn gì anh cũng còn em.
– Thế lỡ anh làm tình với Hương nữa, rồi em ở đó thì sao? Gã muốn hù cho cô rút lui, nên đem cái yếu điểm của Hạnh ra dọa cô, cho cô thấy khó mà lui.
– Ô hay, ngộ ta, em qua anh chơi là em thấy vui, qua chăm sóc cho anh bệnh, còn anh đói bụng, anh cần ăn thi có món ăn sẵn thì anh ăn, chứ em cấm anh ăn được sao? Còn sau này anh khỏe rồi, thì ta lại như xưa.
Thôi hết nói con này rồi, gã im lặng. Nhưng mà, nó thương mình thiệt ta, gã rùng mình rởn ốc, một đứa con gái mà váy ngắn còn hiếm khi mặc, mà nó nói thế thì trời sập đến nơi chắc.
Rồi trời sập thật khi Hạnh thấy gã phơi nắng, mồ hôi tươm ra ẩm ướt, cô rút cây chống cho trời sập luôn
– Vô nhà đi, em tắm cho, kẻo tý con điên kia về nó lại tru tréo là em bỏ anh dơ bẩn. Nó lu bu đi làm, em rảnh ở nhà thì em chăm sóc bệnh tật cho anh
(Còn tiếp)