Lâu Đài Trên Cát - Chương 16
Cô trang điểm xong và lựa bộ đầm ngắn màu anh đào mặc vào, kết hợp với đôi stocking cùng màu , mang giày gót 3 phân vào , cô tự hào, chút nữa khi cô xuất hiện, tuấn sẽ cảm thấy tự hào vì cô trước mặt bạn bè anh ta, cô ngồi đợi anh ta gọi để đi đón
21h45, điện thoại vẫn im lìm, cô bèn gọi như không thấy anh ta nhấc máy, cô thầm nghĩ chắc anh ta bận chạy xe
22h00, như lời anh ta dặn, cô gọi lại lần nữa, và gọi 2 hồi chuông nhưng cũng không ai bắt máy…Cô nghĩ chắc xe đến trễ, anh ta ngủ quên trên xe trong khi bạn anh ta lái.
Và cứ mỗi 5p trôi qua cô gọi một lần , cho đến khi 23h30 cũng không ai bắt máy, và những lần gọi sau này, cô gọi thì gọi nhưng không nghĩ gì nữa.
Lại một lần nữa lặp lại chuyện như thế này, và trong 2 năm gọi là gã yêu cô theo lời của Tuấn, trừ 6 tháng đầu mọi chuyện rất suông sẽ ra, một năm rưỡi nay, đây có lẽ là lần thứ…20, và kèm theo nó là, cô biết chắc, vài ngày sau, hoặc sáng mai, sẽ có vài cuộc dt giải thích này nọ, nếu cô không nghe thì là một đống tin nhắn lý do lý trấu đổ dồn vào điện thoại, rồi chiều đó có bó hoa hay hộp kẹo gói rất đẹp gửi đến phòng trọ cô kèm theo 1 thư giải thích mùi mẫn, rồi sau đó, cô thấy cũng cảm động, lại tin vào sự lý do lý trấu của Tuấn, cô bỏ qua cho anh ta
Nếu Tuấn biết bó hoa của lần mới đây nhất cô vứt vào sọt rác, dù có đọc thư xin lỗi, không biết anh ta có dám làm chuyện như hôm nay nữa không ?
Ánh trăng nữa khuya soi chênh chếch qua cửa sổ phòng cô, hắt lên tường 1 bóng dáng thon thả mỏng manh ngồi bó gối bất động đã hơn 2 giờ qua
Cuối cùng sau rất lâu, cái bóng đó đứng lên, cầm một vật gì có vẻ như 1 cái điện thoại và nói với ai đó, nghe tiếng khàn khàn như có vẻ ngươi đó đang khóc nức nở quá nhiều
– Xin lỗi vì gọi mày giờ này, mày nhắn cho tao số điện thoại anh Hùng bạn anh Hà đi, chỉ nói vậy rồi bóng đó gập máy điện thoại lại
Cách đó 15km, khu vực quận 7, một cô gái ngái ngủ nhìn vào đồng hồ, đã gần 3h sáng, rất buồn ngũ, nhưng cô cũng kiếm ra cardvisit mà Hùng đưa, soạn 1 số dt trên đó gửi cho người bạn thân nhất của cô rồi cô cũng thức dậy luôn, vì cô biết đằng kia, bạn cô đang cần cô có mặt.
Hạnh nhẹ nhàng dắt xe ra khỏi nhà, cô bắt đầu chạy từ quận 7 qua Tân Bình để có mặt bên bạn cô, cô biết cô có gọi dt để hỏi nó chuyện gì, nó cũng không nghe máy nữa, nên cô tự chạy qua gặp nó là chắc ăn nhất.
Gió ban đêm lạnh lẽo thốc vào cô, và người chủ số dt mà cô vừa gữi cho bạn cô, lại đang vui vẻ như chưa bao giờ được vui, chỉ cách nhà bạn cô 2,5km
( Còn tiếp)