Lâu Đài Trên Cát - Chương 155
Sáng nay gã thức dậy, căn nhà trống vắng , An với Hồng về quê, Hương đi làm, Hạnh thì cô nói cô ghé qua chơi mà chiều nay mới qua. Nên gã sáng nay, sau khi húp xong tô súp cua do Hương nấu hồi sáng sơm, gã mở tủ lạnh lấy ly café Hương pha để sẵn trong đó, ra sân ngồi kế hồ cá, trầm ngâm suy nghĩ.
Mấy hôm nay dù ở bên mấy đứa con gái đẹp, nhưng gã nhớ Ngọc và con gái gã
Gã nhớ hôm qua gã gọi điện về, Ngọc nói gã cố gắng sắp xếp về thăm con bé và nàng, hai mẹ con nhớ gã lắm
Gã nhìn xuống tay chân và ngực mình, còn quấn băng mà thở dài. Bác sĩ nói 2 tuần nữa gã mới đi chầm chậm được, mà đúng, hôm nay là 1 tuần từ cái đêm khổ chiến đó, gã vịn tường đi cà lết mới tới cái tủ lạnh, rồi cà lết 5 phút nữa mới ra sân, nhiều lúc đau muốn….đái trong quần.
Gã buồn, mấy hôm nay về làm chính thức với anh 4, tiền bạc gã thoải mái ra, gã gửi về cho Ngọc nhiều hơn, để cô rảnh thì đi mua sắm, chở con đi chơi, rồi có điều kiện cho tiền ba mẹ trong tù, nhưng gã tự hỏi liệu con khỉ già đó ở trong đó có biết những đồng tiền con gái nó gửi vô, là gã phải đánh đổi bằng máu, bằng sự tạm thời tàn phế, và có khi sau này bệnh hậu không? Hay là nó ăn cho mập thây trong tù về rồi nó lại nhảy tưng tưng.
Gã biết gã gửi ít hơn cũng được, nhưng mà, với vợ con mình, mình tiếc cái gì. Nhưng mà Ngọc ơi, anh biết là em không phải không yêu anh, nhưng một ngày nào đó, vì dụ anh bị ăn 1 viên đạn, nếu chết thì tốt, mà lỡ bị tàn phế, em có chăm soc, có thay anh chèo chống gia đình, nuôi con không, hay em bỏ anh đi, hay con khỉ già đó nó xúi em bỏ anh. Gã tự đặt câu hỏi, rồi gã ứa nước mắt, vì gã quá hiểu câu trả lời. Mình chưa mua nhà ở SG, còn mạnh khỏe, mà nó còn ra điều kiện bắt chẹt, nói chi mình què liệt 1 chỗ, nằm đó coi nó sỉ nhục mình.
Nhưng mà gã yêu nàng lắm, gã không bao giờ quên cái đêm trăng gã và nàng quen nhau, nàng gối đầu bên vai gã, bé nhỏ, mong manh. Gã nhớ lại đêm đó trời giáng 1 tiếng sét, nàng co rúm thảng thốt trong tay gã, gã ôm nàng, em của anh đừng sợ, dù cho có gì đi nữa, suốt cuộc đời này, anh che chở bảo bọc cho em.
Mình còn nhớ lời mình thề với tiếng sét đó, nhưng nàng, nàng có nhớ không? Anh biết có lúc anh ra đời, anh ham vui, anh này nọ, nhưng em có hiểu không, đó là chuyện khác. Còn trong sâu kín trong lòng anh, em không hiểu anh thương em và con thế nào sao? Sao chĩ vì sự ích kỷ, mà em xóa đi hết những kỷ niệm đẹp của mình, em không nghĩ tới con bé, nó không có cha. Mà em lấy anh mấy năm, không lẽ em không hiểu anh cô đơn từ bé, anh sợ sự cô đơn nhất, nếu em cùng anh trên những nẽo đường vất vả của việc mưu sinh, để hàng ngày anh ôm em ngủ, anh nắm bàn tay ấm áp bé nhỏ của em, thì anh cần ai nữa, gã lại ứa nước mắt.
Em buồn, em không muốn làm tình với anh chỉ vì 1 cái quần lót sao? Vậy có bao giờ em nghĩ trong mấy năm qua, anh buồn như thế nào với bao nhiêu đêm đi công tác ở SG anh nằm khách sạn, nhai hộp cơm cứng như đá, bao nhiêu buổi chiều đi làm về sớm, vào công viên thấy những cặp vợ chồng công nhân đèo con trên xe đạp đi chơi.
Giờ em kêu anh về liền vì em nhớ anh? Anh về được sao? Anh bỏ lại những người cùng anh vào sinh ra tử ngổn ngang ở lại, để về với em, nệm ấm chăn êm, anh về được sao?
Bỏ em thì con bé bơ vơ không có cha, ai thương nó bằng ba nó, không kể mẹ nó? Rồi không còn bàn tay anh che chở, em bước vào đời với hai bàn tay trắng, chữ nghĩa không có, rồi cuộc đời dập vùi em, anh chịu đựng được sao?
Gã thở dài rồi quay vào nhà nằm nghỉ, xúc động làm ngực đau quá. Minh thương người ta, mà người ta có trăn trở, có suy tư như mình không? Gã thở dài, thân tằm đến thác vẫn còn vương tơ
(Còn tiếp)