Lâu Đài Trên Cát - Chương 148
Hạnh và Hương vừa đi dạo trong công viên, vừa bàn về việc đấu thầu sắp đến.
– Em mày nó nhớ hết mấy cái tao dặn chưa? Hương hỏi
– Rồi, nó cũng thích nên chịu khó nghiên cứu, sinh viên kinh tế năm 4 mà
– Nói nó cố gắng, em mày cũng như em tao mà, nói nó chuẩn bị mấy giấy tờ như trong hướng dẫn này, Hương xé cho Hạnh tờ giấy trong sổ tay.
– Theo mày mình có hi vọng không, tao nghe em tao nó nghiên cứu tin tức nó nói có mấy thằng mua bán sắt vụn cũng nhảy vô, mà toàn bọn gấu cả
– Bên này trước giờ là vậy mà, mà thôi, sợ gì, mình cũng đâu phải chưa từng va chạm
Hạnh quay qua nhìn bạn mình, nó già dặn đi nhiều quá.
– Tao hỏi thật nhé, mày yêu anh Hùng hay là mày với ảnh chỉ vui vì tình dục, Hạnh hỏi
– Yêu cũng có, đam mê cũng có, và có ảnh tao ở sài gòn này tao yên thân, đó là cái quan trọng
– Nếu mày yêu thật, thì thôi tao không nói, mày có quyền tranh giành với Ngọc, vợ ảnh. Nhưng nếu mày chỉ coi anh Hùng là người tình, là tình dục vui vẻ, thì đừng phá hoại gia đình ảnh, không thì có ngày ảnh hận mày, rồi sẽ khổ sở cho mày. Mày đừng nghĩ tao vì động cơ gì khác, tao nói vì tình bạn bè sâu xa của tụi mình thôi.
Hương không nói gì, cô lặng lẽ đi. Chút sau cô mới lên tiếng
– Tao nói thật mày nhé, trên góc độ tình dục, tao đam mê, hôm qua cho mày thấy còn gì, còn góc độ con người, tao tội nghiệp ảnh vì dính vào tình cảm của Ngọc, rồi ảnh sẽ khổ suốt đời với cách suy nghĩ của Ngọc. Tao phá thì đã sao, giải thoát cho anh ấy, dù anh ấy có lấy An, hay con Hồng, hay là….mày đi nữa, cũng sẽ sướng hơn ở với Ngọc.
– Sao mày nghĩ …tới chuyện anh ấy lấy tao? Tao và ảnh chưa có gì đâu, mà cũng sẽ không có gì đâu, mày đừng ví dụ vậy, cả con Hồng với con An nữa.
– Có gì hay không có gì? Hạnh ah, tao biết mày 5 năm mà, mặc đồ hở hang chút mày còn ngại, mà mày coi phim xxx loại dâm dục với người ta, mày nghĩ…tao không hiểu mày sao? Nhưng mà ở đời, mình không vì mình thì ai vì mình, mày có yêu hay làm tình với ông Hùng, với tao không quan trọng, tao với anh Hùng là khác, là tao muốn lúc nào tao cần là Hùng có mặt, nếu tao có lấy ảnh, ảnh ra đường, hay dắt con nào về ngủ trước mặt tao cũng được, nhưng sự quan tâm lo lắng, tình cảm sâu xa, thì dành cho tao, tao chỉ cần vậy thôi. Con Ngọc thì sao, sinh cho người ta 1 đứa con, rồi muốn làm gì làm, muốn sống sao thì sống với người ta sao. Mày còn nhớ 2 lần đầu mình gặp ảnh không. “Giàu vì bạn, sang vì vợ”, nó coi ảnh là chồng, hay là nó coi ảnh là kẻ hầu người hạ của nó. Phải, tao muốn phá, vì tao muốn giải thoát ảnh cho rồi, ôm một con vợ như thế, chừng nào mới ngóc đầu lên với người ta. Đừng nói tao giờ ăn ngủ yêu thương ảnh mà tao nói, mà là dù là ai cũng nói vậy. Người khác không dám làm, nhưng tao dám, có thể lúc đầu ảnh giận tao, nhưng về sau, có khi ảnh…cảm ơn tao. Có thê tao không làm gì được cho ảnh, nhưng ít ra tao thả ảnh ra khỏi cái nhà tù đó, cũng coi như là 1 chuyện tốt lành.
Hạnh đứng sững người khi bạn cô nói vậy, phải, nó cũng có cái lý của nó, cũng có lần anh Tính nói với cô như thế, có chăng là anh Tính nghĩ thì nghĩ, nhưng nó là em anh, con bé là cháu anh, nên anh không làm thôi.
Hạnh im lặng nghe Hương nói tiếp
– Mày từng nói mà, sống ở đời không nên cầu toàn quá, vậy con Ngọc nó muốn tất cả sao? Nó muốn ở nhà giữ dinh cho nhà nó, rồi nó muốn ông Hùng phải bươn chải, phải lăn lóc mà vẫn chung thủy với nó, nó muốn ông Hùng còn không có gia đình ba mẹ anh em ổng nữa, chỉ có gia đình nó. Làm người sao tham lam quá vậy, trong khi nó hơn gì tao và mày, mà nó có quyền gì đòi hỏi nhiều vậy? Ngay cả tao và mày, còn chưa đứa nào dám đòi hỏi ảnh phải là của mình nếu có lấy ảnh làm chồng, mà sau này cũng thế, một người đàn ông, bị trói chặt, bị vặt hết nanh vuốt, sống với người như vậy, thú vị gì? Mày nhớ truyện Kiều không, chữ trinh kia cũng có ba bảy đường, chung thủy hay không là do cái tâm, chứ lấy 1 thằng nó không ngủ với ai ngoài vợ vì, chưa chắn nó chung thủy với mình, mà vì nó…hèn, nó không có bản lĩnh cua gái, hấp dẫn đàn bà, mày có thể lấy loại người như vậy không? Sống với chồng như vậy, ở một mình có khi khỏe hơn. Tao không bênh ai bỏ ai nhưng đàn bà con gái bây giờ, phần nhiều đòi lấy đàn ông phải tiền, có sự nghiệp, gia đình có tri thức…rồi đòi người ta lấy mình rồi phải chỉ ngủ với mình…sao mà đòi hỏi nhiều thứ vậy, đàn ông, hay đàn bà, cũng là con người, là con và người, mày hiểu không? nên tao ngày xưa yêu Hoàng và cũng hơi yêu yêu thằng Tuấn, tao không buồn nhiều vì tụi nó lăng nhăng, mà buồn vì 1 thằng hèn, 1 thằng điếm là nhiều hơn.
Cái này thì Hạnh biết Hương nói đúng. Chị 2 của Hùng, mấy lần đi ăn trưa với cô và anh Tính, cũng nói về cách làm dâu của Ngọc. Ngọc về bên chồng, mẹ kế Hùng hỏi Ngọc chứ Hùng đi làm có đưa tiền cho Ngọc lo cho con cái và cho Ngọc không, thì vợ Hùng đều nói là ít lắm, toàn cô và mẹ cô phụ thêm.
Cần gì vợ anh phải sĩ diện cho nhà mình như vậy? đúng là Hương nói đúng, vợ anh không biết nghĩ cho anh. Cô biết nhà anh, thấy ba anh và mẹ kế anh về quê ở như vậy nhưng đừng nghĩ họ không biết nhìn.
– Thôi tao về, hôm nay về nhà dặn dò con em tao nó chuẩn bị giấy tờ như mày dặn, nó lo cho tốt. Mai Hồng với An về quê rồi, tao xách đồ qua ở chung với mày cho vui. Hạnh về, nghe Hương nói, cô thấy ra nhiều thứ, đúng là cô nghĩ nhiều cái hẹp quá, bảo thủ là tốt, nhưng giữ những cái tốt đẹp ở tâm mình, còn cái nhìn, phải rộng ra. Nhìn rộng để thu lượm được nhiều, chắt lọc, rồi đem những điều tốt đẹp vào tâm.
Hương nhìn theo Hạnh đi ra bãi xe, cô trầm ngâm, cô hiểu bạn cô nó thương anh, cũng chả sao, ở đời mạnh được yếu thua. Cho ảnh với con Ngọc tanh banh cái đã, việc khác tính sau. Mà ảnh không lấy mình, ảnh lấy con bạn mình, còn tốt chán cho ảnh
Hương lý luận là không sai, nhưng đó là lý luận của người kinh doanh, cô không hiểu lý luận của người sống nội tâm, đôi khi người ta hạnh phúc trong chính sự đau khổ mà mình gánh vác. Mà Hùng lại là con người như vậy. Chính vì vậy mà mới có thầy tu, có đạo sĩ ẩn thân tu hành khắc khổ, nhìn ngươi ta, chúng sinh nghĩ họ khổ, nhưng chính là họ tìm thấy cái hạnh phúc, cái thanh thản trong sự khắc khổ ấy.
(Còn tiếp)