Lâu Đài Trên Cát - Chương 146
Ghé quán café Tuấn Ngọc ở đường Lê Văn Sỹ, Hương mở máy tính tranh thủ check mail thi cô thấy có email của Tuấn
“Mấy hôm không gặp, em khỏe không? Nhiều lúc anh muốn gọi cho em mà ngại, vì không biết nói gì? Mà không có gì nói mà anh gọi mắc công em khó chịu, chỉ là anh muốn nghe tiếng em nói thôi. Thôi, chúc em binh yên và đấu thầu thắng chiếc sà lan đó nhé, em vui thì anh cũng vui”
Thôi thì cũng trả lời cho nó
“Em có đọc mail của anh, chúc anh mau khỏe, hôm bữa gặp thấy anh…gầy ốm quá, hết phong độ”
Rồi cô bật cười, nó bị thằng khốn kiếp dâm dục đó làm thế, còn phong độ gì nổi?
Để hôm nào rảnh, hỏi thẳng nó xem nó muốn gì mà tự nhiên tốt với mình vậy, đánh bài ngửa cho rồi.
Cô ngó ra cửa thì thấy Linh vào
– Em khỏe? Công việc làm ở đó, có ai ăn hiếp không?
– Dạ không chị, tụi em là người hầu của lão tứ mà, ai dám ăn hiếp, với lại mình làm tốt việc thì thôi.
Cô thắc mắc khi nó dùng 2 chữ người hầu, là sao em? Chị không hiểu
– Nghĩa là..là….con Linh ngại nên ấp a ấp úng, rồi nhớ ra bữa đó Hương cởi quần nó cho anh đó cắt lông chim, nó hết mắc cỡ
– Là quy định của bác 4, nghĩa là nếu tụi em phục vụ tình dục cho lão tứ rồi, thì từ nay về sau trừ khi tụi em nghĩ ở đó, không thì khi nào lão tứ có ở đó, ảnh cần thì tụi em chăm sóc hầu hạ, như a hoàn trong phim đó, mà chỉ anh đó thôi, không làm cho ai nữa. Còn bình thường thì lo việc nhà nghỉ, có lương riêng
Cô thầm nghĩ , anh 4 có quy định này, hèn chi không thấy mấy sếp lớn ăn chơi sa đọa nữa. Để tối về hỏi anh coi sao mà anh 4 đặt ra cái này ta, lạ lạ.
– Thế em và Mai có làm tình với anh ấy rồi hả
– Không, anh đâu có làm gì, chỉ có…hihihi, ảnh lấy ngón tay làm em và con Mai đã muốn chết
Hương mắc cười trước tính trẻ con và thành thật của nó, cô biết lấy ngón tay mà nó nói là làm gì, mà vậy mới được, cô cần người như thế, thành thật, và đừng lanh quá, lanh mà không sâu sắc thì là….láu cá.
– Mấy hôm nay em biết vì sao anh Hùng không lên tổng bộ chưa ?
– Sao chị, tụi em là người dưới mà, đâu có biết chuyện mấy ông lớn
– ảnh bị phe kia đánh bầm dập hết, cà người nhiều chỗ sưng vù, gãy tay gãy chân nữa. Hương cố ý nói để khơi gợi cảm xúc con Linh, cho nó vì tình nghĩa mà cố gắng hơn nhưng cấm em không nói ra là em biết chuyện nhé, không là chết với chị
– Thiệt sao chị, ảnh….con Linh nói như muốn khóc, nó thương ảnh thiệt tình trong lòng nó, em không nói đâu, em biết để mai mốt hỏi thăm thôi.
– Chị nói em, em không nói ai nhé, chị muốn em giúp chị việc này, là để mình trả thù cho ảnh
– Chị nói đi, cái gì đền đáp cho ảnh là em làm, em không sợ.
Nó nói giọng như người lớn, làm Hạnh cảm động
– Em về, tiếp cận thằng Toàn…như vầy.. như vầy, nhớ là cho nó hi vọng, nhưng không gần gũi nó quá, hiểu không? lúc gần lúc xa.
– Dạ, em hiểu rồi.
Con Linh trầm ngâm một chút, rồi nó nói:
– Chị cho em với con Mai đi thăm anh Hùng được không
– Để chị hỏi ý anh đã, có gì chị báo, nhưng em nhớ là nghe lời chị dặn, làm theo kỹ nhé, có gì nhắn tin chị
– Dạ, vậy em về hén
Ok, hạnh trả lời rồi cho nó 500k, em cầm đi xe, dư thì xài gì xài
– Em cám ơn, thưa chị em về
Hương tần ngần nhìn theo nó ra về, mưu sự do nhân, thành sự do thiên, cũng phải vậy thôi
Hôm qua lúc nằm ôm anh, cô đề xuất khác đi, nhưng anh góp ý là vụ này hay, phản gián kế hay hơn cắt lúa non, nên cô làm theo cách này.
(Còn tiếp)