Lâu Đài Trên Cát - Chương 114
Chương 14 : Trung Cuộc
Cần thơ ngày 23/06/2009
Con bé nằm giữa, huơ huơ bàn tay bé xíu , hết sờ mặt mẹ nó thì sờ bụng ba nó, nó không biết sao hôm nay ba mẹ nó không nằm như cũ, là nó sát tường, mẹ nó ở giữa, ba nó bên kia, rồi ba nó vòng tay qua ôm mẹ nó và nó như mọi khi.
Mẹ nó hôm nay khóc hoài, vì bà ngoại nó bị công an tạm giữ luôn rồi, căn nhà vắng lạnh hẳn
Ba nó thì buồn, vì thấy mẹ nó buồn.
Sáng nay công an về nhà đọc luôn lệnh tạm giữ mẹ nàng, thì gã không còn nghĩ gì đến những chuyện vui buồn oán giận ba mẹ nàng nữa, nên đáng lẽ ra hôm nay gã đi lên sài gòn, nhưng sáng sớm nay ở nhà nàng như thế, gã thấy mình phải ỡ lại với nàng. Lúc này nàng không nói, nhưng biết nàng cần gã nhất, gã phải ở lại, dù anh 4 đã nhắn gã chiều nay anh 4 về SG, gã lên sớm để còn lo việc
Rồi công ty của gã nữa, gã phải lên để duyệt khối lượng thi công, thanh toán rồi người ta làm tiếp
Thực là đau đầu, một bên thì nhà lục đục. Mà nàng sáng nay bị shock một cú vì thêm mẹ nàng dính nữa, rồi cái vụ quần lót chưa nguôi ngoai, gã mà không đả thông tư tưởng nàng, mà vội đi là chết lớn.
Nên bất chấp anh em ở SG khó chịu, gã chịu tiếng thất hẹn, vì nàng mà. Rồi đợi con bé ngủ, gã và nàng, không ai gọi ai, nhưng cùng ra sân, rồi ngồi xa xa nhau.
– Anh nói thật em nghe đi, cái quần lót là của ai, quan hệ làm sao mà nó nằm trong giỏ của anh, nàng mệt mỏi hỏi gã
Gã nhìn thẳng vào nàng, không biết nói sao để nàng hiểu
– Anh thật sự không hiểu, nhưng anh hứa với em một điều, anh không yêu ai, không hứa hẹn gì với ai trên đó, lòng anh chỉ thương em mà
– Anh nói nghe đơn giản quá, anh không ăn ngủ làm tình với người ta, anh không giấu là anh có vợ con, không lẽ người ta điên mà làm vậy, anh quen con nào trẻ đẹp, anh giấu nó anh có vợ con, để anh ngủ với nó, nên nó mới cất cái quần lót vào giỏ đồ anh, để anh đi đâu anh cũng nhớ nó
Nàng suy luận thế cũng không sai logic, nhưng mà tinh ngay lý gian cho gã, nhưng khổ là gã không thể nói ra 4 đứa đó được, vì gã không thấy gã yêu ai trong 4 người đó, thì sao giải thích với nàng.
– Anh có hiểu là dù anh và ba em thế nào, em cũng thương anh không, đúng là em có sai với anh khi em không quan tâm đến anh, nhưng anh, trước khi chính thức chia tay, anh đừng tổn thương em vậy chứ, nàng òa khóc
– Em là mẹ của con anh, mình với nhau thế nào, em không hiểu anh thương em sao
– Vậy anh giải thích cho em nghe đi, anh nói hợp lý thì cho qua, sau này ba mẹ về rồi, em theo anh đi đâu em cũng đi, em không sống ích kỷ với anh nữa
Gã im lặng, gã không thể nói gì trước khi gã biết chính xác là ai bỏ cái quần lót vào. Gã mệt mỏi thật sự.
Nàng ngồi nhìn gã, nhìn ánh trăng trên trời, lòng nàng đau đớn, ba mẹ thì tù tội, chồng thì ngoại tình, con thì còn bé, nàng phải làm sao đây?
Gã nhìn nàng, nhìn lên vầng trăng trên trời, rồi gã thấy mình giống vầng trăng đó. Lạnh lẽo.
Giá như nàng theo gã từ đầu, giờ này hai đứa đã ổn định trên SG, không tréo ngoe như hôm nay
Giá như con 1 tuổi, nàng cũng theo gã đi, gã đâu có vì ở trên đó lo công việc, rồi lúc buồn, cô đơn, đi chơi linh tinh với Hà, rồi quen 4 cô, rồi càng ngày càng sâu, rồi cô nào bỏ cái trái bom kia vô.
Mà giờ kể ra để kể tội nàng sao? Ba mẹ nàng như thế, biết là có làm có chịu, nhưng con người gã đâu phải lạt thủ vô tình, nên gã xót cho nàng, nàng cũng đâu quyết định được mình sẽ sinh ra vào nhà nào đâu, có người cha như thế, nàng cũng cam chịu thôi.
Không biết bao lâu, nàng đứng dậy lau nước mắt, rồi vào giường nằm
Gã vào theo, gã nằm xuống bên nàng, nàng ôm gã khóc. Em khổ lắm, anh có biết không? Giờ đi theo anh thì nhà cửa em út không ai lo, sáng nay mẹ bị bắt đi, mẹ còn dặn em ờ nhà giữ nhà cửa, lo cho 2 em, chờ mẹ về, rồi đi theo anh, ba có cản em cũng đi.. Giờ anh quen người ta trên đó, em không theo anh thì không yên tâm được, mà theo anh rồi nhà cửa với 2 đứa em, ai trông nom nó, anh chĩ em coi, em làm sao đây? Mà anh ở nhà hoài, tiền đâu mà sống. Em khổ quá.
Nàng khóc nức nỡ. gã im lặng. gã tự đặt mình vào nàng, đúng là khổ tâm quá. Gã ngồi dậy, kéo đầu nàng lên đùi mình cho nàng nằm lên, nhìn sâu vào mắt nàng
– Anh hứa với em, anh sẽ không ngủ với ai, không thương ai. Em ở nhà lo cho con với cơm nước hàng ngày cho 2 đứa nhỏ đi làm đi, rồi coi sóc vườn tược nhà cửa. Anh lên đó rang làm kiếm tiền phụ em trong lúc gia đình sóng gió này, anh không bỏ em yêu người khác đâu.
– Em biết em cũng có lỗi vì bõ bê anh, nhưng do em nghĩ trẻ con quá, anh đừng buồn nữa, trước em nghĩ ba mẹ sinh ra mình mới là quan trọng nhất, nhưng giờ thế này mà anh còn ngồi đây với em, em hiểu ra nhiều cái, anh đừng buồn nữa. Nhưng anh phải giữ lời hứa với em, như anh nói.
Gã cúi xuống hôn nàng, khi nàng cảm thấy gã ham muốn nàng thì nàng đẩy gã ra, anh ngủ đi, mai đi làm đi, em biết công việc anh gấp rồi, nhưng em tưởng tượng anh ngủ với người mặc quần lót kia, em không có cảm giác
Nghe nàng thút thít khóc nói vậy, gã thở dài. Em ngũ đi, khuya nay 3h anh đi, rồi gã đi soạn đồ.
Nàng nằm đó, ôm con bé mà nước mắt nghẹn ngào, anh hứa để anh làm, hay anh hứa cho em yên tâm, nàng òa lên khóc nức nở cho đến khi anh ôm nàng vào lòng. Gã chỉ muốn ở lại với mẹ con nàng thôi, nhưng ở nhà hoài, cơm áo gạo tiền ai lo. gã thở dài, mỏi mệt thật.
(Còn tiếp)