Lâu Đài Trên Cát - Chương 108
Gã và lão nhị đi tản bộ trong sân khi anh 4 gọi Hương lên lầu gặp anh, sau khi cả hội ăn sáng café điểm tâm xong
– Anh nghe nói gì về Lão Bạc nghị hòa chưa? Anh thấy sao? Gã hỏi lão
– Lão đòi thả con lão, rồi chia 6-4, đất đó mình 4 phần, lão 6 phần, mà tao nghĩ 5-5 đi mày ah, lâu rồi mấy thằng lính không đánh đấm, sẵn luyện binh luôn
– Ý của anh 4 cũng như ý anh thôi, gã đáp lời lão nhị
– Vậy để tao bảo thằng Sĩ chuẩn bị trải nệm
– Kỳ này theo em, anh lùa lính xuống, tối nào cũng đồng loạt ra tay quậy liên tục 2, 3 ngày, làm 1 đợt vậy đi rồi tính. Còn thằng Hồi cứ giam ở đó, cho nó xuống tinh thần đã.
– Ok, trong tuần này tao làm, mày về Cần Thơ khi nào quay lên
– 3 ngày thôi, có khi nhanh hơn, rồi gã thầm nghĩ, nếu nhà nàng vẫn cứ cái kiểu đó
Trên lầu, cô ngồi trên salon trước mặt anh 4
– Em người miền trung ah, anh 4 hỏi cô
– Dạ, tỉnh….
– Vào đây đi học rồi đi làm gì rồi
Cô kể anh 4 nghe về quá trìn mình đã trải qua, không dấu diếm, kể cả chuyện tình cảm.
– Cũng phong trần nhỉ, thôi về anh thì yên ổn lại đi, với anh em thì anh không tệ, có cơm ăn cơm có cháo ăn cháo
– Vâng, em hiểu ah
– ở em có sự khôn ngoan, anh đánh giá cao điều đó, nhưng chưa đánh giá tốt, anh chỉ đánh giá tốt khi em có lòng trung thành. Em là người của lão tứ, có việc gì lão tứ sẽ giao trực tiếp cho em, tiền bạc gì đó thì nói nó. Còn lại thì từ từ sắp xếp. Anh nhắc lại, nếu em theo anh, thì chỉ có lòng trung thành và sự khôn ngoan bền bỉ thì mới tốt, nếu đã theo thì trong tâm luôn phải có 2 cái đó, nếu không…anh lắc đầu
Nhìn anh vửa lắc đầu vừa dụi tàn thuốc rồi chà cái đầu thuốc tan nát, như để dập lửa, cô hiểu cô sẽ như cái tàn thuốc kia nếu cô làm những việc ngu ngốc có hại cho hệ thống, hoặc…phản bội.
Thấy anh lấy cuốn sổ trên bàn ra nhìn, cô biết đã đến lúc mình rời đi.
Sau khi taxi về nhà cô, cô lấy xe chở gã lên công trình công ty gã, rồi ra bến xe.
– Em trên này, ghé lão tam lấy danh sách mấy cơ sở của mình, rồi rảnh thì ghé dần dần thăm viếng mấy chổ đó, mà anh dặn, kiếm nhân viên ở đó, tìm những đứa mới trong quê ra, hiền lành nhưng được việc, và biết kín miệng, kéo về cho mình
Dạ
– Trên này rãnh thì đi lo công việc, rồi buôn bán với anh Duy cho tốt, đừng có linh tinh nữa, sống như Hạnh cho anh. Anh về nhanh thì không nói, lâu là ba ngày anh lên lại
– Dạ
Nhìn bóng chiếc xe chở gã về với vợ con, cô nhếch mép, đê coi anh còn về được mấy lần.