Lão Già Vô Gia Cư Và Milf Dâm Đãng - Chương 8
Sau khi ly dị thành công và tìm thấy tự do, Quyên muốn cảm ơn ông Tâm vì vai trò quan trọng của ông trong việc giúp cô thoát khỏi cuộc hôn nhân ngột ngạt. Một ngày nọ, trong phòng gym “FitVibe” sau một trận làm tình cuồng nhiệt, Quyên kéo Linh và ông Tâm vào phòng cách âm, ánh mắt lấp lánh. “Bác Tâm, tôi có món quà cho bác,” cô nói, đưa ra một tập tài liệu. “Tôi chuyển quyền sở hữu tòa nhà này – nơi phòng gym của Linh đang hoạt động – cho ông. Ngoài ra, tôi còn tặng ông một tòa chung cư nhỏ gần đây, đang kinh doanh cho thuê. Ông sẽ có thu nhập ổn định từ đó.”
Ông Tâm sững sờ, lắc đầu nguầy nguậy. “Cô Quyên, tôi không thể nhận! Tôi chỉ là một ông già vô gia cư, đâu xứng với mấy thứ này!” Ông lo lắng, ánh mắt đầy hoài nghi. Linh, đứng bên cạnh, cười lớn, vỗ vai ông. “Bác Tâm, nhận đi! Quyên nó giàu sụ, cho bác tí tài sản có là gì đâu!” Quyên gật đầu, nắm tay ông Tâm, giọng dịu dàng nhưng kiên định. “Bác Tâm, ông đã cho tôi tự do, cho tôi hạnh phúc. Đây là cách tôi cảm ơn. Nhận đi, đừng từ chối lòng tốt của tôi.”
Linh chen vào, giọng mỉa mai nhưng đầy trêu đùa. “Quyên, mày hào phóng thế này với bác Tâm, còn tao thì sao? Bạn bè mấy chục năm, tao chẳng được cái gì!” Quyên cười lớn, cà khịa lại. “Mày thì cần gì, Linh? Mày có cả phòng gym này, còn có cái buồi bự của bác Tâm để chơi mỗi ngày. Tao còn phải ghen với mày đây!” Cả ba phá lên cười, không khí vui vẻ và thân thiết. Cuối cùng, dưới sự thuyết phục của hai người phụ nữ, ông Tâm gật đầu đồng ý, ánh mắt rưng rưng cảm động. “Cô Quyên, cô Linh, tôi… tôi không biết nói gì. Cảm ơn hai cô.”
Ông Tâm dọn vào một căn hộ nhỏ trong tòa chung cư mà Quyên tặng. Căn hộ đơn giản nhưng sạch sẽ, hoàn toàn khác với túp lều tồi tàn ông từng sống. Ông đảm nhận vai trò quản lý tòa chung cư, xử lý các vấn đề cho thuê và bảo trì. Dù đã quen với cuộc sống lang thang, ông nhanh chóng thích nghi, nhờ sự hỗ trợ của Quyên và Linh. Quyên, trong một quyết định táo bạo, chuyển đến sống cùng ông Tâm, biến căn hộ thành tổ ấm của hai người, như một cặp vợ chồng son đang tận hưởng tuần trăng mật.
Họ dính chặt lấy nhau, làm tình từ ngày này sang ngày khác, ở khắp mọi nơi trong căn hộ. Trong phòng khách, Quyên quỳ trên sofa, để ông Tâm đụ từ phía sau, tiếng rên dâm đãng vang lên. “Bác Tâm… buồi bác to quá… đụ nát lồn tôi đi!” cô hét, lồn cô ướt đẫm dâm thủy. Ông Tâm, với sức mạnh càng ngày càng được cải thiện, đẩy mạnh, gầm gừ: “Cô Quyên, lồn cô bóp cặc tôi sướng muốn chết!” Họ làm tình trong phòng tắm, trên bàn bếp, thậm chí trên ban công vào ban đêm, bất chấp nguy cơ bị nhìn thấy. Mỗi lần đạt cực khoái, Quyên rên rỉ thảm thiết, dâm thủy bắn tung tóe, hòa lẫn với tinh dịch của ông Tâm.
Linh, dù vẫn tham gia các buổi thác loạn ba người, bắt đầu cảm thấy chút ghen tị. Một lần, trong phòng gym, cô than thở với Quyên. “Mày với bác Tâm thân thiết quá, tao ghen đấy! Rõ ràng tao đến trước, giờ mày cướp bác ấy luôn rồi!” Quyên cười lớn, bóp vú Linh qua áo bra thể thao. “Ghen gì, con đĩ? Mày còn cả phòng gym này, còn tao thì chỉ có bác Tâm. Nếu mày không sống với con gái, chắc đã kéo bác ấy về nhà mày rồi, đúng không?” Linh bật cười, kéo Quyên vào một cái ôm. “Thôi, tối nay làm một trận ba người cho công bằng nhé!” Ông Tâm, đứng gần đó, cười khàn. “Hai cô cứ tranh nhau, cặc tôi đủ sức làm cả hai sướng!”
Một ngày nọ, Quyên cảm thấy cơ thể không khỏe, thường xuyên mệt mỏi và buồn nôn. Cô đi khám bác sĩ và nhận được tin sốc: cô mang thai. Với tâm trạng vừa vui mừng vừa hồi hộp, Quyên chạy thẳng đến phòng gym, nơi Linh và ông Tâm đang ở. “Linh! Bác Tâm! Tôi có thai rồi!” cô hét lên, mắt lấp lánh hạnh phúc. Linh sững sờ, rồi ôm chầm lấy Quyên, cười lớn. “Trời ơi, con đĩ Quyên, mày làm mẹ rồi! Bác Tâm, ông giỏi thật!”
Ông Tâm, nghe tin, quỳ xuống, mắt rưng rưng. “Cô Quyên… tôi… tôi không ngờ… ở cái tuổi này, tôi còn có con…” Giọng ông nghẹn ngào, nước mắt lăn dài. Linh và Quyên cũng rưng rưng, biết về quá khứ đau buồn của ông. Ông Tâm từng có một gia đình hạnh phúc, một người vợ và một cậu con trai, nhưng một tai nạn giao thông đã cướp đi tất cả. Đau đớn và sụp đổ, ông trở thành người vô gia cư, lang thang khắp nơi để trốn chạy ký ức. Giờ đây, đứa con trong bụng Quyên như một món quà từ cuộc đời, mang lại cho ông niềm hạnh phúc mà ông tưởng đã mất mãi mãi.
Linh ôm ông Tâm, an ủi. “Bác Tâm, ông xứng đáng được hạnh phúc. Đứa bé này sẽ là niềm vui của ông và Quyên.” Quyên nắm tay ông Tâm, mỉm cười. “Bác Tâm, ông đừng lo. Gia đình tôi giàu có, tôi sẽ lo mọi thứ cho con. Ông chỉ cần ở bên tôi, làm chỗ dựa tinh thần là đủ.” Cô dừng lại, giọng hơi buồn. “Nhưng sắp tới, tôi phải về nhà bố mẹ để dưỡng thai. Họ sẽ không cho tôi đi lại nhiều, nên có thể tôi không gặp ông và Linh thường xuyên được.” Linh an ủi Quyên, nói rằng nó có gì đâu, cứ về nhà mà yên tâm dưỡng thai đi, sinh đứa trẻ ra xong thì cô lại quay về đây tận hưởng tiếp với cả nhóm là được.
Quyên quay về biệt thự của bố mẹ đẻ, mang theo tin vui về đứa con trong bụng. Bố mẹ cô, ban đầu sốc khi biết con gái không chồng mà có thai, dò hỏi về danh tính cha đứa bé. Quyên mỉm cười, bình thản đáp. “Bố mẹ, cha của đứa bé không quan trọng. Quan trọng là đây là con của con, và con hạnh phúc.” Mẹ cô, bà Lan, lo lắng về thể diện gia đình. “Quyên, con không chồng mà có chửa, người ta sẽ nói gì?” Nhưng bố cô, ông Hòa, người coi trọng việc nối dõi gia tộc, nhanh chóng ngắt lời khi biết đứa bé là con trai qua siêu âm. “Lan, đủ rồi! Đứa bé là con trai, gia tộc ta cuối cùng có người kế thừa. Cha nó là ai không quan trọng nữa. Nếu thằng nào dám đến nhận con, tao đuổi thẳng!”
Quyên mỉm cười, biết rằng cô đã vượt qua rào cản cuối cùng. Gia đình cô, dù bảo thủ, đã chấp nhận đứa bé, và cô được ở lại biệt thự để dưỡng thai trong sự chăm sóc tận tình. Nhưng trong lòng, cô nhớ ông Tâm, nhớ những đêm cuồng nhiệt trong túp lều và căn hộ chung cư. Cô biết rằng, dù không thể gặp ông thường xuyên, ông Tâm sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô.
Trong khi Quyên dưỡng thai, Linh và ông Tâm tiếp tục mối quan hệ của họ tại phòng gym và túp lều. Linh, dù nhớ Quyên, vẫn giữ tinh thần lạc quan, thường xuyên gọi điện trêu chọc bạn. “Quyên, mày ở đó giữ sức khỏe, để cái lồn ngon lành cho bác Tâm sau này nhé!” Quyên cười lớn qua điện thoại. “Yên tâm, con đĩ! Tao dưỡng thai xong, tao quay lại cho mày với bác Tâm chết sướng!”
Ông Tâm, giờ đây là một người quản lý chung cư, sống cuộc đời ổn định hơn, nhưng vẫn giữ sự giản dị của mình. Ông thường xuyên nghĩ về Quyên và đứa con trong bụng cô, lòng tràn đầy hy vọng. “Cô Linh, cô Quyên cho tôi một gia đình mới. Tôi sẽ cố sống tốt, để không phụ lòng hai cô,” ông nói một lần, khi cả hai nằm ôm nhau sau một trận làm tình trong phòng gym. Linh mỉm cười, hôn ông. “Bác Tâm, ông là người hùng của tụi tôi. Cứ giữ cái buồi bự đó cho tụi tôi là được!”