Lão Già Vô Gia Cư Và Milf Dâm Đãng - Chương 2
Linh cố gắng trở lại với cuộc sống thường nhật. Mỗi sáng, cô vẫn đến phòng gym “FitVibe”, hướng dẫn các học viên với nụ cười rạng rỡ, trò chuyện với khách hàng, và chăm sóc Mai, cô con gái 16 tuổi của mình. Nhưng bên trong, tâm trí cô như bị giam cầm trong một vòng xoáy không lối thoát. Hình ảnh ông Tâm, túp lều tồi tàn, và đặc biệt là cái dương vật khổng lồ, bẩn thỉu nhưng đầy mê hoặc của ông không ngừng ám ảnh cô ấy.
Ban đêm, khi căn nhà yên tĩnh, Linh nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, nhưng tâm trí cô lại trôi về khoảnh khắc ấy. Hương vị đất, mùi mồ hôi hòa quyện với thứ gì đó nguyên thủy, khiến cô vừa kinh tởm vừa khao khát. Cô cố gắng xua đuổi những suy nghĩ đó, nhưng cơ thể cô lại phản bội lý trí. Có những đêm, cô lặng lẽ khóa cửa phòng, để tay mình trượt xuống dưới, cố gắng tái hiện lại cảm giác đê mê mà cô đã trải qua. Nhưng dù cô cố gắng thế nào, nó cũng không đủ. Không gì có thể sánh được với ký ức về ông Tâm.
Một buổi tối, khi đang trang điểm trước gương, Linh cầm cây son môi, chậm rãi tô lên đôi môi đầy đặn. Ánh mắt cô trong gương trở nên mơ màng. Cô nhớ lại khoảnh khắc đôi môi mình chạm vào ông Tâm, cảm giác nóng bỏng, bẩn thỉu nhưng đầy kích thích. Không kìm được, cô để tay mình lần xuống dưới, tự thỏa mãn bản thân ngay tại bàn trang điểm. Tiếng rên khe khẽ thoát ra từ cổ họng cô, hòa lẫn với tiếng nhạc nhẹ phát ra từ loa trong phòng. Khi cơn khoái cảm qua đi, Linh nhìn mình trong gương, đôi mắt tràn ngập sự xấu hổ xen lẫn khao khát. Cô tự nhủ: “Mình không thể tiếp tục thế này.”
Sau gần hai tuần đấu tranh nội tâm, Linh không thể chịu đựng thêm. Một buổi chiều, khi cơn mưa phùn lất phất rơi, cô lấy cớ đi mua đồ, lái xe đến khu rừng thưa nơi ông Tâm sống. Trái tim cô đập thình thịch khi cô bước qua con đường mòn dẫn đến túp lều. Cô không biết mình mong đợi điều gì, nhưng cơ thể cô như bị một lực kéo vô hình dẫn dắt.
Khi đến nơi, cô thấy ông Tâm đang ngồi trước túp lều, bên cạnh một đống ve chai mới nhặt. Ông vẫn như mọi khi: quần áo rách rưới, tóc bạc rối bù, và mùi cơ thể nồng nặc. Nhưng Linh không còn thấy ghê tởm nữa. Cô chỉ thấy một thứ: khao khát.
Bác Tâm…” – Linh gọi khẽ, giọng run rẩy.
Ông Tâm ngẩng lên, đôi mắt mờ đục ánh lên sự ngạc nhiên. “Cô Linh? Sao cô lại quay lại? Tôi tưởng cô… cô sẽ không đến nữa.”
Linh bước vào lều, không trả lời ngay. Cô quỳ xuống trước mặt ông, ánh mắt dán chặt vào chiếc quần đùi rách rưới. “Bác… cháu không thể quên được. Cháu cần… cháu cần bác.” – Giọng cô nhỏ nhưng đầy quyết tâm.
Ông Tâm sững sờ, nhưng ông không phản kháng. Ông nhìn cô, ánh mắt pha lẫn sự tò mò và ham muốn đã bị chôn vùi từ lâu. “Cô Linh, cô chắc chứ? Tôi chỉ là một ông già bẩn thỉu…”
“Cháu không quan tâm.” – Linh cắt lời, tay cô run run chạm vào ông.
Linh để bản năng dẫn dắt. Cô kéo chiếc quần đùi của ông Tâm xuống, và “nó” hiện ra trước mắt cô – dài, to lớn, bẩn thỉu, nhưng đầy mê hoặc. Cô không do dự nữa. Đôi môi cô chạm vào, cảm nhận từng đường nét, từng mùi vị mà cô đã mơ tưởng suốt những ngày qua. Hương vị ấy, dù kinh tởm với bất kỳ ai khác, lại khiến Linh như lạc vào một thế giới khác, nơi chỉ có cô và sự thỏa mãn.
Trong lúc đó, tay cô trượt xuống dưới, tự thỏa mãn bản thân. Cô vừa tận hưởng ông Tâm, vừa để chính mình chìm vào cơn khoái cảm. Tiếng rên của cô hòa lẫn với tiếng thở nặng nhọc của ông Tâm. Không gian nhỏ hẹp của túp lều như nóng lên, bất chấp cơn mưa lạnh bên ngoài.
Ông Tâm, dù già yếu, cũng không thể kiềm chế trước sự cuồng nhiệt của Linh. Ông rên lên, đôi tay run rẩy đặt lên vai cô. “Cô Linh… tôi… tôi không chịu được…” – Ông thì thào, trước khi cơ thể ông căng lên và phóng hết tất cả tinh dịch vào trong miệng cô.
Linh đón nhận tất cả, không chút do dự. Khi mọi thứ kết thúc, cô ngồi đó, hơi thở dồn dập, cơ thể vẫn run rẩy vì khoái cảm. Nhưng lần này, cô không vội vã bỏ chạy như lần trước. Cô nhìn ông Tâm, ánh mắt phức tạp. “Bác… cháu xin lỗi. Cháu không biết tại sao mình lại thế này.”
Ông Tâm thở dài, kéo lại chiếc quần đùi. “Cô Linh, cô đừng tự trách mình. Cuộc sống này… đôi khi nó làm con người ta làm những điều không ai hiểu được.”
Linh trở về nhà, tâm trí hỗn loạn hơn bao giờ hết. Cô tắm rửa, cố gắng xóa sạch mọi dấu vết, nhưng cảm giác ấy vẫn còn nguyên. Cô không còn thấy xấu hổ như lần trước, mà thay vào đó là một sự chấp nhận kỳ lạ. Cô biết mình đã vượt qua một ranh giới mà không thể quay lại.
Những ngày sau, Linh tiếp tục cuộc sống của mình, nhưng cô không còn đến thăm ông Tâm nữa. Cô sợ rằng nếu quay lại, cô sẽ không thể dừng lại, và điều đó sẽ phá hủy con người mà cô đã xây dựng bao năm qua. Nhưng mỗi đêm, khi nhắm mắt, cô vẫn thấy hình ảnh túp lều, ông Tâm, và thứ mà cô không thể quên.
Mai, con gái cô, vẫn nhận ra sự thay đổi của mẹ. Một lần, khi hai mẹ con ngồi xem phim, Mai nắm tay cô và hỏi:
“Mẹ, mẹ có chuyện gì buồn đúng không? Mẹ cứ như người mất hồn.”
Linh mỉm cười, xoa đầu con gái. “Mẹ không sao đâu, Mai. Chỉ là… mẹ đang tìm cách để hiểu chính mình.”
Linh không thể ngăn mình quay lại túp lều của ông Tâm. Điều bắt đầu như một cơn ám ảnh giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Mỗi tuần, cô tìm cách thu xếp thời gian, lái xe qua những con đường mòn dẫn đến ngọn đồi hẻo lánh, nơi ông Tâm và túp lều tồi tàn đang chờ đợi cô. Mỗi lần bước vào lều, mùi đất ẩm, mùi cơ thể nồng nặc của ông Tâm không còn khiến cô chùn bước. Thay vào đó, nó như một thứ chất kích thích, khiến máu trong người cô sôi sục.
Linh và ông Tâm ngày càng thân thiết. Những cuộc trò chuyện của họ không chỉ xoay quanh ve chai hay những khó khăn trong cuộc sống của ông. Họ bắt đầu chia sẻ những câu chuyện sâu sắc hơn. Ông Tâm kể về những ngày tháng tuổi trẻ, khi ông từng là một người đàn ông mạnh mẽ, đầy sức sống. Linh, ngược lại, tâm sự về sự cô đơn của mình, về những đêm dài trống rỗng dù cô có tất cả: sự nghiệp, con gái, và nhan sắc. Trong túp lều nhỏ bé, giữa sự bừa bộn và nghèo nàn, họ tìm thấy sự đồng cảm kỳ lạ.
Nhưng điều gắn kết họ nhất không phải là những lời tâm sự. Đó là những khoảnh khắc đê mê, khi Linh quỳ xuống trước ông Tâm, đôi môi cô háo hức tìm đến thứ mà cô không thể ngừng khao khát – dương vật khổng lồ, bẩn thỉu nhưng đầy mê hoặc của ông. Mỗi lần chạm vào nó, cô cảm nhận được sự sống, sự nguyên thủy mà cô chưa từng tìm thấy ở bất kỳ ai khác.
Linh không chỉ dừng lại ở việc để bản năng dẫn dắt. Cô bắt đầu lên mạng, lén lút tìm kiếm những video và bài viết về kỹ thuật oral sex, học cách sử dụng môi, lưỡi, và cả hơi thở để mang lại khoái cảm tối đa. Cô xem những clip hướng dẫn, ghi nhớ từng chi tiết: cách di chuyển lưỡi theo vòng tròn, cách tạo áp lực bằng môi, hay cách dùng tay để kích thích thêm. Mỗi đêm, trong phòng riêng, cô tưởng tượng mình đang thực hành trên ông Tâm, đôi tay cô tự mò mẫm cơ thể mình, đẩy cô vào những cơn cực khoái mãnh liệt.
Lần tiếp theo đến túp lều, Linh mang theo sự tự tin mới. Cô quỳ xuống trước ông Tâm, ánh mắt lấp lánh dục vọng. “Bác Tâm, hôm nay cháu muốn thử một vài thứ mới,” cô thì thầm, giọng đầy khiêu khích. Ông Tâm, dù già nua, cũng không thể cưỡng lại sự cuồng nhiệt của cô. Ông cười khàn khàn, đôi mắt ánh lên sự tinh nghịch hiếm thấy. “Cô muốn gì thì cứ làm, ông già này không từ chối đâu.”
Linh bắt đầu với những kỹ thuật mới học được. Cô để lưỡi mình lướt chậm rãi, trêu đùa, từ đầu đến cuối. Cô ngậm chặt, tạo ra những âm thanh ướt át khiến không gian trong lều như nóng rực. Ông Tâm rên lên, đôi tay ông nắm chặt tóc cô, không phải để ép buộc, mà như để tận hưởng. “Cô Linh… cô làm tôi điên mất…” – ông thở hổn hển.
Ông Tâm, dù đã 70 tuổi, cũng bắt đầu nhập cuộc một cách táo bạo hơn. Ông không chỉ thụ động tận hưởng như trước. Một lần, khi Linh đang say mê dùng miệng, ông bất ngờ rút ra, để dương vật khổng lồ của mình vùng vẫy, đập nhẹ vào má cô. Linh giật mình, nhưng thay vì ngượng ngùng, cô bật cười, ánh mắt đầy thách thức. “Bác nghịch quá đấy!” – cô nói, giọng vừa trách móc vừa quyến rũ.
Ông Tâm cười lớn, một nụ cười mà Linh chưa từng thấy ở ông. “Cô thích thì tôi chiều!” – ông đáp, rồi cố ý di chuyển hông, khiến “nó” lắc lư trước mặt cô. Linh, như bị mê hoặc, đuổi theo, đôi môi cô cố gắng bắt lấy, lưỡi cô lướt theo từng chuyển động của ông. Cảnh tượng ấy vừa kỳ lạ vừa đầy nhục dục: một người phụ nữ xinh đẹp, thành đạt, đang quỳ trong một túp lều bẩn thỉu, say mê đuổi theo thứ mà cô không thể cưỡng lại
Những lần gặp sau, trò chơi của họ càng trở nên táo bạo. Ông Tâm, dù già yếu, bắt đầu thích thú với việc trêu đùa cô. Có lúc, ông cố ý đẩy cô ra khi cô đang ngậm sâu, chỉ để nhìn cô háo hức quay lại, đôi môi ướt át, ánh mắt cầu xin. “Cô Linh, cô tham lam quá,” ông cười, giọng khàn khàn đầy dục vọng. Linh không đáp, chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục, tay cô đồng thời lần xuống dưới, tự thỏa mãn bản thân trong khi phục vụ ông. Cơn khoái cảm của cả hai hòa quyện, khiến túp lều nhỏ như rung lên bởi sự cuồng nhiệt của họ.
Sự gắn bó với ông Tâm khiến Linh bắt đầu thay đổi. Cô vẫn điều hành phòng gym, vẫn là một người mẹ tận tụy, nhưng tâm trí cô thường xuyên lạc lối. Có những lúc, khi đang hướng dẫn học viên, cô bất chợt nhớ đến mùi vị của ông Tâm, đến cảm giác nóng bỏng của “nó” trên môi mình. Cô đỏ mặt, phải dừng lại để lấy lại bình tĩnh. Một vài nhân viên bắt đầu nhận ra sự lơ đãng của cô, nhưng Linh không còn lo lắng như trước.
Thay vào đó, cô bắt đầu tận hưởng. Những lần đến với ông Tâm không còn là sự xấu hổ hay đấu tranh nội tâm. Nó trở thành một niềm vui bí mật, một lối thoát khỏi cuộc sống bận rộn và cô đơn của cô. Mỗi lần rời túp lều, cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, tâm hồn như được giải phóng. Cô bắt đầu nghĩ về ông Tâm không chỉ như một người để thỏa mãn dục vọng, mà còn là một người bạn, một người hiểu được những góc khuất trong tâm hồn cô.
Mai, con gái cô, vẫn nhận ra sự thay đổi của mẹ. Một lần, khi Linh trở về nhà với đôi mắt lấp lánh và nụ cười khó hiểu, Mai hỏi:
“Mẹ, dạo này mẹ vui hơn đúng không? Có chuyện gì hay ho mà mẹ không kể cho con đâu?”
Linh chỉ cười, xoa đầu con gái. “Mẹ tìm được một niềm vui nhỏ thôi, Mai. Đừng lo, mẹ vẫn là mẹ của con.”