Lão Già Vô Gia Cư Và Milf Dâm Đãng - Chương 14
Một buổi chiều tại võ đường karate trong tòa nhà “FitVibe,” Huyền đang hướng dẫn học viên thực hiện các thế đánh cơ bản. Tiếng hét “Kiai!” vang lên đều đặn, hòa cùng không khí tập trung của lớp học. Bỗng nhiên, cánh cửa võ đường bật mở, và một nhóm năm tên xã hội đen bước vào, dẫn đầu là một gã cao lớn, mặt sẹo, mặc áo da đen. Chúng mang theo vẻ mặt hung hãn, ánh mắt đầy đe dọa. Huyền ngay lập tức nhận ra chúng – băng nhóm đã đeo bám cô để đòi khoản nợ 500 triệu của người chồng quá cố.
Huyền dừng lớp học, bước tới, cố giữ bình tĩnh. “Các anh, xin hãy ra ngoài nói chuyện. Đây là võ đường, nơi tôi làm việc. Nếu các anh làm loạn, tôi sẽ mất việc, và không thể trả nợ được!” Cô nói, giọng run run nhưng kiên quyết. Gã mặt sẹo cười khẩy, tiến sát cô, hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá. “Trả nợ? Cô nghĩ tụi tao kiên nhẫn mãi được à? Hay là cô dùng cơ thể trả nợ đi, Huyền? Lồn cô chắc là cũng muốn lắm rồi nhỉ? Chồng cô hắn chết lâu vậy rồi mà!” Hắn cười lớn, đám đàn em phía sau hùa theo, giọng dâm đãng.
Huyền đỏ mặt vì tức giận, nắm tay siết chặt, định tung cú đấm vào mặt gã. Nhưng gã mặt sẹo không hề sợ, đưa mặt ra, giọng thách thức. “Đánh đi, cô gái! Đánh tao thì nợ cũng không biến mất đâu. Mà tao còn kiện cô tội hành hung, cho cô vào tù luôn!” Lời đe dọa khiến Huyền chùn tay, cơ thể cô run lên vì bất lực. Tiếng xì xào của học viên bắt đầu vang lên, không khí trong võ đường trở nên căng thẳng.
Hằng nhận ra tình hình nghiêm trọng. Cô chạy ra khỏi võ đường, tìm thẳng đến văn phòng ông Tâm. “Bác Tâm, nguy rồi! Có đám xã hội đen đang làm loạn ở võ đường cô Huyền! Bác phải giúp cô ấy!” Hằng hét lên, giọng hoảng loạn. Ông Tâm, đang kiểm tra giấy tờ, lập tức đứng bật dậy, ánh mắt sắc lạnh. “Dẫn tôi đến đó ngay!” ông nói, bước nhanh theo Hằng.
Khi ông Tâm đến võ đường, cảnh tượng hỗn loạn hiện ra trước mắt. Đám xã hội đen đang quây quanh Huyền, gã mặt sẹo chỉ tay vào mặt cô, giọng đe dọa. “Trả tiền ngay, không thì tụi tao đập nát chỗ này!” Huyền đứng đó, mắt rưng rưng nhưng vẫn cố giữ vẻ cứng rắn. Khi thấy ông Tâm bước vào, cô sững sờ, nhận ra người thầy cũ, nhưng chưa kịp mở miệng thì ông Tâm đã lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy uy lực.
“Các người là ai, dám làm loạn ở đây?” Ông Tâm bước tới, dáng vẻ bình tĩnh nhưng toát ra khí thế áp đảo. Gã mặt sẹo nhìn ông, cười khinh bỉ. “Ông già, mày là ai? Nhìn mày chắc là bảo vệ ở chỗ này nhỉ? Lo mà làm công việc chó canh cửa của mày đi, đừng xen vào chuyện của tụi tao!” Nhưng ông Tâm không nao núng, tiến sát gã, ánh mắt sắc như dao. “Đây là địa bàn của tôi. Tòa nhà này thuộc về tôi, và tôi không cho phép ai làm loạn ở đây. Các người muốn nếm đòn? Tôi sẵn sàng cho các người nếm đủ!”
Đám xã hội đen phá lên cười, nghĩ rằng ông Tâm chỉ là một ông già yếu đuối. Nhưng ngay lúc đó, các bảo vệ của tòa nhà, cùng một nhóm võ sinh từ các võ đường kickboxing và Muay Thái, xuất hiện, đứng sau ông Tâm. Hằng, đứng bên cạnh, hét lên: “Các anh nghĩ mình mạnh à? Đây là chủ tòa nhà, và các anh không có cửa đâu!” Gã mặt sẹo, nhận ra mình đang thất thế, lùi lại, giọng vẫn hung hãn. “Được, ông già, tụi tao đi. Nhưng mày nhớ đấy, chuyện này chưa xong đâu!” Chúng rời đi, để lại một lời đe dọa lạnh lùng.
Sau khi đám xã hội đen rời đi, Huyền lao đến trước mặt ông Tâm, mắt rưng rưng. “Thầy Tâm… là thầy thật sao?” Cô ôm chầm lấy ông, nước mắt lăn dài. “Em không ngờ được gặp lại thầy… thầy vẫn khỏe mạnh, và giờ còn thành đạt thế này!” Ông Tâm, xúc động, ôm lại cô, giọng nghẹn ngào. “Huyền, thầy xin lỗi vì đã biến mất năm xưa. Sau tai nạn của gia đình, thầy không chịu nổi, nên mới bỏ đi… Thầy không xứng làm thầy của em.”
Huyền lắc đầu, nắm tay ông. “Thầy, em không trách thầy. Em biết thầy đã chịu nhiều đau khổ. Nhìn thầy giờ đây, em chỉ thấy tự hào!” Cô mỉm cười, dù ánh mắt vẫn mang chút tiều tụy. Ông Tâm, lòng nặng trĩu vì cảm giác có lỗi, chỉ gật đầu. Cuộc nói chuyện diễn ra chóng vánh, cả hai còn nhiều việc phải làm. Huyền quay lại lớp học, còn ông Tâm trở về văn phòng, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn.
Ngày hôm sau, Huyền mang một bịch hoa quả đến văn phòng ông Tâm để cảm ơn. Cô gõ cửa, gọi to: “Thầy Tâm, em đến thăm thầy!” Nhưng không có tiếng trả lời, chỉ có những âm thanh lạ lùng phát ra từ bên trong – tiếng rên rỉ dâm đãng và tiếng da thịt va chạm. Lo lắng, Huyền đẩy cửa bước vào, và cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ. Ông Tâm, trần truồng, đang đụ Linh trên bàn làm việc. Linh, nằm ngửa, chân dang rộng, rên rỉ thảm thiết: “Bác Tâm… buồi bác to quá… đụ nát lồn tôi đi!” Con cặc khổng lồ của ông Tâm ra vào lồn Linh, dâm thủy bắn tung tóe.
Huyền há hốc mồm, mặt đỏ bừng, định quay đi. Nhưng Linh, không chút ngượng ngùng, liếc thấy cô, cười lớn. “Cô là Huyền phải không? đóng cửa lại, đừng để ai thấy!” Huyền giật mình, vội đóng cửa, đứng lặng ở góc phòng, không dám nhìn thẳng. Nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi con cặc khổng lồ của ông Tâm, lấp lóe dâm thủy của Linh. Nó to lớn, cứng ngắc, như một tác phẩm điêu khắc, khiến lồn cô vô thức ướt át. Linh, nhận ra ánh mắt của Huyền, cười khẩy. “Thích nhìn hả? Thế thì cứ nhìn đi!” Linh cưỡi ông Tâm mạnh hơn, đạt cực khoái, dâm thủy chảy xuống bàn, trong khi ông Tâm bắn tinh vào lồn cô, tinh dịch tràn ra ngoài.
Sau khi kết thúc, Linh đứng dậy, lau người, mặc quần áo. Ông Tâm, ngượng ngùng, kéo quần lên, xin lỗi Huyền. “Huyền, thầy xin lỗi… để em thấy cảnh không hay này…” Huyền đỏ mặt, lắc đầu. “Không sao, thầy… em chỉ bất ngờ thôi…” Linh, cười lớn, bước tới vỗ vai Huyền. “Cô Huyền, tôi nghe nói cô là học trò cũ của bác Tâm à? Sau này cô có khó khăn gì cứ tìm tôi, tôi sẽ giúp!” Nói xong, Linh rời đi, để lại Huyền và ông Tâm trong không khí ngượng ngùng.
Ông Tâm và Huyền ngồi xuống, bắt đầu trò chuyện về những năm tháng đã qua. Ông kể về hành trình từ một người vô gia cư đến chủ tòa nhà, nhờ sự giúp đỡ của Quyên và Linh. Huyền chia sẻ về bi kịch của mình: người chồng nghiện cờ bạc, cái chết của hắn, và khoản nợ đè nặng. “Em đã cố hết sức, nhưng không đủ… Em đến đây để kiếm tiền trả nợ, nhưng bọn xã hội đen không buông tha,” Huyền nói, giọng buồn bã.
Ông Tâm, lòng đau nhói, ngỏ ý giúp đỡ. “Huyền, thầy có thể giúp em trả nợ. Thầy không muốn thấy em khổ nữa.” Nhưng Huyền lắc đầu, ánh mắt kiên quyết. “Thầy, em cảm ơn, nhưng em không muốn kéo thầy vào rắc rối. Em sẽ tự lo được.” Cô đứng dậy, rời đi, để lại bịch hoa quả trên bàn. Ông Tâm nhìn theo bóng dáng tiều tụy của cô, lòng nặng trĩu. Ông biết Huyền đang gánh chịu quá nhiều, và ông quyết tâm tìm cách giúp cô, dù cô có từ chối.