Lão Già Vô Gia Cư Và Milf Dâm Đãng - Chương 13
Sự thành công của khu VIP không chỉ mang lại doanh thu khủng mà còn biến tòa nhà của ông Tâm thành một điểm đến nổi tiếng. Ông Tâm bắt đầu cải tạo các hạng mục khác của tòa nhà để tận dụng làn sóng tăng trưởng này: nâng cấp hệ thống ánh sáng, thêm khu vực lounge với quầy bar mini, và cải thiện không gian xanh. Tòa nhà giờ không chỉ là nơi tập luyện mà còn là trung tâm giao lưu của giới thượng lưu, nơi các doanh nhân gặp gỡ, ký hợp đồng, và mở rộng mối quan hệ.
Hầu hết mọi người, từ khách hàng đến nhân viên, đều yêu quý ông Tâm vì sự tử tế và tận tâm. Nhưng không phải ai cũng hài lòng. Một nhóm huấn luyện viên lâu năm tại phòng gym bắt đầu cảm thấy bất mãn. Họ không hiểu tại sao một người từng là lao công như ông Tâm lại nhanh chóng nắm giữ vai trò quan trọng, quản lý cả khu VIP và tòa nhà. Mối quan hệ thân thiết giữa ông Tâm và Linh là bí mật, nên họ chỉ thấy ông như một kẻ “ngoại đạo” may mắn. “Thằng cha lao công đó lấy đâu ra quyền lực thế? Chắc là nịnh bợ cô Linh!” một huấn luyện viên tên Kiên, cơ bắp cuồn cuộn nhưng trình độ kém, lẩm bẩm với đồng nghiệp.
Khi phòng gym phát triển, Linh thuê thêm các huấn luyện viên mới, chuyên nghiệp hơn, khiến những người cũ như Kiên dần bị khách hàng lãng quên. Sự ghen tị khiến họ bắt đầu khiêu khích ông Tâm, từ những lời mỉa mai đến hành động coi thường. “Ông già, lo quét dọn đi, đừng mơ làm sếp!” Kiên từng nói to trước mặt khách hàng, khiến ông Tâm chỉ cười nhẹ, phớt lờ. Ông không để tâm đến những kẻ như hắn ta, chỉ tập trung vào việc cải thiện dịch vụ cho khách hàng.
Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào một buổi chiều tại phòng gym. Kiên, sau nhiều lần khiêu khích không được ông Tâm đáp lại, nổi điên. “Mày nghĩ mày là ai hả thằng già kia? Loại lao công như mày có cái gì mà dám vênh váo với bọn tao như vậy. Tao sẽ cho mày biết vị trí đích thực của mày tại nơi này!” Nói xong Kiên lao vào, định tung cú đấm vào mặt ông Tâm. Nhưng trong chớp mắt, ông Tâm nghiêng người, dùng một động tác nhanh gọn khóa tay Kiên, quật hắn ngã xuống sàn. Đám đông xung quanh há hốc mồm, không ngờ một người đàn ông già, dáng vẻ khắc khổ lại hạ gục một gã cơ bắp trong tích tắc.
Hóa ra, hồi trẻ, ông Tâm từng là một võ sư karate có hạng, từng giành được nhiều thành tích ở các giải đấu trong nước và thậm chí là quốc tế trước khi cuộc sống đưa đẩy ông thành người vô gia cư. “Tôi không muốn đánh nhau, nhưng cậu ép tôi quá,” ông Tâm nói, giọng bình tĩnh, thả tay Kiên ra. Kiên, nằm bệt dưới sàn, mặt đỏ gay vì nhục, không dám đứng dậy.
Trong đám đông, một cô gái trẻ tên Hằng, khách hàng VIP và tiểu thư của một gia đình giàu có, chạy đến, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ. “Bác Tâm, bác đỉnh quá! Như một võ sư thực thụ vậy!” cô hét, vỗ tay. Rồi cô quay sang Kiên và đám huấn luyện viên cũ, giọng mỉa mai: “Đầu óc của mấy anh là để trưng bày! Thanh niên sức dài vai rộng lại đi bắt nạt một ông già. Giờ thì thấy nhục chưa?” Đám đông cười ồ, khiến Kiên và đồng bọn cúi mặt, không dám phản bác.
Sau vụ việc, những huấn luyện viên cũ dần rút khỏi phòng gym, không chịu nổi sự ghẻ lạnh từ khách hàng và sự xấu hổ. Phòng gym trở lại bình thường, tiếp tục phát triển mạnh mẽ dưới sự dẫn dắt của ông Tâm và Linh.
Hằng, cô gái trẻ giàu có, trở thành fan cuồng của ông Tâm sau sự kiện đó. Cô thường xuyên tìm ông để trò chuyện, hỏi về võ thuật của ông. “Bác Tâm, bác dạy cháu vài chiêu đi! Cháu muốn mạnh mẽ như bác!” cô nói, ánh mắt lấp lánh. Ông Tâm cười khàn, từ chối khéo: “Cô Hằng, tôi già rồi, chỉ muốn làm tốt công việc thôi.” Nhưng Hằng không bỏ cuộc, cô bắt đầu xuất hiện nhiều hơn ở phòng gym, cố tình tập gần ông Tâm, ánh mắt đầy ẩn ý.
Linh, nhận ra sự quan tâm của Hằng, trêu ông Tâm: “Bác Tâm, thêm một con nhỏ mê ông rồi kìa! Coi chừng bọn tôi ghen đấy!” Ông Tâm cười, lắc đầu. “Cô Linh, tôi chỉ cần cô và cô Quyên là đủ. Cô Hằng còn trẻ, tôi không muốn rắc rối.” Nhưng Linh chỉ cười lớn, vỗ mông ông. “Ông cứ để mấy con đĩ mê ông, miễn là buồi ông vẫn dành cho tôi!”
Hằng với niềm đam mê võ thuật, không ngừng tìm cách tiếp cận ông Tâm sau vụ hạ gục Kiên tại phòng gym. Cô thường xuyên xuất hiện gần ông, mặc những bộ đồ tập bó sát, khoe cơ thể thon gọn và cặp vú căng tròn, ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ. “Bác Tâm, bác dạy cháu vài chiêu karate đi! Cháu muốn mạnh như bác!” Hằng nài nỉ, giọng đầy phấn khích. Nhưng ông Tâm, với sự điềm tĩnh và tập trung vào công việc, từ chối khéo. “Cô Hằng, tôi không phải huấn luyện viên chuyên nghiệp. Cô nên đến các võ đường chính quy, họ sẽ dạy cô tốt hơn. Tôi ở đây còn nhiều việc phải làm, không thể dạy lâu dài được.”
Hằng, dù thất vọng, vẫn không bỏ cuộc. Cô tiếp tục xuất hiện, cố gắng trò chuyện với ông Tâm. Nhưng chính sự nhiệt tình của cô ấy đã khơi dậy một ý tưởng mới trong đầu ông Tâm. Khi Hằng cảm ơn ông vì đã truyền cảm hứng về võ thuật, ông mỉm cười, ánh mắt sáng lên. “Cô Hằng, cảm ơn cô đã nhắc tôi nhớ đến một điều quan trọng. Tôi có ý tưởng mới rồi. Cô cứ yên tâm, đảm bảo nó sẽ khiến cho cô không phải thất vọng đâu.” Ông rời đi, để lại Hằng tò mò, ánh mắt dõi theo bóng lưng ông.
Quay lại công việc quản lý, ông Tâm bắt đầu khảo sát các phòng trống trong tòa nhà chứa phòng gym “FitVibe”. Với niềm đam mê võ thuật từ thời trẻ, ông nhận ra tiềm năng kết hợp dịch vụ võ thuật vào tòa nhà để thu hút thêm khách hàng. Ông trình bày ý tưởng với Linh: mở các khu vực luyện tập võ thuật, mời các võ sư chuyên nghiệp đến mở lớp. Để hấp dẫn họ, ông đề xuất miễn phí chi phí thuê phòng, đổi lại sẽ chia tỷ lệ phần trăm từ học phí của học viên. “Cô Linh, võ thuật không chỉ là môn thể thao, mà còn là nơi để khách hàng rèn luyện ý chí. Nếu làm tốt, tòa nhà của chúng ta sẽ càng nổi tiếng,” ông nói, giọng đầy quyết tâm.
Dự án nhanh chóng được triển khai. Ông Tâm cải tạo các phòng trống thành các võ đường hiện đại, với sàn lót thảm chuyên dụng, gương lớn, và thiết bị hỗ trợ tập luyện. Nhờ danh tiếng của “FitVibe,” ba võ đường nhanh chóng được thành lập: một võ đường Kickboxing, một võ đường Muay Thái, và một võ đường Karate. Các võ sư, cảm nhận được tiềm năng từ lượng khách thượng lưu của phòng gym, đồng ý hợp tác. Họ trả phần trăm học phí cho ông Tâm, và nhờ lượng học viên đông đảo, cả hai bên đều có lợi nhuận cao. Các võ đường thu hút không chỉ khách hàng VIP mà còn những người trẻ đam mê võ thuật, biến tòa nhà thành một trung tâm thể thao đa năng.
Một buổi sáng, ông Tâm đi kiểm tra các võ đường trong tòa nhà. Khi bước vào võ đường karate, ông bất ngờ sững người. Người đứng lớp, trong bộ võ phục trắng tinh, là Huyền – học trò cũ của ông cách đây 15 năm. Huyền, giờ đã 30 tuổi, vẫn giữ được nét xinh đẹp, với mái tóc đen dài buộc cao, khuôn mặt mặn mà nhưng mang chút tiều tụy. Cô đang hướng dẫn một nhóm học viên, trong đó có Hằng, tập các thế đấm cơ bản. Giọng cô vang lên rõ ràng, nhưng ông Tâm nhận ra trong ánh mắt cô một nỗi buồn khó giấu.
Huyền từng là học trò cưng của ông Tâm 15 năm trước, khi ông còn là một võ sư karate nổi tiếng. Cô hoạt bát, tràn đầy năng lượng, luôn cười rạng rỡ sau mỗi buổi tập. Nhưng sau tai nạn giao thông cướp đi vợ và con trai, ông Tâm sụp đổ, bỏ lại võ đường và trở thành người vô gia cư. Ông biến mất khỏi cuộc đời Huyền mà không một lời giải thích, để lại trong cô sự hụt hẫng và nỗi nhớ về người thầy hân thiết. Giờ đây, nhìn Huyền trưởng thành, ông Tâm bồi hồi xúc động, nhưng cũng cảm thấy hổ thẹn. Ông không dám tiến đến chào hỏi, sợ cô sẽ trách móc vì sự ra đi đột ngột năm xưa.
Ông Tâm đứng lặng ở góc phòng, quan sát Huyền từ xa. Cô vẫn giữ được kỹ thuật điêu luyện, nhưng ánh mắt cô thiếu đi sự rực rỡ của ngày xưa. Ông nhận ra cô tiều tụy hơn, như thể đang mang một gánh nặng lớn. Ông muốn đến gần, hỏi han, nhưng nỗi xấu hổ khiến ông chỉ dám đứng nhìn, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn.
Thực tế, cuộc sống của Huyền những năm qua không hề dễ dàng. Mười năm trước, cô kết hôn với một người đàn ông tên Phong, một kẻ nghiện cờ bạc. Phong vay nợ khắp nơi, từ bạn bè đến xã hội đen, để thỏa mãn đam mê đỏ đen. Hắn hứa sẽ thay đổi, nhưng nợ nần ngày càng chồng chất. Cuối cùng, không chịu nổi áp lực, Phong nhảy cầu tự tử, để lại Huyền với khoản nợ hơn 500 triệu từ các băng nhóm cho vay nặng lãi. Tưởng rằng cái chết của Phong sẽ giải thoát cô, nhưng bi kịch thực sự bắt đầu.
Bọn xã hội đen liên tục đe dọa Huyền, buộc cô phải trả nợ thay chồng. Chúng xuất hiện tại nhà cô, gọi điện khủng bố, thậm chí đe dọa tính mạng. Huyền, để tồn tại, làm ba công việc cùng lúc: dạy võ, làm nhân viên văn phòng, và phục vụ quán ăn vào ban đêm. Nhưng tiền kiếm được chỉ đủ trả lãi, không bao giờ đủ để trả gốc. Cô sống trong tủi nhục và áp lực, cơ thể và tinh thần dần kiệt quệ.
Khi nghe tin toà nhà của ông Tâm cho phép mọi người thuê phòng miễn phí để mở võ đường, Huyền thấy cơ hội. Cô chuyển đến đây, mở lớp karate, hy vọng kiếm thêm thu nhập để trả nợ. Lớp của cô nhanh chóng thu hút học viên, trong đó có Hằng, nhờ danh tiếng của phòng gym. Nhưng áp lực từ khoản nợ vẫn đè nặng lên vai cô, khiến cô luôn mang vẻ mặt buồn bã, dù cố che giấu trước học viên.
Ông Tâm, sau khi thấy Huyền, không thể ngừng nghĩ về cô. Ông muốn tiến đến hỏi thăm, nhưng quá khứ khiến ông chùn bước. Huyền từng coi ông như một người cha, một người thầy, nhưng ông đã bỏ rơi cô khi biến mất. Ông sợ rằng nếu gặp lại, cô sẽ giận dữ hoặc thất vọng. “Cô ấy giờ đã trưởng thành rồi, có lẽ mình cũng không cần phải xuất hiện nữa,” ông nghĩ, lòng đầy hối hận.
Tuy nhiên, ông không thể phớt lờ nỗi buồn trong mắt Huyền. Ông bắt đầu âm thầm theo dõi cô, hỏi thăm các học viên như Hằng về tình hình của cô. Hằng, không biết mối quan hệ giữa ông Tâm và Huyền, hào hứng kể: “Cô Huyền dạy giỏi lắm, bác Tâm! Nhưng cháu thấy cô ấy hay buồn, chắc có chuyện gì đó. Bác hỏi thử xem, biết đâu giúp được!” Lời nói của Hằng khiến ông Tâm trăn trở. Ông biết mình phải làm gì đó để giúp học trò cũ, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.