Lão Già Vô Gia Cư Và Milf Dâm Đãng - Chương 1
Hà Linh, 33 tuổi, là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập và đầy cuốn hút. Với mái tóc đen dài óng ả, đôi mắt sắc sảo và thân hình săn chắc nhờ hàng giờ tập luyện, cô luôn là tâm điểm chú ý tại phòng gym nổi tiếng do chính cô làm chủ. Phòng gym “FitVibe” nằm ở trung tâm thành phố, là nơi mà cả doanh nhân, người nổi tiếng lẫn những người yêu thích thể thao tìm đến để rèn luyện. Linh không chỉ là chủ phòng gym mà còn là một huấn luyện viên cá nhân được săn đón. Cô tận hưởng cuộc sống bận rộn, nhưng sâu trong lòng, cô luôn cảm thấy một khoảng trống khó tả.
Linh đã làm mẹ đơn thân từ khi 17 tuổi. Cô con gái của cô, Mai, giờ đã 16 tuổi, là một cô bé thông minh, xinh xắn và rất hiểu chuyện. Dù hai mẹ con sống hạnh phúc bên nhau, Linh vẫn luôn khao khát một điều gì đó để lấp đầy sự cô đơn kéo dài hơn một thập kỷ. Cô đã từ chối nhiều lời tỏ tình từ những người đàn ông giàu có, bởi cô không muốn bất kỳ ai bước vào cuộc sống của mình chỉ vì ngoại hình hay thành công của cô.
Một buổi chiều muộn, Linh lái chiếc SUV trắng của mình qua một con đường nhỏ dẫn ra ngoại ô thành phố. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả con đường, nhưng một hình ảnh khiến cô khựng lại. Một ông lão gầy gò, tóc bạc phơ, quần áo rách rưới, đang cố sức kéo một bao tải ve chai nặng trịch. Ông lão trông khoảng 70 tuổi, khuôn mặt khắc khổ, làn da sạm đen vì nắng gió, và đôi tay run rẩy vì sức yếu.
Linh dừng xe, bước xuống, và không chút do dự, cô tiến đến gần ông lão.”Bác ơi, bác để cháu giúp cho!” – Linh mỉm cười, giọng nói ấm áp.
Ông lão ngẩng lên, đôi mắt mờ đục nhìn cô với vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ. “Cô gái, cô là ai? Không cần giúp đâu, tôi tự làm được.” – Giọng ông khàn khàn, nhưng vẫn lộ ra chút kiêu hãnh.
“Cháu là Linh, cháu thấy bác vất vả quá. Để cháu giúp bác khiêng về nhà, không mất nhiều thời gian đâu.” – Linh kiên nhẫn đáp, không để ý đến mùi mồ hôi và bụi bẩn từ ông lão.
Sau một lúc ngần ngại, ông lão gật đầu. Ông dẫn cô đi qua những con đường mòn nhỏ, vòng qua khu rừng thưa ở ngoại ô thành phố. Cuối cùng, họ đến một túp lều nhỏ xíu, dựng tạm bợ bằng gỗ và tôn cũ kỹ, nằm cheo leo trên một ngọn đồi hẻo lánh. Không có điện, không có nước, chỉ có vài ba món đồ lặt vặt và một chiếc giường cũ kỹ phủ đầy bụi.
“Đây là nhà bác à?” – Linh hỏi, cố giấu sự ngạc nhiên.
“Ừ, nhà tôi đấy. Không sang trọng như nhà cô đâu, nhưng đủ để sống.” – Ông lão cười khẩy, đặt bao tải xuống góc lều.
Linh đặt bao tải xuống, nhìn quanh. Cô cảm nhận được sự cô đơn toát ra từ nơi này, không khác gì khoảng trống trong lòng cô. Trước khi rời đi, cô quay lại và nói:
“Bác ơi, nếu bác cần gì, cứ nói cháu. Cháu sẽ quay lại.”
Ông lão chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Những ngày sau, Linh bắt đầu ghé thăm ông lão, người mà cô biết tên là ông Tâm. Cô mang theo đồ ăn, quần áo cũ, và đôi khi là một vài vật dụng sinh hoạt. Mỗi lần đến, cô đều trò chuyện với ông, nghe ông kể về những ngày tháng đã qua – một người từng có gia đình, từng có công việc, nhưng mất tất cả vì một biến cố không muốn nhắc lại. Ông Tâm sống cô độc, không người thân, không bạn bè, và chỉ dựa vào việc nhặt ve chai để sống qua ngày.
Dần dần, Linh cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với ông. Ông Tâm tuy nghèo khó, bẩn thỉu, nhưng lại có một sự chân thật mà cô hiếm thấy ở những người xung quanh. Ông không giả tạo, không xu nịnh, và điều đó khiến Linh cảm thấy dễ chịu.
“Cô gái, sao cô tốt với một ông già như tôi vậy? Tôi chẳng có gì để trả ơn cả.” – Một lần, ông Tâm hỏi, giọng trầm buồn.
“Bác đừng nghĩ vậy. Cháu chỉ muốn giúp bác sống tốt hơn thôi. Với lại, ở đây yên tĩnh, cháu cũng thích.” – Linh cười, giấu đi cảm giác ấm áp trong lòng.
Thời gian trôi qua, Linh ngày càng bị cuốn hút bởi ông Tâm, không phải vì vẻ ngoài hay hoàn cảnh của ông, mà vì một điều cô không thể lý giải. Ông Tâm, dù già nua và bẩn thỉu, có một đặc điểm khiến cô không thể rời mắt. Trong những lần giúp ông dọn dẹp hay ngồi trò chuyện, cô vô tình để ý đến cơ thể ông. Dù ông mặc quần đùi rách rưới, nhưng mỗi khi ông di chuyển hay ngồi xuống, Linh nhận ra một điều bất thường: cơ quan sinh dục của ông lớn đến mức đáng kinh ngạc, dài đến tận đầu gối khi nó vô tình lộ ra. Nó bẩn thỉu, dính đầy cặn đất, nhưng điều đó không làm Linh cảm thấy ghê tởm. Ngược lại, một cảm giác tò mò, thậm chí là khao khát, bắt đầu trỗi dậy trong cô.
Linh cố gắng dập tắt những suy nghĩ đó. Cô tự nhủ rằng mình đang bị cô đơn làm mờ mắt, rằng cô không thể để bản thân sa lầy vào một thứ bệnh hoạn như vậy. Nhưng mỗi lần đến thăm ông Tâm, cô lại không thể kiểm soát được ánh mắt của mình.
Một buổi chiều, khi đang giúp ông Tâm lau dọn túp lều, Linh vô tình chạm vào tay ông. Bàn tay ông thô ráp, nhưng lại khiến cô run lên. Ông Tâm nhìn cô, đôi mắt mờ đục dường như nhận ra điều gì đó: “Cô Linh, cô ổn không? Mặt cô đỏ hết rồi.” – Ông Tâm hỏi, giọng hơi lo lắng.
“Dạ, cháu không sao… chỉ hơi nóng thôi.” – Linh lấp liếm, tim đập thình thịch.
Ngày hôm đó, trời đổ mưa. Linh quyết định ở lại túp lều của ông Tâm lâu hơn để tránh mưa. Hai người ngồi dưới mái tôn, nghe tiếng mưa rơi lộp độp. Không gian nhỏ hẹp, mùi đất ẩm và mùi cơ thể của ông Tâm hòa quyện. Linh cảm thấy cơ thể mình nóng ran, không thể kiềm chế được nữa.
Khi ông Tâm đứng dậy để lấy một tấm bạt che thêm cho mái lều, Linh lại nhìn thấy dương vật của ông, lộ ra qua lớp quần rách, dài và nổi bật. Cô cắn môi, đấu tranh nội tâm. Nhưng rồi, như một cơn bốc đồng không thể kiểm soát, cô tiến đến gần ông.
Bác Tâm… cháu… cháu muốn…” – Linh lắp bắp, giọng run rẩy.
Ông Tâm quay lại, ngạc nhiên. “Cô nói gì vậy, Linh?”
Không đợi ông nói thêm, Linh quỳ xuống, bàn tay run rẩy chạm vào ông. Cô không thể tin nổi mình đang làm gì, nhưng cơ thể cô dường như không còn nghe lý trí. Cô đưa môi mình tới, tận hưởng thứ mà cô đã khao khát trong những ngày qua. Mùi vị bẩn thỉu, đất cát dính trên đó, nhưng Linh không quan tâm. Cô bị cuốn vào một thứ cảm xúc nguyên thủy, không thể cưỡng lại.
Ông Tâm, ban đầu sững sờ, nhưng rồi cũng để bản năng dẫn dắt. Sau hàng chục năm sống cô độc, ông không thể kiềm chế được. Một tiếng rên khàn khàn thoát ra từ cổ họng ông, và rồi, mọi thứ bùng nổ. Linh cảm nhận được sự phóng thích của ông, và trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy vừa thỏa mãn, vừa kinh hoàng với chính mình.
Ông Tâm chỉ im lặng, đôi mắt ông nhìn cô với sự lẫn lộn giữa ngạc nhiên và thông cảm: “Cô Linh, cô đừng tự trách mình. Tôi cũng… tôi cũng không đúng.”
Nhưng Linh không thể ở lại thêm phút nào. Cô chạy ra ngoài, bất chấp cơn mưa vẫn rơi. Cô lái xe về nhà, nước mắt hòa lẫn với nước mưa trên khuôn mặt. Khi về đến nhà, cô lao vào phòng tắm, kỳ cọ cơ thể như muốn xóa sạch mọi ký ức về những gì vừa xảy ra. Nhưng trong đầu cô, hình ảnh ông Tâm, túp lều, và khoảnh khắc ấy vẫn không ngừng ám ảnh.
Những ngày sau, Linh không trở lại túp lều của ông Tâm. Cô lao vào công việc, cố gắng quên đi chuyện đã xảy ra. Nhưng mỗi đêm, khi nằm trên giường, cô lại nhớ đến ông, đến sự chân thật và cô đơn của ông, và cả sự yếu đuối của chính mình. Cô tự hỏi liệu mình có nên quay lại, hay để mọi thứ chìm vào quên lãng.
Mai, con gái cô, nhận ra sự khác lạ của mẹ. Một buổi tối, khi hai mẹ con ngồi ăn tối, Mai hỏi:”Mẹ ơi, dạo này mẹ sao vậy? Mẹ cứ trầm ngâm hoài.”
Linh mỉm cười gượng gạo. “Mẹ không sao đâu con. Chỉ là… mẹ đang nghĩ về một vài chuyện.”
Cô không biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng sâu trong lòng, Linh hiểu rằng, dù có xấu hổ hay hối hận, cuộc gặp gỡ với ông Tâm đã thay đổi cô mãi mãi.