Lão ăn mày - Phần 107
Uyên có chút tức giận, nàng lại vắt hai chân lên và khoanh tay cau mày suy nghĩ gì đó, nàng chợt nhớ đến bà cô trước nói chuyện với bố ngoài ngõ, nàng sẽ nhất quyết không để mấy bà già đó tiếp xúc với bố mình. Sau đó nàng lại nhớ đến tình trạng bệnh tình của bố… Nghĩ thương ông Lý có lẽ mai hoặc vài ngày nữa nàng sẽ đưa bố đi khám, kể cả ông ấy có ngại nàng vẫn sẽ kéo ông đi bằng được.
– Ông ơi, ông cứ ở đây một thời gian, cháu sẽ nghĩ cách để ông về nha… – Như cười và nhìn ông cụ, nàng đã cố gắng nói chuyện cởi mở nhưng trông ông cụ vẫn sợ hãi.
– Tôi… Tôi không dám, tôi sống ở đây cũng được… Tôi không dám về, tôi sợ lắm… – Lão ăn mày run rẩy khi nghĩ đến ông Lưu.
– Ông đừng sợ, cháu sẽ thuyết phục bố cháu, ông yên tâm… Hi hi… – Mặc dù Như nói vậy nhưng lão ăn mày cũng không dám về.
– Hmm… – Uyên thở dài, nghĩ cũng tội, bị đánh hôm ấy chắc đau lắm, ông cụ còn già lắm rồi, bảo sao ông sợ đến thế.
– À mà… Cô Như ơi… Cô có thể sạc cho tôi cái điện thoại này được không? – Lão ăn mày mở cái túi và lấy chiếc điện thoại hết pin ra đưa cho Như. Đây là chiếc điện thoại mà trước đó Như đã mua cho ông.
– Dạ vâng được ạ, vậy cháu cầm về sạc cho ông nha! – Như yên tâm khi thấy ông cụ đã về khu này, hôm nay ra đây nàng cũng chỉ muốn xác nhận xem ông ấy đã về đây hay chưa. Như cũng không biết từ bao giờ mình cảm thấy thương cảm cho ông cụ nhiều như vậy. Có lẽ đây là một trong những tính cách đặc biệt của Như.
Uyên nhìn cái dáng lủi thủi của ông cụ cũng cảm thấy có chút chạnh lòng khi số phận mỗi người mỗi khác. Bản thân nàng không thiếu bất kể một cái gì, thậm chí còn được ông trời ưu ái cho vẻ bề ngoài hiếm có ai sánh bằng. Tuy nhiên trên đời lại có những con người có hoàn cảnh khổ hạnh đến vậy. Có lẽ kiếp trước họ đã làm gì đó kinh khủng lắm nên kiếp này mới bị đầy đọa thế này.
Nhưng… thật trớ trêu khi tạo hóa và ông trời lại sắp đặt cho Như và Uyên gặp lão ăn mày. Bởi vì những gì lão không có thì các nàng không cần, những gì lão có thì các nàng lại cần. Và lão ta chỉ có duy nhất một thứ có giá trị trên người đó chính là cây dương vật khủng nhất từ trước đến nay mà Uyên Như thấy.
Ngược lại, lão ăn mày cũng vậy, khi lão đang phải chịu quả báo cho tội lỗi năm xưa của mình… Lão đã phải làm ăn mày cả đời và chưa từng được chạm vào người phụ nữ nào… đó là một hình phạt cay nghiệt nhất đối với một người đàn ông.
Tuy nhiên khi đến tuổi gần đất xa trời lão lại được gặp Như và Uyên. Hai nàng đến với lão như những tiên nữ hạ phàm vậy. Thật trớ trêu khi hoàn cảnh của hai nàng lại tương đồng với hoàn cảnh của lão như một mảnh ghép vậy. Vì cả ba người đều là những người có rất nhiều nhu cầu. Và bằng một cách nào đó họ đã kết nối với nhau để ghép lại mảnh ghép còn thiếu cho đối phương. Đúng là ông trời không bất công với bất kể ai. Lúc gặp Như và Uyên… lão ăn mày mới thực sự sống, lão bắt đầu mới phát huy được giá trị của bản thân.
– Ê muộn rồi về đi! – Uyên đẩy vào vai Như.
– Thôi bọn cháu đi về đây ạ… – Như đứng dậy vươn vai và ưỡn bộ ngực to ra khiến lão ăn mày liếc lên thèm thuồng. Uyên đứng dậy, nàng khoanh tay nhìn ông cụ ăn mày, nàng không nói gì liền đi về phía cổng. Thấy chị đi Như vẫy tay chào lão ăn mày và chạy theo chị.
– Mày đừng có thân thiết với lão ta quá! – Đi được một đoạn xa Uyên quay sang nói với Như.
– Vâng ạ… Ông ấy vô hại mà chị… – Như vừa khoác tay chị vừa đi từ từ để ngắm cảnh.
– Vô hại? Ông ta dù gì cũng là đàn ông, mà lão này trông vậy thôi cũng dâm dê phết đấy!
– Ông ấy già rồi mà chị… làm gì còn cảm xúc gì nữa ạ? – Như nói vậy nhưng nàng là người biết rất rõ. Chẳng qua nàng không muốn để lộ bất kể nhìn nhận gì của mình về ông cụ, vì chị Uyên tinh ý lắm. Chị mà nhận ra điều gì thì nàng chỉ có nước phải khai thật.
– Già gì chứ? Mày không nhớ lần ông ấy còn cửng lên trước mặt chị em mình đó hả? Già mà cửng to thế luôn? – Uyên vừa nói vừa tưởng tượng đến lần đó.
– Phí chị nhờ… Ông ấy nói không có vợ luôn đó, còn chưa chạm vào cô gái nào cơ… – Như nhớ lại câu chuyện trước đây khi mới gặp ông ấy. Nhưng đó cũng chính là lý do Như thương hại lão.
– Phí gì? Mày muốn hả? – Uyên cười quay sang nhìn Như với ánh mắt thăm dò.
– Nô nô nô… Đối tượng của chị đó! Hi hi hi… – Như nói xong thì buông tay chị Uyên và chạy lên phía trước sợ bị chị véo má.
– Hừ! Lão già đó thì được mấy phút chứ! – Uyên đỏ ửng cả mặt khi nói vậy, bởi vì trước nàng cũng gặp một tai nạn nhỏ với lão khiến cả hai đã phát sinh quan hệ trong bồn tắm.
– Hi hi… Nhỡ ông ấy khỏe như bố thì sao chị? – Như mím môi nhìn chị với ánh mắt tinh nghịch vì nàng rất thích trêu chị Uyên.
– Khỏe thì sao chứ? – Uyên lườm vì cứ mỗi lần thấy mình ngại là con bé rất nhây.
– Em tưởng chị thích khỏe cơ mà… Nhưng mà không… Ông ấy bảo chưa chạm vào phụ nữ bao giờ chắc cũng không khỏe đâu chị nhờ… hi hi… – Như tự hỏi tự nói, nàng chắp tay ra sau mông và đi trước chị. Cặp đùi dài trắng phát sáng của nàng trông thật quyến rũ dưới ánh đèn công viên.
– Hmm… Quan tâm làm gì chứ? Mày thích thử hả mà để ý lão ghê thế?
– Eo! Em không… Có chị mới thích chim to ý! Lêu lêu! – Như lè lưỡi, nàng chợt nhận ra chị Uyên có vẻ đoán được điều gì rồi nên câu nào chị cũng hỏi ngược lại, hình như nàng đã nói hơi nhiều.
– Hmm… Nhìn vậy thôi đừng có khinh thường ông cụ… Mày không thấy cu của cụ à… Thứ đó mà cắm vào… đau chết… mày không chịu được đâu… ha ha… – Uyên che miệng cười, nàng trêu Như nhưng chính nàng lại thấy xấu hổ vì đang nghĩ lại tối hôm đó. Thực sự, cảm giác đó khiến nàng sướng phát điên.
Uyên giật mình mở to mắt khi cảm thấy dưới bướm mình đang chảy nước nhờn. Thật là điên rồ, ông cụ đó cũng khiến nàng có cảm giác sao. Không… Không phải do ông cụ mà là do dương vật của ông, cái thứ đại bự đó khiến nàng thấy thật khó quên.
– Em mà không chịu được chị cũng thế nha! – Như bĩu môi và tung tăng đi phía trước.
– Thử không? – Bỗng Uyên nói một câu trêu đùa khiến Như dừng chân quay lại nhìn chị.
– Ầu… eo ơi… Chị Uyên… – Như nheo mắt lại trêu chị.
– Gì đó? Chị đang hỏi mày cơ mà… Ơ! – Uyên cười ngại khi mình đang muốn trêu con bé thì bị nó trêu ngược lại.
– Ầu!!! Em mách anh Phi!!! Ầu ầu!!! Chị thích ấy ấy với ông cụ… – Như cười tủm tỉm nhìn chị chằm chằm gây áp lực, hiếm khi nàng mới thấy chị Uyên xấu hổ thế này.
– Thôi ngay! Ông già đó thì được mấy hiệp chứ? Có khi tuổi cao sức yếu không trụ được ấy – Uyên đẩy nhẹ Như một cái và quay mặt đi chỗ khác.
– Eo ơi, nếu thế sợ ông đang ấy ấy thì lăn đùng ra ý chị nhờ… Như đưa tay lên miệng lo lắng.
– Ủa sao vậy? Sao mày lo thế? – Uyên mỉm cười nhìn Như vì nàng đã trả đũa được con bé.
– Á chị nhá! Không hề nha! Em không có ý đó! Chị ý nhờ… – Như đuổi theo kéo áo chị.
– Ai bảo mày trêu chị? Ha ha…
– Thôi em không đùa nữa, nhưng mà bố cũng có tuổi rồi mà khỏe chị nhờ… – Như khoác tay chị và nhắc đến ông Lưu.
– Hừ! Nếu là ông ta thì thà làm với ông cụ ăn mày con hơn… Mà thôi thôi! Không nói mấy chuyện đó nữa… bệnh ơi là bệnh! – Uyên cau mày, nàng xấu hổ khi vẫn chưa quen nói với em gái mấy chuyện tế nhị thế này. Nhưng kỳ thật, trong tâm trí Uyên lại nghĩ đến việc, nếu quay lại hôm đó thì lựa chọn ông cụ ăn mày còn hơn loạn luân với bố chồng.
Vừa suy nghĩ vừa dạo bước trong công viên, hai chị em thơ thẩn đi với nhau một đoạn mà không nói gì, có lẽ trong nội tâm hai nàng đang suy nghĩ điều gì đó.
… Vài ngày sau…
Uyên mặc bộ váy công sở bước vào nhà bố Lý, nàng vừa lên công ty và xin phép lão Quang ra ngoài có việc. Gì chứ riêng Uyên mà đã lên tiếng thì lão Quang không bao giờ từ chối. Nàng phải trốn chồng ra ngoài vào giờ làm việc để đưa bố đi khám. Nhưng có một vấn đề lớn hơn là làm sao thuyết phục được ông Lý ra ngoài nữa.
– Bố ăn sáng chưa con mua pizza cho bố đây… – Bước vào nhà Uyên thấy ông Lý đang ngồi xem ti vi.
– Uyên đấy à con! – Thấy tiếng con gái ông Lý bật dậy vì bất ngờ. Vốn cổng nhà và cửa nhà buổi sáng lúc nào cũng mở to để đón hàng xóm vào chơi vì ông Lý luôn muốn có tiếng người trong nhà, nên thế khi Uyên vào đến tận nơi ông Lý mới nhận ra.
– Cái Thư đi học rồi hả bố? – Uyên đặt túi pizza và ngồi xuống ghế.
– Ừ! Nó đi học rồi! Túi gì thế con? – Ông Lý ngồi dậy theo thói quen rót chè uống.
– Túi pizza, con vừa hỏi bố có ăn không đó, con mua cho bố mà!
– À bố ăn sáng rồi! Con cứ để đấy lát bố cất vào tủ để chiều về cho em nó ăn… Này uống nước đi con! – Ông Lý đưa cho Uyên cốc nước chè.
– Gì vậy? Bố tưởng con là khách hả mà mời nước chè? Bố biết con có bao giờ uống thứ nước vừa chát vừa đắng này đâu! – Uyên khoanh tay lại lườm vào cốc nước chè và lườm bố.
– Khà khà! Bố quen tay, thi thoảng có mấy bác sang nhà chơi bố hay mời họ uống chè! – Nói xong ông Lý cầm cốc của Uyên đổ lại ấm.
– Mà con nói luôn nhé! Bố tránh xa mấy bà quanh khu này ra, con biết có mấy thông tin không tốt đẹp gì đâu! – Uyên cau mày nói.
– Bạn bè thôi mà con khà khà… Mà hôm nay con sang đây làm gì thế? Hôm nay được nghỉ hả?
– Hmmm… – Uyên thở dài một cái và không nói gì, vì đây là chuyện tế nhị nàng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
– Sao vậy con? Trông sắc mặt con không được tốt? Hay con hạ đường huyết? Vào đây ăn gì đi! – Ông Lý nói và đứng dậy thì bị Uyên lườm.
– Con không đói! Bố ngồi xuống đây con nói chuyện đã…
– Chuyện gì mà quan trọng vậy con? – Ông Lý ngồi xuống ghế và nhấp chén chè.
– Đây là chuyện khó nói… Thực ra nó không phải là chuyện con gái nên nói với bố… Nhưng… – Uyên ấp úng.
– Không nên nói thì thôi con à… – Ông Lý bắt đầu đoán được, vì xấu hổ nên ông mới lảng tránh.
– Không nên nói thì con sang đây làm gì? Đây là chuyện liên quan đến sức khỏe của bố… bố sống một mình, con bé Thư chẳng biết gì cả… Mẹ thì không còn nữa… Bố nghĩ, bố tự lo cho mình được sao? – Uyên có chút tức giận khi ông Lý nói vậy, nàng liền cau mày lại quát bố.
– Chuyện không quan trọng đến mức đó đâu con… – Ông Lý xấu hổ vì ông đoán được con bé nói đến chuyện hôm trước, chắc nó đang trách mình vì có hành động đáng xấu hổ đó.
Uyên không nói gì, nàng chỉ cau mày nhìn bố và từ từ lôi một tập ảnh và sách ra. Có lẽ nếu nói về vấn đề này trên phương diện ngôn ngữ khoa học sẽ khiến nàng đỡ ngại hơn.
– Con không nói những vấn đề khác của bố… Đây bố xem đi, đây là hình ảnh của… của… dương vật… báo hiệu cho sức khỏe không tốt của đàn ông… Bố có tuổi rồi mà không biết quan sát chú ý đến sức khỏe của mình sao? Dấu hiệu bất thường đó liên quan đến ung thư… Vậy mà bố bảo không nghiêm trọng? – Ông Lý không nói gì, mặt ông hơi ngại cầm tờ catalog và quyển sách Uyên đưa. Trong đó là những hình ảnh dương vật bị sưng đỏ, giống hệt của ông.
– Chuyện này… con không phải lo đâu… – Ông Lý đặt sách xuống và rót chè uống.
– Không phải lo? Sao bố nói những câu vô trách nhiệm thế? – Uyên ức đến sắp khóc cả ra vì sự thờ ơ này của bố.
– Ý bố là… Con là con gái không hiểu được đâu? – Ông Lý xấu hổ nhưng càng lảng tránh Uyên càng tức giận.
– Sao lại không hiểu được? Con có chồng rồi, bố không phải ngại! Hôm trước con thấy của bố cũng giống thế này đó! Hôm nay bố phải đi khám với con! – Uyên nóng bừng cả mặt khi nói vậy.
– Haizz… Bố xin lỗi đã để con phải nhìn thấy điều không hay… Nhưng… – Ông Lý cúi mặt lắc đầu.
– Không nhưng gì cả… Bây giờ điều đó không quan trọng, nếu con không thấy thì có khi sau này bố bị ung thư thì sao… – Uyên không thấy ông Lý nói gì liền nói tiếp với chất giọng nhẹ nhàng hơn.
– Bố đừng ngại, đi khám xem có bệnh gì còn yên tâm để chưa trị bố ạ… – Uyên biết thuyết phục ông sẽ rất khó, nhưng không ngờ lại khó thế này.
– Thôi bố không đi đâu… – Ông Lý từ chối vì ông biết đó chỉ là tình trạng mỗi khi ông cửng lên, tuy hơi nhức nhưng nó bình thường sau khi ông nhỏ xuống. Tuy nhiên ông cũng hơi sợ vì chẳng ai giống mình, thực sự không biết có bệnh gì không.
– Ơ! Sao bố cùn thế? Bố ngại gì chứ? – Uyên lại tức, nàng dậm chân một cái quay người ra chỗ khác không thèm nhìn bố.
– Thôi bố già rồi…
– Bộ bố không muốn nhìn mặt các cháu của bố hay sao mà không chịu đi khám? Nhỡ đó là bệnh nguy hiểm thì sao giờ? Bố ngồi đây chờ chết hả? – Uyên tức mà rơm rớm nước mắt.
– Thôi! Thôi được rồi! Được rồi! Haizzz… – Thấy Uyên sắp khóc ông Lý đành nghe theo con bé cho nó yên tâm. Vì ông biết tính Uyên nó mà đã quyết tâm thì ông không đi không được. Dù gì nó cũng lo lắng cho bố. Tính con bé giống hệt mẹ, rất biết lo lắng cho người nhà và rất có trách nhiệm. Còn con bé Như cũng vậy nhưng con bé còn lo lắng cho cả người ngoài nữa… Ông Lý mỉm cười thầm hạnh phúc vì có những cô con gái rất xinh đẹp và và biết quan tâm đến bố.
– Chờ bố đi lên thay quần áo đã! – Ông Lý chống tay đứng dậy và đi lên tầng. Uyên cau mày nhìn theo và có chút nhẹ nhõm khi bố đã đồng ý.
… 30 phút sau tại một phòng khám tư nhân nổi tiếng trên địa bàn Hà Nội. Vị nữ bác sĩ này đã có kinh nghiệm gần năm mươi năm trong nghề. Uyên rất khó khăn để hẹn khám ngày hôm nay, vì thế nàng nhất quyết phải đưa bố đi bằng được.
Sau 45 phút chụp chiếu và khám trong sự xấu hổ tột đỉnh thì ông Lý cũng bước ra khỏi phòng khám.
– Bố! Bác sĩ bảo sao? – Uyên thấy bố bước ra nàng liền đứng dậy hỏi.
– Kết quả bình thường nhé, bôi thuốc sẽ đỡ… Thế mà lo sốt vó lên vậy hả? – Ông Lý cầm tờ giấy khám gõ nhẹ vào đầu Uyên một cái. Uyên nhìn bố và nheo mắt lại, nàng không tin lắm… Nên khi thấy bố ra ngoài mua thuốc Uyên đã vào phòng bà bác sĩ để hỏi.
– Bác sĩ ơi… – Uyên mở cửa vào thì thấy bà bác sĩ đang tháo găng tay.
– Vào hỏi tình hình của bố hả? – Bác sĩ ngồi xuống với vẻ mặt hơi lúng túng.
– Dạ vâng ạ, bố cháu bị sao đó bác… – Uyên từ từ ngồi xuống ghế.
– Khiếp cái anh này có cô con gái xinh đáo để! – Bà bác sĩ nhìn Uyên mỉm cười với vẻ mặt trìu mến.
– Dạ cháu cảm ơn bác ạ… – Uyên cười ngại. Tuy nàng nói chuyện với người nhà có vẻ đanh đá nhưng ra ngoài Uyên luôn biết dùng kính ngữ với người lớn tuổi.
– Ông ấy đi đâu rồi?
– Dạ bố cháu ra ngoài mua thuốc rồi ạ? Vậy bệnh của bố cháu có nguy hiểm không bác?
– Nói bình thường thì không đúng, mà ngủy hiểm thì cũng có một chút đấy… – Bà bác sĩ đeo kính và cầm tờ kết quả lên xem lại.
– Nguy hiểm gì đó ạ? – Uyên lo lắng.
– Bố sống một mình đúng không? – Bà bác sĩ kéo nhẹ cái kính xuống nhìn Uyên.
– Dạ vâng đúng rồi ạ…
– Kiếm cho bố một người bạn tâm giao nhé!
– Dạ… cháu chưa hiểu ạ… – Uyên mím môi lại thắc mắc.
– Qua kiểm tra hình ảnh chụp chiếu bác thấy bố cháu đang bị ứ đọng tinh dịch… dẫn đến bị phù sưng đỏ phần tinh hoàn và đầu dương vật nếu mỗi khi cương cứng…
– Dạ… – Uyên xấu hổ nhưng vẫn chăm chú lắng nghe.
– Bác đã kê đơn thuốc cho bố cháu, tuy nhiên cháu nên khuyên bố về tìm cách phát tiết ra… vì vậy bác mới bảo cần tìm bạn tâm giao cho bố cháu đấy. – Bà bác sĩ đang cố nói giảm nói tránh vì chuyện này tế nhị quá, thực sự rất khó dùng từ cho con gái của ông ta.
– Dạ… Phát tiết cái gì ra ạ? – Uyên vẫn muốn bác sĩ nói chi tiết hơn.
– Chẹp! Con bé này! Là xuất tinh ra đấy… Cháu nên nhớ bố cháu đang độ tuổi hồi xuân, không nên nhịn… Tình trạng này diễn ra lâu quá sẽ ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống, dần sinh bệnh… Về sau thậm chí còn có thể di chứng đến ung thư tinh hoàn… – Bà bác sĩ nhìn Uyên chằm chằm. Bà khám cho bao nhiêu ca thế này rồi nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy con gái đưa bố đi khám, vì vậy có những từ ngữ nói ra không thực sự phù hợp.
– Ung thư tinh hoàn ạ? – Uyên mở to mắt sợ hãi, vì ung thư tinh hoàn là căn bênh cực kỳ nguy hiểm.
– Đúng! Về bảo bố uống và bôi thuốc theo đơn, sau đó kiếm bạn cho bố nghe chưa? Cháu đừng lo! Cũng không hẳn là nghiêm trọng quá, nhưng phải biết cách chữa trị… Quan trọng phải bảo bố tìm cách xuất tinh ra ngoài, lượng tinh trùng giảm cộng thêm uống thuốc mới đỡ được… – Thấy vẻ mặt lo lắng của Uyên bà bác sĩ liền nói đỡ lại không trông con bé tội quá.
– Dạ vâng ạ… – Uyên có chút hoang mang ngồi thất thần một lúc… Vì nàng rất sợ bố bị ung thư. Nếu bác sĩ nói vậy, chả lẽ bố đã nhịn từ rất lâu rồi sao… Chuyện này nghiêm trọng hơn cái tôi của bản thân rồi, chuyện mấy bà già hàng xóm có ý đồ với gia sản của bố có lẽ không còn quan trọng nữa.
– Cháu nhớ là càng xuất càng nhiều càng tốt, tìm mấy bà già hồi xuân ấy! – Bà bác sĩ nhìn lên từ cái kính và có chút cười vì bà cũng thấy hơi ngại.
– Dạ vâng! Cháu xin phép ra ngoài ạ! Cháu cảm ơn bác sĩ nhiều!!! – Uyên cúi đầu chào và bước ra ngoài. Trước khi ra nàng còn nghe thấy bà bác sĩ lầm bầm một mình rằng: “Người đâu mà chim dài thế không biết”. Uyên không nói gì vì điều đó nàng cũng thấy rồi. Hóa ra đó là lý do khiến bà ta lúng túng sau khi vừa khám xong cho ông Lý.
… Một lúc sau.
Hai bố con đi xe về nhà không ai nói câu gì… Vì Uyên biết bố đang dấu mình, nên thế nàng chẳng biết phải nói từ đâu…
– Bố…
– Ơi! Sao vậy con?
– Chuyện bố… với mấy cô cạnh nhà ấy, bố có thích cô nào không? – Uyên bất ngờ hỏi khiến ông Lý thấy có chút vui.
– Sao vậy? Con không phản đối nữa à? – Ông Lý vừa lái xe vừa cười.
– Vâng… Dù gì thì… Con nghĩ bố cũng cần kết bạn… Bố thích cô nào tối nay có thể mời cô ấy sang ăn cơm… Con không phản đối đâu… – Uyên quay sang bố mỉm cười.
– Thật không? – Ông Lý vui mừng. Ông chưa tin lắm vì con bé này không biết đang nghĩ gì mà thay đổi 180 độ như thế.
– Thật! Con thề! – Uyên quay sang dơ ba ngón tay thon dài lên thề.
– Cảm ơn con! – Ông Lý thở phào, nhưng lúc này ông cũng nhận ra sự thay đổi của con gái mình, có lẽ vừa rồi lúc ông đi mua thuốc, con bé vào hỏi bác sĩ nên mới có thái độ tích cực thế này. Dù gì đây cũng là một tin tốt lành trong ngày, chứ để con bé phản đối thì ông cũng chẳng dám.
Hai bố con đi xe về nhà mất tầm 30 phút vì phòng khám ở rất xa nhà, cũng vì đề phòng họ nhận ra ông Lý. Uyên cũng rất tâm lý chọn phòng khám đó để cho bố đỡ ngại. Nhưng lúc này trong lòng nàng nặng trĩu vì lo lắng, liệu thực sự bố có thành đôi với bà cô nào đó? Liệu việc này thực sự có giúp bệnh tình của bố thuyên giàm?
Không được giám sát nên Uyên không yên tâm, vì tính ông Lý sẽ chẳng mấy khi nói ra những điều đó, chỉ sợ ông ấy không xuất được mà còn dấu nàng nữa… Trong khi bác sĩ nói xuất càng nhiều mới càng tốt. Uyên thả bố ở nhà rồi nàng vòng lên công ty với một tâm trạng khá lo lắng…
Đọc full liên hệ telegram: tieuthuyetfafamimi
Đây là truyện của tác giả fafamimi. Mng lưu ý hiện nay có nhiều lừa đảo.mng tìm telegram: tieuthuyetfafamimi để được đọc full và k sợ bị lừa đảo. Vì tác giả dùng đúng 1 địa chỉ duy nhất.