Lão ăn mày - Phần 106
Xuống dưới nhà… Uyên và Như lười nấu và sợ gây tiếng động nên rủ nhau ra ngoài mua đồ ăn đêm với hai chiếc mũ và khẩu trang kín mít… Vì đây là khu nhà nàng nên đường đi lối lại hai nàng đều rất thuộc. Dù gì quán ăn đêm cũng không cách xa nhà nàng mấy, chỉ cần đi ra sau nhà là có rất nhiều.
Mặc dù ăn mặc rất kín đáo nhưng bộ đồ ngủ pizama của Thư vẫn không thể dấu được dáng dấp yêu kiều, nóng bỏng của hai chị được. Cùng với chiều cao lý tưởng, cộng bộ ngực to và bộ mông cong thì Uyên và Như kể cả có ăn mặc kín đáo tới đâu thì cũng rất thu hút. Chưa kể bên dưới hai nàng chỉ đi chiếc dép ngoài sân nên cũng làm nổi bật lên bàn chân ngọc trắng phát sáng trong đêm.
Để đi tới quán ăn đêm thì hai nàng phải đi qua một khu thùng rác chung của cả xóm. Mặc dù gọi là thùng rác nhưng nơi đây rất sạch sẽ bởi người dân sống xung quanh đây đều là những con người có ý thức, một phần khu này cũng toàn đại sứ quán và cơ quan nhà nước nên không thể có mỹ quan xấu được.
– Chị Uyên ơi! Muộn thế này… Mình đi ra ngoài không sợ à chị? – Như rất lo lắng vì lần nào đi ra ngoài thì lần ấy hai chị em đều gặp rắc rối vì vẻ xinh đẹp của mình.
– Mày lo gì, xung quanh nhiều công an lắm, bọn du côn cũng không dám trêu chọc đâu! – Uyên rất yên tâm vì nàng sống ở khu này từ bé nên hiểu, hồi mới lớn biết bao anh công an qua lại tán hai nàng mà nàng đâu có thích một ai.
– Lục cục… – Bỗng trong thùng rác phía trước có một bóng đen nhảy xuống khiến hai chị em đứng tim giật cả mình.
– Á!!! – Như hét lên ôm chặt tay chị. Bóng đen đó chỉ cách hai nàng có vài mét. Dưới ánh điện đường màu vàng hai nàng sẽ nhìn rất rõ nhưng hắn ta lại đang đứng ở trong cái bóng của thân cây phía bên kia đường nên chẳng biết đó là ai vừa nhảy từ trong thùng rác ra.
– Cô… Cô Như… Cô Uyên… – Giọng nói thân quen vang lên khiến Uyên và Như đứng hình một lúc. Sau đó một lão già khom lưng đi ra từ bóng tối.
– A!!! Ông cụ! Sao ông lại ở đây? – Như mở to mắt bất ngờ vì trước mắt nàng là lão ăn mày. Thật là tình cờ lại gặp ông ấy ở đây.
– Lão già! Sao lão lại lang thang tới tận đây? – Uyên cũng rất bất ngờ khi thấy lão ăn mày.
– Hai cô… hu hu… – Lão ăn mày bỗng bật khóc khi nhìn thấy Uyên và Như. Lão cũng không thể ngờ mình sẽ được gặp hai nữ thần ở khu này, khi mà lão đã rất cố gắng đi thật xa, tránh xa khu nhà của ông Lưu. Vậy mà duyên trời định lại khiến cả ba gặp lại nhau ở đây.
– Ông… Bao lâu qua ông đi đâu đó! Ông có biết cháu lo cho ông lắm không ạ? – Như nhíu lông mày lại và rơm rớm nước mắt đồng cảm vì nàng thấy ông cụ khóc, chắc hẳn ông ấy đang rất sợ hãi và lạc lõng.
Uyên thì cau mày lại nhìn bộ dạng lão già ăn mày trước mặt, vẫn dáng người nhỏ bé cùng với một chiếc túi bẩn bẩn khoác trên vai, chiếc áo dính máu từ đợt bị bố Lưu đánh ông ta vẫn mặc. Uyên cũng cảm thấy thương cảm vì lão ta đang sống sung sướng thì lại bị đuổi ra khỏi nhà.
– Hu hu… Các cô! Tôi xin lỗi… huhu… – Ông lão ăn mày vì quá vui mừng mà khóc không nói lên lời.
– Mày bảo ông ra cổng nhà nói chuyện đi, đứng đây làm gì? – Uyên cau mày và nói nhỏ với Như vì nàng thấy mấy ông công an trong bốt trực đang nhìn qua đây.
– Ông ơi! Mình về cổng nhà cháu cho thoải mái nhà ông… – Như nói và vẫy tay, nàng không dám dắt tay ông lão vì người lão bẩn quá.
– Cổng nhà cô Như? – Lão ăn mày rướn đôi lông mày bạc và cứng như lông nhím lên nhìn vì bây giờ ông mới biết căn biệt thự này là nhà của cô Như.
– Vâng ạ! Đây là nhà của bố cháu hihi… Hồi bé bọn cháu sống ở đây đó! – Vừa đi Như vừa kể.
– Thật sao? Đây có phải duyên trời định… – Lão ăn mày lẩm bẩm và nhìn lên ngôi nhà này. Đây là khu ông thường xuyên qua lại để lục thùng rác, phải nói căn nhà rộng lớn này là đại bản doanh của ông về đêm, vì chỉ có đêm ông mới được lang thang đến đây, còn không buổi sáng ông đều ngủ ở gầm cầu hay công viên nào đó. Ông rất thích đến đây lục thùng rác vì thùng rác ở đây toàn đồ ăn ngon, nước uống sạch sẽ.
Đến cổng nhà ông Lý nơi có ánh điện ngay phía trên đầu, lúc này cũng không có nhiều người qua lại nên cả ba người rất thoải mái nói chuyện. Như chạy hẳn vào nhà để lấy ba chiếc ghế, nhưng ông lão vẫn khăng khăng ngồi dưới đất vì sợ làm bẩn ghế nhà Như.
– Từ khi tôi bị ông chủ đuổi đi… Tôi rất buồn, tôi đã lang thang hết ngày này qua ngày khác… Tôi muốn đi thật xa để chuộc lại lỗi lầm của mình… – Lão ăn mày vừa lau nước mắt vừa nói.
– Sau đó ông lang thang đến tận đây hả? – Uyên ngồi trên ghế dựa, vắt chân khoanh tay nhìn lão ăn mày.
– Tôi… Tôi không hề biết đây là nhà của hai cô… Tôi chỉ biết mình đã đi rất xa khỏi nhà ông chủ Lưu… – Lão ăn mày liếc lên nhìn Uyên. Mùi thơm của Như và Uyên phảng phất khiến lão ăn mày lại nhớ đến những kỷ niệm trước kia.
– Tình cờ thật đó… À không đây là phải gọi là duyên số ông nhỉ hihi… Khi không ông lại lạc về đúng nhà cháu hihi… – Như cười, nàng ngồi chụm hai đầu gối lại, chống tay vào cằm và nói chuyện với ông cụ ăn mày. Nhìn dáng ngồi của hai chị em là biết tính cách của hai nàng hoàn toàn khác nhau.
– Ừ… Tôi thích nơi này, thùng rác nhiều đồ ăn ngon, ở đây… sạch sẽ… ít người qua lại, tôi nghĩ sẽ không gặp hai cô ở đây… nào ngờ… đây lại chính là nhà của hai cô… – Lão ăn mày cúi gằm mặt nói với chất giọng khàn đặc run rẩy, sau bao nhiêu lâu ông đã mất hết tự tin khi ở trước Như và Uyên.
– Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! – Bỗng lão ăn mày quỳ xuống dập đầu xuống đất trước mặt Uyên.
– Ơ! Ông! Ông đứng dậy đi! Sao ông làm vậy! – Uyên bỏ chân ra vì thấy xấu hổ, sau đó nàng nhìn xung quanh nhưng may không có ai qua lại lúc này.
– Tôi xin lỗi vì… ngày trước đã nhìn trộm cô… – Lão ăn mày dập đầu xuống đất.
– Ông! Ông đứng dậy đi ạ! Ông đừng làm vậy! – Như nhíu lông mày nhìn nhưng vẫn không dám đỡ ông dậy.
– Ông đứng dậy đi trời ạ! Ông làm vậy cháu tổn thọ mất! – Uyên khuyên bảo hết lời nhưng ông cụ vẫn nhất quyết không đứng dậy.
– Tôi bị ông chủ đuổi đánh là đúng! Tôi đáng bị như vậy! – Lão ăn mày lại dập đầu.
– Nếu ông không ngồi lại tử tế để nói chuyện thì cháu sẽ vào nhà đó! Hừ! – Uyên tức giận cau mày nói. Ngay lập tức lão ăn mày liền ngồi dậy vì ông biết tính Uyên sẽ làm thật.
– Vậy… Cô sẽ tha thứ cho tôi chứ? – Lão ăn mày ngồi bệt xuống đất và hỏi Uyên.
– Cháu không tha thứ cho ông sao cháu còn ngồi đây chứ… – Uyên khoanh tay và nhìn ra hướng khác, chính ra nàng cũng không chấp ông lão nhưng vì bí mật của nàng và bố chồng bị lão ta bắt được nàng cũng cảm thấy rất khó chịu. Nhưng Uyên không hề biết, lão ta còn có một bí mật động trời nữa là bằng chứng của việc Phi cưỡng Như vào một đêm nọ.
– Tôi cảm ơn cô Uyên! – Lão ăn mày chắp tay.
– Ông ơi! Ông về nhà cháu sống đi! Ông đừng đi lang thang như vậy nữa! – Như nhíu lông mày lại nói.
– Tôi… Tôi không dám… – Lão ăn mày ấp úng, mặc dù đó là điều lão rất muốn. Vì đang ăn sung mặc sướng, đã vậy còn được làm tình với vợ của ông chủ Ninh. Đó là điều trong mơ lão cũng không dám mơ tới. Vậy mà lúc này lão lại quay lại con đường làm ăn mày khổ hạnh, điều này khiến lão cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Nhưng vì không còn mặt mũi nào quay lại đó nên lão cũng đành thuận theo ý trời.
Đương nhiên khi sống sung sướng đã quen lão sẽ không thể nào sống nổi ở ngoài xã hội này quá lâu. Bằng chứng cho điều đó là lão đã chọn đúng cái thùng rác ngăn nắp sạch sẽ này để lục lọi. Và nếu được quay trở lại nhà ông Lưu sống lão cũng muốn lắm chứ nhưng lão rất sợ ông Lưu.
Nhưng dù gì ông vẫn còn đồng mình là hai cô Uyên và Như. Lão cũng không hiểu sao hai cô đối xử tốt với mình như vậy… Có khi nào… Có khi nào vì con cu khủng của ông hay không? Lão ăn mày bỗng có một chút tự phụ, nhưng lão đâu ngờ đó chỉ là một lý do nhỏ.
Lý do chính cho việc này là Như là một cô gái tốt bụng luôn muốn giúp đỡ người khác. Việc ông lão được Như giúp cũng xuất phát từ lòng thương hại và sự tin tưởng trong một thời gian dài của cô ấy dành cho lão… Thậm chí nàng còn coi lão như một người bạn. Chứ không phải như những gì lão ăn mày nghĩ.
– Chị ơi… Có cách nào không? – Như lay lay cánh tay của Uyên.
Uyên cau mày lại lo lắng, nàng lo lắng không biết ông ta có đi nói điều đó ra ngoài không. Tuy khó chịu về việc rình rập nhưng Uyên vẫn muốn đưa lão về nhà sống vì theo như tâm lý học của người phạm tội… Nếu để một người như lão ta sống cùng với gia đình nàng thì tỷ lệ lão nói bí mật của mọi người ra sẽ gần như bằng 0, còn nếu đuổi đánh lão ta thì trước sau lão cũng sẽ nói ra. Điều đó sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới danh tiếng cả hai gia đình.
Nhưng điều khó khăn nhất lúc này là bây giờ bố Lưu chắc chắn sẽ không chứa chấp lão ta. Trước đây phải khó khăn lắm nàng mới thuyết phục bố chồng cho lão ta ở nhờ. Bây giờ lão ta phạm trọng tội thế này nàng không nghĩ ra cách gì có thể giúp lão quay lại sống ở đó.
Trước đây Uyên cũng không quan tâm việc lão già ăn mày có sống ở đó hay không, nhưng ở thời điểm này một phần nàng sợ lão ăn mày sẽ tiết lộ chuyện nàng cùng bố chồng, nên thế nàng muốn lão ta về đó sống để kiểm soát lão… Và một phần tâm lý của nàng cũng bị thay đổi, như thể nàng có lòng trắc ẩn vậy, nàng có chút thương cảm cho lão, hay chỉ vì đó là tâm lý của con gái phụ nữ khi làm tình với ai đó và luôn phát sinh một dạng tình cảm nhất định.
– Trước mắt ông cứ về khu nhà bố Lưu đi, để cháu về nghĩ cách… – Uyên cắn móng tay suy nghĩ.
– Nhưng… Nhưng tôi sợ lắm… – Lão ăn mày run rẩy.
– Ông còn nhớ cái công viên cạnh nhà không ạ? Ông cứ ra đó ở tạm vài hôm… – Như nhíu lông mày lại nhìn lão ăn mày vì trông ông ta đáng thương quá, chỉ mới nhắc đến bố Lưu mà ông ấy đã run như cầy sấy rồi, chắc hẳn ông ấy bị đánh đau lắm.
– Ừ ừ… Tôi cảm ơn các cô! Tôi sẽ nghe các cô! – Ông lão cúi cúi cái đầu xuống gần đất.
– Mai cháu sẽ nhờ một người chở ông về khu đó nha… ông cứ ngồi ở thùng rác lúc nãy bọn cháu gặp ông ý… – Như nghĩ mai sẽ nhờ bác Lú chở ông lão ăn mày về, vì khoảng cách từ đây sang nhà bố Lưu cũng rất xa.
– Ừ ừ… Tôi cảm ơn các cô… – Lão ăn mày vui mừng khôn siết nhưng không dám thể hiện ra ngoài. Đến giờ ông vẫn không hiểu sao một lão già không có giá trị như ông lại được hai tiểu thư đối xử tốt đến vậy. Nhưng kỳ thật một thời gian ở chung với mấy con bé, ông cảm thấy thương yêu chúng như người nhà của mình, có khi nào chúng cũng vậy không?
Nói xong thì Như chạy vào trong nhà tầm vài phút, sau đó nàng chạy ra với rất nhiều bánh kẹo, và đưa cho lão ăn mày một số tiền. Mới đầu lão không nhận nhưng sau lại cầm cả tiền cả bánh. Khác hẳn ngày xưa khi Như lần đầu đưa tiền cho lão mãi lão mới chịu nhận. Lẽ nào sau lần “đi phượt” này lão ăn mày có ngộ ra điều gì không? Có thay đổi tính cách hay không?
Nói chuyện với lão ăn mày một lúc, cả hai chị em đã quên cả cơn đói trong bụng, hai nàng chào lão ăn mày và bước vào nhà đóng cổng, lão ăn mày quay đầu lang thang về phía bóng tối, chờ sáng mai có người đến đón.
– Mày có nghĩ bố sẽ để lão về nhà ở không? – Vừa đi vào nhà Uyên vừa hỏi.
– Em cũng không biết nữa…
– Nhưng mày cũng cẩn thận, đừng quá thân thiết với lão nhé! – Uyên liếc nhìn Như với ánh mắt có chút nghi ngờ điều gì đó.
– Vâng… Chị cũng vậy mà, chị còn rủ ông ấy về nhà trước cả em đó hihi…
– Mày đúng là chẳng hiểu gì… Mày biết ông ta nhìn thấy gì chứ? Nếu ông ta làm lộ chuyện đó ra ngoài sẽ rất nguy hiểm không? – Uyên vỗ vào vai Như một cái. Lúc này nàng cũng không ngại khi biết Như đã biết điều đó. Vì dù gì nàng và Như đều có bí mật chung sau tối hôm qua. Và vì thời điểm này cũng là thời điểm hai chị em cần phải thẳng thắn với nhau, để hiểu và bảo vệ nhau trước những phát sinh ngoài ý muốn trong thời gian tới. Nên thế những chuyện tế nhị hai chị em đã không còn ngại như trước.
– À… vâng… – Như mím môi lại, mới sáng nay Ninh vừa giải thích với nàng xong, nếu thực sự ông lão nói ra chẳng phải sẽ rất nguy hiểm cho cả danh tiếng, sự nghiệp của gia đình hay sao. Mặc dù là ông lão ăn mày nhưng nếu ông ấy biết cách hủy hoại ông ấy sẽ làm được. Chị Uyên là người cẩn thận nên chị ấy là người lo lắng về vấn đề đó nhất, chưa kể chị ấy còn là người trong cuộc.
– Đồ ngốc! – Uyên dí nhẹ ngón tay vào má Như.
– Hì! – Như chỉ biết cười, nhưng nàng lại có một chút lo lắng khi không lúc này gia đình nàng lại có điểm yếu. Liệu việc này có thực sự là đúng đắn.
– Thôi mày về ngủ với Thư đi, chị sang phòng bố… – Uyên nói và định đi về phòng ông Lý thì bị Như kéo tay lại.
– Chị ơi! Nhưng mà… nếu lát nữa anh Phi gọi kiểm tra thì sao chị…
– Ừm… Cũng phải đó… Thế mày sang ngủ với bố đi, chị ngủ với Thư… – Uyên suy nghĩ một lúc rồi đổi phòng cho Như.
– Vâng! Em cũng hơi buồn ngủ rồi, em chúc chị ngủ ngon! – Như che miệng ngáp và về phòng bố.
– Ngủ ngon! Mai chị sang gọi! Mà mai về sớm đó, chị có việc! – Uyên vẫy tay và về phòng Thư. Nàng đứng nhìn Như vào phòng bố, nàng hơi lo vì con gái lớn không nên ngủ với bố, có hai chị em thì còn đỡ… Nhưng thôi cũng chỉ ngủ một đêm thôi mà sao phải lo lắng chứ.
5h30 sáng hôm sau. Uyên tỉnh dậy để về sớm theo lời dặn của chồng, nàng vươn vai thấy Thư đang ngồi ở bàn học, có lẽ cuộc thi này khá quan trọng nên con bé mới vất vả như vậy. Nhớ hôm qua nó lên giường ngủ rồi mà bây giờ lại dậy sớm để ôn luyện. Uyên mỉm cười nhìn em mình, tuy ham chơi nhưng về việc học hành nàng không bao giờ lo lắng vì con bé cũng học rất giỏi và chăm chỉ chẳng thua kém gì các chị.
– Này… Chị cho tiền tiêu vặt… Dậy sớm thế? – Uyên rút trong ví ra một tập 500k cỡ khoảng gần chục triệu đưa cho Thư.
– Chị! Chị dậy sớm thế? Em vẫn còn tiền mà… Chị cất đi đi… – Thư mỉm cười và nhìn theo dáng chị đang cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh.
– Cứ cầm lấy đi! Cạch! – Uyên nháy mắt mỉm cười và đóng cửa phòng vệ sinh. Tầm 10 phút sau Uyên bước ra ngoài, lúc này nàng đã thay bộ váy zip tối qua. Uyên cầm túi và đi sang phòng ông Lý để gọi Như về.
Uyên từ từ mở cửa vào vì sợ bố tỉnh, ngoài trời lúc này đã có chút ánh sáng buổi sớm, cộng thêm ánh đèn ngủ trong phòng nên cũng dễ nhìn hơn nhiều. Uyên bước gần tới giường và giật mình khi thấy dáng nằm ngủ của hai bố con.
Con bé Như nằm thẳng hai tay đặt lên bụng đầu nghiêng sang một bên, đây là dáng ngủ thường thấy của con bé nên cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, lúc này ông Lý lại nằm nghiêng quay người về phía Như. Chiếc chăn chỉ đắp tới phần hông của hai bố con. Điều khiến Uyên thấy sốc là phía trên tay của ông Lý đang thò vào trong áo Như.
Uyên cau mày lại, vì với độ sâu này thì bàn tay của ông ấy đang để ở ngực của con bé. Uyên có chút tức giận nhưng nghĩ lại ngày xưa khi ngủ với bố mẹ, ông ấy cũng thường xuyên sờ ngực mẹ để ngủ. Có lẽ đây chỉ là một thói quen, và ông ấy không hề cố tình nên nàng lại thôi.
Sau lúc đó, Uyên nhẹ nhàng ngồi xuống giường và kéo nhẹ tay ông Lý ra kẻo ông tỉnh dậy lại xấu hổ. Lúc Uyên kéo tay bố xuống thì thấy bàn tay ông được kéo từ ngực Như xuống. Đúng là ông ấy bóp ti con bé lúc ngủ rồi.
– Khọt!! Tóp tép tóp tép… – Bỗng ông Lý trở mình và nhai nhai cái gì đó trong mồm. Sau đó ông đạp chăn và quay mặt sang bên kia. Đúng lúc đó, Uyên mở to mắt khi thấy chiếc chăn kéo xuống để lộ ra cái quần đùi của ông Lý đang vồng lên rất to. Chắc chắn ông ấy đang cửng.
– Chim cửng? – Uyên cau mày thở mạnh, nàng lại thấy tức giận… Nhưng sau đó Uyên nhớ đến Phi ngày mới làm vợ anh ấy, anh ấy bình thường lúc ngủ dậy cũng hay bị cương cứng. Có lẽ đó là phản ứng bình thường khi buồn đái thôi. Chứ không phải ông cửng vì sờ ngực con gái mình.
Uyên thở dài, thật là điên rồ khi nàng lại nghĩ xấu cho bố như vậy. Uyên cau mày nhìn cái dáng co ro của ông Lý, nàng kéo chăn đắp lại cho bố. Trong lòng nàng cảm thấy thương bố khi thấy cảnh cô đơn của ông, chắc hẳn ông ấy mỗi đêm cũng phải lạnh lẽo và khó khăn lắm, vì tuổi này người ta bảo là tuổi hồi xuân.
Giống ông Lưu bố chồng nàng, lúc nào ông già dâm dê đó cũng gạ gẫm đòi làm tình các thứ… Ông ta còn được ngủ với cả con bé Như rồi, dù là hành động không thể chấp nhận được nhưng ít nhiều ông ta cũng được thoải mái. Còn bố mình… Ông ấy biết xả vào đâu chứ… Nếu ở tuổi này còn thủ dâm thì đâu có mặt mũi nào. Uyên biết bố mình sẽ chẳng bao giờ làm mấy trò thủ dâm bậy bạ đó.
– Như… Dậy đi! – Ngồi suy nghĩ linh tinh một hồi Uyên lay nhẹ vào vai Như, lay được ba cái thì đôi mắt bồ câu của con bé mở ra.
– Dạ… – Như mơ màng nhìn chị và đưa tay lên dụi mắt.
– Dậy đi! Chị phải về sớm!
– Vâng ạ… – Như che miệng ngáp một cái rồi ngồi dậy. Nàng liếc nhìn bố và chỉnh lại áo lót, vì tối qua nàng vẫn mặc áo lót đi ngủ. Mặc dù khá khó chịu nhưng vì ngủ với bố nàng không dám cởi hết ra, vì ngực to nên nàng chỉ cởi cái khuy áo đằng sau. Uyên liếc nhìn em gái mình, hình như con bé không biết bố thò tay vào sờ ngực nó. Thôi thì nàng cũng không muốn kể sợ con bé lại nghĩ linh tinh.
– Dậy vệ sinh cá nhận đi chị cầm quần áo mày sang đây rồi… – Uyên ngồi ở giường lướt điện thoại chờ Như. Tầm 10 phút sau khi vào phòng vệ sinh của bố, Như bước ra ngoài. Nàng cầm quần áo và nhìn bố, thấy ông ấy đã đổi dáng quay mặt ra ngoài rồi, nhưng hình như vẫn ngủ.
– Ơ! Sao mày không vào kia thay? – Uyên nhìn Như cau mày lại chỉ tay vào phòng vệ sinh.
– Trong đó hơi ướt, em thay ở ngoài thôi! – Như nói bé vừa đủ nghe vì sợ bố sẽ dậy, vừa nói nàng vừa tụt quần xuống.
– Nhanh lên! – Uyên đành bó tay với nó có bố nằm đây mà dám. Nhưng thôi… dù gì ông ấy vẫn đang ngủ nên kệ nó vậy.
Như tụt quần xuống, sau đó nàng cởi cúc áo pizama rồi ưỡn ngực lột ra, bộ ngực to cùng với chiếc áo lót mỏng hiện ra, chiếc áo lót thậm chí còn đang bị kéo lên trên một chút vì chiếc khuy đằng sau chưa đóng, làm hở gần một nửa phần ngực dưới của Như. Phía dưới là vòng eo con kiến, bộ mông to cùng với chiếc quần lót ren màu trắng ôm sát vào bướm. Đôi chân dài của Như đúng là cực phẩm trong siêu phẩm, nó vừa dài vừa thẳng lại trắng không chút vết nhỏ nào.
Như cầm quần xỏ từng chân vào, sau đó nàng kéo lại áo lót, thò tay ra đằng sau để đóng khuy áo khiến chiếc áo lót ép chặt vào bộ ngực to của Như. Tiếp đến nàng mới mặc áo và đi lấy túi xách để ra về. Sau màn thay đồ của Như, hai chị em đứng nhìn bố một lúc rồi lặng lẽ đi ra ngoài đóng cửa.
Chiếc cửa được đóng lại, mắt ông Lý cũng mở ra, tim ông đập loạn nhịp khi vừa rồi ông đã nhìn thấy cảnh con bé Như thay đồ, ông phải công nhận con gái ông có cơ thể quá đẹp, bộ ngực nó to dã man. Với một người mê ngực như ông Lý thì ông rất ấn tượng với điều đó.
Mặc dù ông không phải loại người lén lút xem con gái mình thay đồ nhưng lúc đó ông không thể cưỡng lại được sự tò mò của bản thân, dù gì con bé Uyên cũng đang ngồi trước mặt và che đi hướng nhìn của Như nên ông dễ dàng ti hí đôi mắt của mình để thỏa mãn sự tò mò đó. Công nhận chúng đã lớn, đã trở thành những thiếu nữ hết sức xinh đẹp, nếu không phải lấy chồng sớm có lẽ giờ này ông vẫn được ở cùng với chúng.
Tim ông Lý đập mạnh, bất chợt lúc này ông nghĩ đến đoạn con bé Uyên cầm vào tay ông kéo ra khỏi áo của cái Như thì ông đã tỉnh từ lúc đó, ông giật mình khi tay mình lại đang đặt ở trong áo con bé và sờ vào áo lót của nó. Mặc dù không cảm nhận được nhiều nhưng ông biết mình đã chạm vào ngực con bé trong lúc ngủ. Thật ngại quá mà, nhưng nghĩ lại thì đó chỉ là thói quen của mình, vì ngày xưa khi ngủ ông thường xuyên sờ ngực vợ mình.
Ông Lý ngồi dậy và nắm chặt con cu đang cửng, nó cứng đơ và rất khó chịu. Ông Lý tụt quần xuống và lôi con cu dài ngoằng của mình ra ngoài. Tuy không to bằng chim ông Lưu nhưng chim ông Lý rất dài và cong, nó phải dài cỡ 23cm không chừng. Dài hơn cả một cái thước kẻ. Ông Lý nhìn chim mình và cảm thấy hình như nó bị dài hơn trước… Mỗi lần ông hưng phấn đến mức cực độ chim ông thường hay bị đỏ lên căng cứng rất khó chịu.
Ông Lý nằm xuống nắm chặt dương vật mình khiến đầu khấc ông rỉ ra nước nhờn chảy xuống thân chim. Ông rất khó chịu nhưng ông không muốn thủ dâm, mặc dù thực chất đôi lúc ông cũng phải thủ dâm để tinh thần sảng khoái, nhưng không phải thủ dâm và nghĩ về cơ thể con gái ông thế này.
– Cạch! – Đúng lúc này Uyên mở cửa và bước vào trong. Nàng giật mình mở to mắt khi thấy bố mình đang nhắm tịt mắt và nắm chặt dương vật mình. Trong một tích tắc Uyên thấy đầu chim ông đỏ ỏn, mặt thì nhăn nhúm, nhưng mà với kích thước này thì nó rất dài đó… Uyên có chút bất ngờ về kích thước của bố.
– Con!!! – Ông Lý giật mình vội vàng mặc lại quần khi thấy Uyên đứng ở cửa.
– Bố! Bố làm gì đó? – Uyên cau mày lại nhìn ông Lý với gương mặt đỏ ửng.
– Bố… Sao con quay lại? – Ông Lý xấu hổ quá không biết phải làm sao, ông cau lông mày lại có chút tức giận vì con gái vào phòng không gõ cửa.
– Con quên túi xách! – Uyên vừa nói vừa khẩn trương đi lại lấy cái túi xách ở cuối giường ông Lý. Sau đó nàng đi nhanh ra cửa để thoát khỏi tình huống oái oăm này.
Ông Lý xấu hổ cũng không nói gì, ông thở dài và lắc đầu… Thực sự mất hết mặt mũi. Không đâu ai đời con bé lại quay lại lấy túi xách chứ… Thật là bực mình.
Uyên chạy ra xe và thở dốc vì mệt, mặt nàng đỏ ửng khi nghĩ đến dương vật của bố lúc nãy, tại sao bố lại nắm chim như vậy chứ, bố định thủ dâm sao? Càng nghĩ Uyên càng thấy xấu hổ. Nhưng lúc này nàng lại nhớ tới gương mặt nhăn nhúm của ông, chả lẽ bố đang đau sao? Đầu chim cũng đỏ ỏn… Không biết bố bị sao nữa.
Lúc này nàng gạt hết nhưng suy nghĩ xấu hổ tầm thường mà thay vào đó là một suy nghĩ khác, một tư duy khác, một góc độ khác… Góc độ của một người con gái lo lắng cho bố. Bởi vì nếu đỏ như vậy chắc chắn ông có bệnh rồi, có khi nào ông ngại không dám đi khám không?
– Chị ơi! Chị sao thế? Mình chưa đi à? – Như nhìn chị thấy khó hiểu, vì chị chạy như ma đuổi ra ngoài xe rồi thở gấp thế này.
– Ừ! Chị định qua công ty, mà thôi đi về luôn vậy… – Uyên nói và bắt đầu lái xe, nàng không muốn để em gái biết nàng vừa nhìn thấy điều gì. Nhưng có lẽ sau này nàng sẽ phải nói chuyện với bố về vấn đề này. Đó là vấn đề nghiêm trọng, nếu không ai đưa bố đi viện thì nàng sẽ phải có trách nhiệm. Nhưng Uyên đâu biết đó chỉ là hiện tượng bình thường, chẳng qua chim ông đang căng cứng quá mức. Bởi vì rất lâu rồi ông không được xuất tinh, nó sẽ ứ đọng và gây khó chịu mỗi khi hứng lên.
6h30 sáng, ông Lú đến đón lão ăn mày. Nhìn thấy ông Lú lão ăn mày hơi sợ nhưng cũng ngồi lên xe để cho ông Lú chở về vì cô Như đã dặn rồi. Còn ông Lú thì không hiểu sao Như lại nhờ chở lão già ăn xin này về công viên gần nhà. Lão già này có quan hệ gì mà được cô bé xinh xắn đó nhờ vả vậy? Thẳng tính nên lão Lú hỏi luôn.
– Này ông già! Ông là gì của con bé Như? – Lão Lú vừa hỏi vừa phóng xe nhanh như bay trên đường.
– Tôi… Tôi là bạn cô Như… – Lão ăn mày sợ bám vào đuôi xe phía sau. Đầu đội cái mũ bảo hiểm bị tốc lên bay cả ra sau gáy.
– Bạn? – Ông Lú nghĩ thầm người như lão ta mà là bạn. Nhưng ông cũng không tài nào hiểu nổi một tiểu thư đài các như con bé lại giao du với một ông lão ăn mày. Mà còn dặn dò rất cẩn thận nữa. Lượn lờ trên phố cả tiếng đồng hồ, lão Lú thả ông lão ăn mày lại công viên gần nhà Như và phóng mất dạng vào trong con phố đông đúc.
Buổi tối, cả nhà ngồi ăn cơm, Như và Uyên cúi mặt ăn không nói câu gì, vì hai nàng rất ngại bố chồng. Ông Lưu cũng vậy, ông chỉ dám nói chuyện với hai thằng con trai của mình. Những chiếc sừng to như sừng trâu được ông cắm lên đầu các anh con trai mà ông rất tự hào.
– Con xin phép, em xin phép! – Cả Như và Uyên ăn xong đều đứng dậy đi lên tầng. Ông Lưu liếc nhìn vào cặp mông vừa to vừa cong của chúng mà cảm thấy râm ran ngay lập tức. Nhưng với tình hình thế này ông không biết bao giờ chúng mới nói chuyện với ông nữa, có lẽ chuyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của chúng. Ông cũng không ngờ đêm hôm kia ông lại được làm tình với cả hai như vậy. Quả là khó tin…
Vì tâm lý chưa được ổn định nên Uyên và Như vẫn thường xuyên tránh mặt ông Lưu, kể cả hai nàng cũng không dám nói về đêm hôm đó với nhau, vì cả hai chị em lúc đó đều mất kiểm soát và đang không biết phải giải thích với nhau thế nào. Tuy hai chị em đã tìm thấy chút điểm chung nhưng vẫn cảm giác có một khoảng cách vô hình chưa được xé bỏ.
– Hai chị em đi đâu vậy? – Đang ngồi nói chuyện với bố thì Phi thấy hai Uyên ăn mặc kín mít để đi ra ngoài. Như cũng vậy nhưng bên dưới nàng chỉ mặc mỗi cái quần đùi.
– Bọn em đi thể dục một lát rồi về… – Uyên quay mặt sang phía phòng ăn nhìn Phi vài giây rồi quay người đi ra cửa khi không thấy anh ấy nói gì.
– Ừ! Hai đứa đi cẩn thận! Nhớ về sớm nhé! – Phi đang mải nói chuyện với bố nên cũng không để ý đến tâm lý của vợ.
Nhưng Ninh là người nhận ra sự thay đổi, vì anh thấy Như và Uyên có chút khác ngày thường, không biết có bị bố nói gì không nhưng trông hai người không được thoải mái. Mà nói gì chứ… Cả hai đều rất tuyệt vời trong tất cả mọi việc. Thời gian sang Kenya cũng sắp đến… Ninh nhìn cặp mông của vợ mà nuốt nước bọt, trong đầu anh không biết đang suy tính điều gì.
Công viên hôm nay có một chương trình ca múa nhạc tự phát của các bạn trẻ Hà Nội, vì vậy Uyên và Như cảm thấy rất thoải mái khi mình không bị chú ý vì mọi người đang đổ dồn về đó. Hai chị em không nói gì và dạo bước về phía gần hồ, cách khu ca múa nhạc khoảng chừng 500m. Hai chị em chọn một cái ghế đá trong bóng tối cởi khẩu trang và mũ để hít thở khí trời.
– Hmm… – Bỗng Uyên thở dài và nhìn ra phía hồ. Tối nay ở đây thật yên bình vì mọi người đang đổ dồn về kia rồi. Ngồi đây thậm chí còn thoải mái hơn ở nhà nữa.
– Chị sao vậy? – Như đá đá cái chân vào bụi cỏ và nhìn chị.
– Chị có chuyện muốn nói! – Uyên nhìn Như và vuốt mái tóc dài của mình ra đằng sau.
– Eo! Gì mà chị nghiêm túc vậy? – Như cười ngại.
– Nghiêm túc gì chứ… Chuyện hệ trọng đó… – Uyên ngập ngừng vì vấn đề này thực sự rất khó nói. Nhưng nàng cũng không thể để hai chị em có một khoảng cách vô hình thế này.
– Chuyện hệ trọng? Chị nói đi!!! – Như đẩy vai mình vào vai chị.
– Mày không thấy ngại chị sao? Không cảm thấy ngại à? – Uyên quay sang nhìn Như.
– Ngại chuyện gì ạ? – Như mím môi lại với đôi mắt mở to.
– Chuyện tối hôm trước đó! – Uyên nói và liếc nhìn về phía chương trình ca nhạc, nơi có rất nhiều ánh sáng chiếu lên trời làm sáng cả một vùng công viên.
– À… Chuyện đó… Em có chứ… – Như mím môi lại và nghĩ đến tối hôm phát sinh quan hệ với bố chồng.
– Mày có thể coi như không có gì với mọi người… Nhưng với chị, mày phải nói thật… Tối nay chị muốn nói chuyện một cách nghiêm túc… Tất cả những cảm xúc, lý do, và tâm lý… Tối nay chị em mình cần phải thẳng thắn với nhau… Làm dâu cùng một nhà chị không muốn chị em mình có bí mật để rồi cứ cảm thấy ngại ngại với nhau, chị không thích thế!
– Vâng ạ… Em hiểu… Em cũng rất ngại… Nhưng mà… có chị làm cùng em thấy đỡ lắm… – Như nhìn chị cười ngại vì nàng chưa biết diễn tả cảm xúc mình thành lời.
– Chị làm cùng cái gì chứ! Đỡ đỡ cái gì nữa! Con hâm này… Chẳng qua tối hôm đó, chị và mày đều mất kiểm soát! Đúng không? – Uyên dí tay vào đầu Như một cái vì ngôn ngữ của con bé. Nàng phải đính chính lại cho Như để tránh con bé có nhìn nhận sai trái về việc đó.
– Tại say rượu nữa ý… Mà chị… Cảm thấy có lỗi với anh Phi không ạ? – Như quay sang hỏi chị.
– Có chứ… Chuyện này nếu bị lộ ra chị không biết sẽ kinh khủng thế nào nữa… Chị rất sợ… – Uyên nói và thở dài. Ngoài cảm thấy có lỗi với chồng… Cả hai chị em còn phụ lòng bố mẹ, đã đi ngược lại với sự dạy dỗ của bố và mẹ nên Uyên cảm thấy tự xấu hổ vì đã lôi em gái vào chuyện này.
– Em cũng thế… Bây giờ em thấy ngại bố lắm, em không dám nhìn bố với các anh nữa… – Như nhíu lông mày lại, chuyện này nàng cũng muốn tâm sự với chị vì mấy ngày qua nàng cũng thấy khó xử quá.
– Kệ ông già đó, trước mắt cứ tránh mặt ông ý đi… Ông ấy là bố chồng, chung sống cùng nhà khó có thể từ mặt được… Từ giờ cũng phải để ý xem ý đồ của ông ta nhé, chứ đừng thấy nhờ vả cái gì cũng làm hiểu chưa… – Uyên dặn dò em mình.
– Dạ vâng ạ…
– Thế còn mày? Mày cảm thấy thế nào với Ninh? – Uyên tò mò về cảm xúc của em mình, nàng muốn biết tâm lý con bé cảm thấy thế nào khi làm tình với người khác không phải chồng mình.
– Em á… Em cũng vậy, giống chị… Nhưng mà… Eo ơi, anh ấy cũng chẳng khác anh Phi là mấy đâu… Nhiều lúc chán lắm chị ạ… – Như đá mạnh chân vào khóm cỏ bên dưới.
– Chị tưởng ông ấy với mày bình thường chứ… – Uyên quay sang nhìn Như có chút ngạc nhiên. Trước con bé cũng kể một lần nàng cứ tưởng nó nói đùa.
– Không bình thường đâu chị ạ, vợ chồng em cũng có chăn gối gì đâu… – Như xấu hổ, nàng có chút nói dối nhưng vì nàng không thể để lộ căn bệnh biến thái kia của chồng được nên nàng phải lấy lý do khác.
– Hmm… Mày đã nghe câu “thuận theo ý trời” chưa… – Uyên thở dài và nhìn lên bầu trời đầy sao.
– Em có… ý chị là… – Như ấp úng.
– Ừ… Nếu ông trời muốn ta phải hạnh phúc theo ý của ông ấy thì ta thể cưỡng lại được đâu… Việc đó cũng không hẳn là lỗi của chị em mình… Mày hiểu chứ? – Uyên mím môi lại nhìn Như.
– Vâng ạ… Em hiểu… – Như và Uyên im lặng một lúc, cả hai như thể đang suy nghĩ lại quãng thời gian vừa rồi. Đúng như lời chị Uyên nói, cả hai nàng đều không thể cưỡng lại được những chuyện xảy ra, mọi diễn biến đều chiều theo một chuỗi lý do bất khả kháng, như thể đó là một sự sắp đặt của chúa trời vậy.
– Chị đừng buồn nữa… Bố chắc chắn sẽ không nói ra đâu… Với lại chuyện này là do chị em mình say rượu, một phần tại các anh cũng không làm tròn bổn phận của một người chồng, ai bảo để người ta thèm như thế chứ… – Như nắm tay chị an ủi.
– Hâm này… Chị biết, nhưng mà…
– Chị cứ thoải mái lên, coi như là một giấc mơ đi chị… hi hi… – Thấy chị có vẻ đang bị dằn vặt nên Như truyền cho chị một ít tích cực của mình.
– Ừm… Nhưng mà mày không ghét chị chứ…
– Không! Không bao giờ em ghét chị, chị làm gì em cũng ủng hộ mà… Em sợ chị tức em thì có…
– Hâm… Chị không tức đâu… Nhưng lần sau đừng để ông ấy lợi dụng như vậy nhé!
– Vâng ạ… Em cũng không muốn, nhưng mà… chim bố Lưu to chị nhờ… hí hí… – Như cười tủm tỉm, nàng cũng muốn nói một cái gì đó vui vẻ hơn để xóa tan bầu không khí ảm đạm này.
– Mày… để ý linh tinh… – Uyên véo má Như một cái.
– Ai da… đau em… Nhưng mà sướng chị nhờ… hi hi… – Như nhìn Uyên cười tủm tỉm, nàng bắt được ánh mắt xấu hổ của chị nên càng khiến nàng muốn trêu hơn. Sau khi tâm lý được thoải mái Như và Uyên cũng mở lòng hơn rất nhiều.
– Hừ! Sướng gì chứ… ông ta hiếp dâm chị đó… – Uyên xấu hổ ngồi thẳng lưng khoanh tay và quay mặt đi hướng khác mặc dù mấy hôm nay cơ thể nàng thấy rất sảng khoái.
– Eo ơi, có người bị hiếp dâm mà rên to luôn… Ha ha… – Như cười phá lên.
– Con hâm này! – Uyên đỏ mặt quay lại định véo má thì bị Như tránh được, hai chị em cứ đùa qua đùa lại, mặc dù hơi xấu hổ nhưng khoảng cách vô hình đó đã dần dần biến mất.
– Thôi không đùa nữa, mày cũng muốn làm còn gì… – Hai chị em lại rơi vào chút trầm tư.
– Tại bố Lưu ý, lúc chị về phòng bố cứ gạ gạ em… – Như bĩu môi nhìn xuống dưới đám cỏ.
– Thì mày chỉ cần chạy ra là được, sao lại để ông ấy làm chứ…
– Thực ra lúc đó em cũng say… với lại anh Ninh… lâu lắm rồi anh ấy… không làm chuyện đó với em… nên em không tự chủ được… – Như ấp úng.
– Lần sau thì tránh ra nhé! Ông già chồng Lưu manh lắm… – Uyên cau mày lại vì thương em mình, tại sao hoàn cảnh của nó lại giống mình như vậy, hiểu được cảm giác đó nên Uyên không trách Như.
– Vâng ạ… Nhiều lúc em tự hỏi, bố Lưu khỏe mạnh như vậy, tại sao chồng em lại yếu thế chứ… Chim còn bé nữa… – Như đỏ ửng mặt và nhìn về phía hồ.
– Khác gì anh Phi đâu, ông ấy cũng bé lắm ý… như quả ớt… – Uyên nhịn cười, chỉ dám cưởi mỉm.
– Thật ý nhờ… chả bù cho bố Lưu, chim to hơn cả quả dưa chuột ý… – Như đá đá cái chân dưới đất và ánh mắt có chút xấu hổ.
– Đấy! Đấy! Cái tư tưởng! Bỏ ngay đi nhé! – Uyên quay sang lườm Như.
– Nhưng mà… Có sướng đúng không chị… Em hỏi thật… – Như cười tủm tỉm hỏi dò chị.
– Ừ thì có… – Uyên đỏ ửng mặt thừa nhận.
– Sướng hơn làm với anh Phi ấy chị nhờ… – Như tiếp tục tò mò vì chị Uyên ít khi thừa nhận mấy chuyện tế nhị này lắm, Như cảm giác như nội tâm của chị Uyên là một cái gì đó rất khó hiểu. Nên những lúc thế này là cơ hội tốt để hiểu chị hơn.
– Sướng hơn nhiều… Thế còn mày? – Hai chị em nhìn nhau hỏi qua hỏi lại, dù xấu hổ nhưng vẫn muốn biết.
– Có… Hôm sau thoải mái hẳn chị ạ… Hi hi… – Như cười và xấu hổ đẩy vai vào vai chị. Hai chị em lại nhìn về phía hồ một lúc.
– À mà… Chị ơi! Em thấy bố Lưu nói cũng đúng nhá… Bình thường ý, các cặp đôi vợ chồng khác mà thế này, thường vợ hay đi cặp bồ ngoại tình lắm, xong bị phát hiện thì tan cửa nát nhà ngay ý… Em đọc trên mạng nhiều vụ như thế lắm… Chuyện vừa rồi… sẽ an toàn vì bố không nói ra ấy chị nhờ… – Như nói nhưng không bị Uyên chặn họng, chứng tỏ nàng không phản đối điều này vì ông ấy nói cũng có lý.
– Ừ chắc chắn ông ấy không nói đâu… Nhưng mà mày đừng có ý niệm đó nhé! Đó là loạn luân đấy! Mày không sợ sao? – Uyên tiếp tục đẩy ngón tay vào đầu Như một cái.
– Em có sợ…
– Thế bỏ ngay cái tư tưởng đó đi… – Uyên cau mày lại và nhìn về phía xa. Nàng đang lo lắng vì nếu tình trạng vợ chồng nàng và vợ chồng con bé Như vẫn không tiến triển liệu sau này sẽ thế nào. Vì điều con bé Như nói khá thuyết phục, và nàng cũng lỡ làm tình với ông Lưu lần thứ 3 rồi, nàng không thể để em gái mình biết điều đó được.
– Dạ vâng ạ… – Như mím môi lại… nàng không dám cãi lời chị, nhưng sự thật bố chồng nàng làm tình rất giỏi, cảm giác sướng ấy nàng khó có thể quên được. Nếu tình trạng này tiếp tục diễn ra nàng sẽ không biết tương lai khi các anh sang Kenya công tác liệu điều đó có lại tái diễn khi mà lúc nào cũng chạm mặt bố chồng không? Ông ấy thì luôn tìm cách để gạ gẫm nàng… Nàng cũng không thể để chị Uyên biết mình đã lỡ làm tình với bố chồng cũng tận ba lần rồi.
Lúc sau…
– Mày ngó gì đó? – Thấy từ lúc vào công viên đến giờ Như hay ngó ngang ngó dọc không biết con bé đang tìm ai.
– Em tìm ông lão ăn mày… Hôm nay em có nhờ bác xe ôm chở ông lão về đây rồi… không biết bác ấy đã chở chưa nữa… – Như vừa nói vừa nhìn về phía mấy ông câu cá đằng xa.
– Lão già đó hả… Ngồi gốc cây kia kìa… – Vừa nói Uyên vừa chỉ ra phía sau lưng.
– Er?? Sao chị biết mà không nói với em? – Như nhìn chị và ngạc nhiên không biết ông lão ăn mày ngồi đó lúc nào. Nhìn cái dáng kia chắc chắn là ông ấy rồi.
– Tưởng mày biết rồi chứ? Từ lúc vào công viên ông ấy đã đi theo rồi… – Uyên khoanh tay vắt chân lại, nàng ngồi thẳng lưng liếc về phía sau. Nhìn dáng ngồi thôi cũng đủ thấy khí chất của Uyên rồi. Lúc bước vào đây Uyên đã để ý thấy ông lão ăn mày đi theo hai chị em. Đến lúc ra ghế đá thấy ông ta định lao đến thì Uyên dơ một ngón tay lên khiến lão già hiểu và cun cút đi ra ngồi ở gốc cây cách đó tầm 30m.
– Ông ơi! Ông! Cháu nè! Cháu Như… Ông ra đây đi ạ! – Như chạy lại vẫy tay, vì ông ngồi hơi xa nên Như phải chạy ra. Ở khoảng cách này chắc chắn ông ấy sẽ không nghe thấy hai chị em nói gì.
Lão ăn mày cầm cái túi chạy tới, gương mặt già nua đen nhẻm cùng với dáng người gầy gò nhỏ bé, chân đi một đôi dép cũ nát, chiếc túi trên vai trông hết sức bẩn thỉu. Lão chạy tới với con cu lủng lẳng trong quần, mặc dù trời tối nhưng ánh đèn công viên khiến Uyên và Như nhìn thấy rất rõ điều đó.
– Ông! Ông ngồi lên đây ạ… – Như ngồi dịch lại chừa một chỗ cho lão nhưng lão ăn mày không dám.
– Thôi… Tôi ngồi dưới đất là được rồi… Cảm ơn cô Như… – Nói xong ông lão ngồi bệt xuống đất ôm khư khư chiếc túi của mình.
– Ông ơi, sao ông không mặc quần trong vào ạ, cứ tồng ngồng thế hihi… – Như ôm miệng cười.
– Tôi… Tôi không có… – Lão ăn mày xấu hổ, lão vẫn chưa đủ tự tin khi gặp lại Uyên và Như.
– Mày vô duyên chúa! Bộ quen người ta lắm hả mà hỏi vậy? – Uyên cũng buồn cười lắm nhưng nàng vẫn cố nhịn. Nhưng hình ảnh ấy cũng khiến nàng nhớ đến lần làm tình cùng ông cụ trong bồn tắm. Thực sự là một phát sinh không thể ngờ tới.
– Quen mà ông nhỉ hihi… – Như hỏi mà ông lão chỉ biết cười vì ông vẫn ngại.
– Ông lão! Ngày trước ông ở khu nhà bố cháu, ông không nhận ra bố cháu sao? Kiểu gì bố cháu chả ra ngoài ngõ chơi! – Uyên thắc mắc liền hỏi.
– Tôi… Tôi chỉ được đến khu vực đó vào buổi tối, có lẽ tôi nhìn thấy ông nhà mà không nhận ra… Tôi chỉ thấy mấy bà ở khu đó nói về người chủ của ngôi nhà đó… – Ông Lão cúi mặt nói, thi thoảng liếc lên nhìn Uyên.
– Mấy bà ấy nói gì vậy ông? – Nghe thấy vậy Uyên càng tò mò.
– Mấy bà nói về ông chủ nhà đó, mấy bà bảo ông này giàu lắm, không có vợ, bà tán đi còn hưởng phúc… Tôi không ngờ họ đang nói đến ông chủ thân sinh ra hai cô… – Lão ăn mày thật thà có gì nói đấy, nhưng những lời đó khiến Uyên thấy rất khó chịu, vì y như rằng mấy con mụ đó chỉ nhăm nhe gia sản của bố nàng.
– Mấy bà còn nói gì không ông? – Uyên càng nghĩ càng thương bố, hiền lành thật thà, trước sau cũng bị mấy bà đó lừa tiền lừa tình thôi.
– Không cô à… ngồi trong thùng rác nên tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng như vậy…
Đọc full liên hệ telegram: tieuthuyetfafamimi
Đây là truyện của tác giả fafamimi. Mng lưu ý hiện nay có nhiều lừa đảo.mng tìm telegram: tieuthuyetfafamimi để được đọc full và k sợ bị lừa đảo. Vì tác giả dùng đúng 1 địa chỉ duy nhất.