Lão ăn mày - Phần 104
– Như?? – Ninh cau mày hỏi tiếp khi thấy Như im lặng.
– Em không ạ… huhu… – Như vẫn khóc nức nở.
– Xã hội sẽ nghĩ gì… Thì có lẽ em cũng biết… Gia đình sẽ thất vọng với em thế nào… Có lẽ em cũng biết… Nhưng còn một việc hệ lụy rất quan trọng… Đó là gì em biết không? – Ninh đứng nhìn ra ngoài ban công với ánh mắt lo lắng.
– Em không… huhu… – Như lúc này chỉ biết khóc.
– Là kẻ xấu sẽ lợi dụng điều đó để hãm hại nhà ta, nhất là những công ty đối thủ… Sau đó thì sao? Giá cổ phiếu của chúng ta sẽ rớt thảm hại… Cả tập đoàn lớn nuôi hàng nghìn nhân viên sẽ đi đến bờ vực phá sản đấy! Em biết không? – Ninh nhẹ giọng nói, anh không muốn quát to nữa vì tâm trạng chán nản của mình lúc này.
– Em xin lỗi… huhu… – Như không biết nói gì vì Ninh nói rất đúng, điều này nàng cũng biết, nhưng thực sự nàng không nghĩ chuyện sẽ đi xa như thế.
– Không phải là xin lỗi hay không! Anh không bắt em xin lỗi! Anh chỉ cần em hiểu về hệ lụy của nó! Anh cần em biết vị trí của mình cũng rất quan trọng với cả tập đoàn, cần em có chừng có mực hơn trong mọi việc, được chứ! – Ninh thở dài và đi đến chỗ vợ.
– Vâng… huhu… – Như vừa gật đầu vừa khóc.
– Thôi nín đi… – Ninh ngồi xuống giường ôm vợ.
– Lần sau… hic… Anh đừng tự làm đau mình nữa nha… như đứa trẻ con ấy… – Như cau mày lại nhìn chồng với những giọt nước mắt vương trên mi. Đây là cái tật xấu mà Như rất không thích ở Ninh, mỗi lần anh ấy tranh luận hay cãi nhau với nàng mà thấy bế tắc anh ấy lại tự làm đau chính mình. Như lại có tính rất dễ đồng cảm và thương hại người khác nên thế khi chồng mình bị như vậy Như càng cảm thấy đau lòng.
– Rồi rồi… Xem ai nói kìa… em mới là trẻ con đấy! – Ninh lại ôm chặt vợ, lúc này anh đã cảm thấy thoải mái hơn một chút… Hai vợ chồng ôm nhau một lúc thì bỗng Như đẩy Ninh ra.
– Anh Ninh! Em có chuyện muốn hỏi anh… – Như lau nước mắt nhìn chồng chằm chằm. Bởi vì Như vừa nghĩ đến một giả thuyết của bác Lú khi nói về chồng mình. Nếu đúng thật thì Như sẽ rất khó chịu.
– Chuyện gì vậy em?
– Chuyện này… – Như ấp úng, dù nàng đang muốn hỏi vấn đề ấy nhưng do tính tình hiền lành dịu dàng nên nàng chẳng muốn gây khó dễ cho ai, nhất là chồng mình.
– Em cứ nói đi, đã là vợ chồng chúng ta phải thẳng thắn với nhau! Như vừa rồi, anh cũng đã nói hết suy nghĩ của mình! – Ninh cười để tiếp thêm sự quyết đoán cho vợ.
– Hmmm… – Như thở dài, hôm nay dù gì cũng có chút khúc mắc với chồng, đây là cơ hội tốt để nàng nói về vấn đề này.
– Thời gian qua… Em không nhớ chính xác từ bao giờ, cũng từ rất lâu rồi… Có phải anh… – Như vẫn ấp úng.
– Anh làm sao? – Ninh cười nhạt, không biết vợ đang muốn hỏi điều gì.
– Thời gian qua, chúng ta đã rất lâu rồi không làm chuyện ấy… Có phải anh, đang có một kế hoạch gì không? – Như nhíu lông mày lại nhìn chồng.
– Kế hoạch? Kế hoạch gì? Em nói gì anh không hiểu? – Ninh tỏ vẻ ngơ ngác nhưng trong lòng anh đã đoán được ít nhiều.
– Vậy tại sao anh không có ham muốn gì với em? Anh hết yêu em à? – Như lại rưng rưng nước mắt.
– Em hâm à!!! Anh yêu em chứ! Em là tất cả của anh! Em đừng nói như vậy? – Ninh định ôm Như thì bị nàng gạt ra.
– Thế tại sao? Mỗi tối anh đều lấy lý do? – Như cau mày lại.
– À thì… Do anh mệt mỏi, anh đi làm cả ngày mà… – Ninh nói nhưng không dám nhìn vào mắt vợ.
– Không phải… Không phải do anh mệt, mà là kế hoạch của anh… anh muốn bỏ rơi em… để thao túng tâm lý em! Muốn em làm theo ý anh… muốn em chiều theo sở thích quái đản của anh phải không? – Như cau mày lại với ánh mắt kiên định.
– Kế hoạch nào chứ? Tại sao anh lại có kế hoạch với vợ anh được, lại còn sở thích quái đản của anh? Hôm nay em làm sao vậy? Ai đã nói với em những điều đó? – Ninh chột dạ vì Như nói đúng nhưng anh không nghĩ vợ anh lại có thể nghĩ sâu xa như thế được, nhưng chả lẽ lại có người bơm đểu vào đầu cô ấy sao?
– Anh có biết… Em khó chịu thế nào không? Nếu thực sự đấy là điều anh đang làm với em, thì anh thật tệ đấy… huhu… – Như lại khóc khiến Ninh rất khó xử.
– Không! Anh không làm như vậy! – Ninh luống cuống khi thấy vợ khóc.
– Thế tại sao anh lại không làm chuyện đó với em? Bao nhiêu lần rồi!!! – Như khóc và quát Ninh, đây là lần đầu tiên Ninh thấy Như to tiếng với mình. Điều này khiến anh thấy rất có lỗi với vợ.
– Anh… Anh xin lỗi… Là lỗi anh… Anh xin lỗi… Bộp! Bộp! – Ninh thấy vợ khóc và trông cô ấy có vẻ rất thất vọng về chuyện đó, chắc hẳn thời gian qua phải khó chịu lắm nên cô ấy mới nói vậy. Vì thế Ninh không biết phải làm thế nào nên anh lại tự tát mình vài cái trước mặt vợ. Hy vọng cô ấy thấy vậy sẽ không giận mình nữa.
Ninh vẫn dở trò cũ để Như thấy thương hại, vì bao nhiêu lần anh làm cách này đều rất hiệu quả. Tuy nhiên lần này thì không. Như ngồi im cau mày bặm môi lại nhìn Ninh tự tát mình. Nếu anh ấy có phản ứng như vậy thì giả thiết mà bác Lú nói là đúng.
– Em… Em giận anh như vậy thật sao? – Ninh tát một lúc thấy đau quá liền dừng lại nhìn vợ.
– Anh tự đánh chết anh đi! Tệ!!! – Như nhìn Ninh với ánh mắt tức giận, hai má ửng hồng, đôi môi đỏ mím lại trông rất xinh xắn mặc dù mặt nàng đang hằm hằm tức giận… Trông Như lúc này thấy đáng yêu dễ sợ.
– Anh chết đi thì em làm với ai? Hề hề… – Ninh thấy có lỗi nên cười cười cợt cợt sờ tay vợ.
– Làm với ai? Còn sống anh cũng có làm gì đâu chứ! – Như gạt tay Ninh và cau có nhìn ra ngoài ban công.
– Hì hì… Thôi mà đừng giận anh nữa… – Ninh đành phải thừa nhận tội lỗi của mình. Chắc hẳn cô ấy bế tắc lắm mới nghĩ đến chuyện đó. Đúng thật… vì dù gì kế hoạch của anh cũng rất lộ liễu, bỏ rơi cô ấy rồi rủ cô ấy đi massage để cho mấy lão già sờ mó. Kiểu gì mà chả nhận ra chứ. Với suy nghĩ như vậy nên anh không hề nghĩ giả thiết này là do lão già xe ôm nói cho Như.
– Vậy là đúng thế sao? Sao anh tệ vậy anh Ninh? Anh muốn em sa ngã theo ý anh? Anh muốn để người khác động vào người em như vậy thật sao? Anh thấy có người chồng nào như anh không? – Như nhìn Ninh với ánh mắt thất vọng. Ninh chỉ dám rướn mắt lên cúi mặt không dám nói gì.
– Vậy mà anh còn biết ghen với người ta? Nếu anh thực sự muốn vậy… Thì… việc em đi với bác Lú xe ôm anh không phản đối chứ? – Như tức nên nàng lại lôi bác Lú ra.
– Tại sao lại không phản đối! Anh đã phân tích và giải thích cho em rồi, em vẫn không hiểu sao? – Ninh ngẩng mặt lên trừng mắt nói. Lại đến Ninh khó chịu khi Như tiếp tục chọc vào sự khó chịu của anh… Như kiểu cô ấy đang cố tình làm Ninh tức vậy.
– Đúng! Bản tính của anh là như vậy đấy! Sở thích của anh đấy… Ngay từ đầu lúc mình mới yêu nhau em cũng hiểu mà đúng không?
– Bệnh hoạn! – Như nói và nhắm mắt quay mặt đi hướng khác. Mặc dù nàng chấp nhận điều đó nhưng nàng không nghĩ bệnh anh Ninh lại nặng đến vậy.
– Đúng! Anh thừa nhận! Nhưng chuyện chăn gối vợ chồng muốn hòa hợp hơn, hạnh phúc hơn thì người vợ phải hiểu cho sở thích chồng chứ! Và Như nhé! Tiện đây anh nói luôn! – Ninh cau mày.
– Sở thích anh bệnh hoạn, tuy nhiên em là vợ anh! Không có nghĩa em được phép bừa bãi! Tại sao em lại nói cái câu đi với bác Lú anh có phản đối hay không? Mà em phải được sự CHO PHÉP của anh! – Ninh chỉ tay và đập mạnh một cái xuống giường. Ninh nói xong thì Như không dám nói gì vì nàng cũng sợ chồng. Với tính cách hiền lành mà hôm nay Như phải đối chất với chồng thế này thì hai vợ chồng chắc chắn thời gian qua đã thực sự lạc nhịp với nhau.
– Đi với anh… Được sự đồng ý của anh thì em mới được phép! Anh rất ghét mọi thứ tùy tiện! – Ninh nhỏ giọng nói.
– Thế… tại sao anh không nói thẳng với em? Để em phải chịu đựng sự giày vò của anh suốt thời gian qua? – Như lại rơi hai dòng nước mắt xuống khiến Ninh thấy khó chịu vì mỗi lần như vậy anh tự thấy mình như kẻ tội đồ hoàn toàn trong khi anh cũng có cái lý riêng của mình.
– Haizzz… Nói thẳng sao… Như à… Anh cũng ngại lắm chứ… Anh muốn mọi thứ được tự nhiên… Chả lẽ lại nói “Như ơi! Anh muốn em cho ông kia làm tình” à? Ai lại nói toẹt ra mấy vấn đề đó… – Ninh xấu hổ nhăn mặt nói.
– Hmm… – Như thở dài và ngẫm nghĩ một lúc.
– Chúng ta là vợ chồng… Tại sao anh không nói thẳng với em… bất kể là vấn đề gì? Mình có thể cùng nhau giải quyết mà anh! – Như nhíu lông mày đôi mắt rưng rưng. Thấy vậy Ninh đuối lý không biết phải nói gì.
– Tại sao anh lại bỏ rơi em một thời gian lâu đến vậy? Chỉ để thỏa mãn cái thói bệnh hoạn ngầm của anh? Sao anh không nói toẹt ra với em hả? Để em suốt ngày phải suy nghĩ, suốt ngày phải lo lắng rằng anh hết yêu em? Tại sao anh tệ quá vậy? Hu hu… – Như nói thẳng vào mặt chồng và khóc… Hai dòng nước mắt chảy dài xuống dưới cằm.
– Hu hu hu… hu hu hu… – Như khóc thành tiếng và đưa cánh tay trắng mịn của mình lên lau nước mắt. Hình ảnh này khiến Ninh gục ngã hoàn toàn, anh thấy mình thật đáng chết, cô ấy nói đúng. Tại sao anh lại không tâm sự với với cô ấy ngay từ đầu… Chuyện này là chuyện hết sức tế nhị và rất hệ trọng… Nó đang trực tiếp ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống của hai vợ chồng. Ninh lúc này chỉ biết thở dài, hai mắt anh cũng đỏ hoe vì anh rất thương vợ.
– Thôi! Là lỗi của anh! Anh xin lỗi!!! – Ninh ngồi dịch gần lại và ôm Như.
– Lại còn rủ người ta đi massage người mù nữa… – Như khóc nấc cả lên, hóa ra nàng cũng không mấy thoải mái nhưng vì yêu chồng nên Như mới đồng ý đến đó.
– Anh xin lỗi… Thực tình căn bệnh đó của anh không tự nhiên mà có… Nó lớn dần lên trong anh… Vì thế thời gian qua anh rất mông lung, anh không thể xác định được cảm xúc đó… Đến khi nhận ra anh cũng rất ngại… anh không biết phải nói với em thế nào…
– Còn việc anh không làm chuyện đó với em trong thời gian dài không phải vì anh có kế hoạch, một phần cũng vì công việc mệt mỏi, một phần vì anh muốn em có một trải nghiệm trọn vẹn hơn… vì nếu như em “đầy đủ” quá… nó sẽ… không thực sự sướng… Anh cũng nghĩ cho em mà… Vì nếu thấy em sướng anh lại càng hạnh phúc hơn… – Ninh ôm vợ và rủ rỉ vào tai nàng.
– Em không cần!!! – Như đẩy Ninh ra giận dỗi nhưng Ninh ôm chặt quá.
– Thôi mà… Anh xin lỗi… Lần sau anh sẽ chú ý hơn… Với lại… – Ninh ấp úng.
– Với lại làm sao nữa? Hu hu… – Như lại khóc to hơn, như thể mọi ấm ức dồn nén trong thời gian qua đã phát ra vào lúc này.
– Với lại… Anh không dám hỏi thẳng vấn đề bệnh hoạn đó… Vì em là con gái nhà gia giáo, không thể nói bừa mấy vấn đề đó được. Anh sợ em sẽ tức anh, sẽ kinh tởm anh… – Ninh nói nhỏ chất giọng nhẹ nhàng để dỗ Như.
– Kinh tởm gì chứ… Điều đó không quan trọng bằng việc chúng ta thẳng thắn với nhau… hu hu.
– Thôi anh hiểu mà… Em nín đi! Nào nín đi anh thương! – Ninh ôm vợ và vỗ vài cái vào người vợ như dỗ trẻ con.
– Anh có biết em buồn thế nào không? Tại anh mà mấy ông ở chỗ massage sờ mó em rồi đó… Anh vừa lòng chưa? – Như cau mày và lau nước mắt.
– Thì… Chỉ cần em thấy sướng là được… hề hề… – Ninh lại nhe nhởn.
– Em không cần! – Như vẫn mếu.
– Haizzz… Thực tình… Anh tự ti lắm em biết không? – Ninh thở dài, nhân lúc này có lẽ anh sẽ nói luôn nỗi lòng của mình.
– Anh tự ti điều gì? Anh có thiếu gì đâu? – Như lúc này đã dựa vòng tay của Ninh.
– Anh tự ti vì… Chim anh bé… Anh không làm em sướng được… anh rất buồn vì những lần mình làm tình, anh vậy thôi nhưng anh luôn để ý phản ứng của em… Nhìn em như vậy anh thương lắm, anh rất không hài lòng… Tâm sinh lý của anh còn không ổn định… Em lại là một cô gái đang ở độ tuổi có nhiều nhu cầu… nên anh tự cảm thấy bản thân mình không thể thỏa mãn được em… – Ninh nhìn ra ngoài với đôi mắt buồn bã.
– Em không cần… Em chỉ cần gia đình mình hòa hợp là được… – Như đưa tay lên vuốt má chồng và nhìn gương mặt buồn bã của anh ấy. Lúc này nàng lại thấy rất thương chồng. Nhưng anh ấy nói đúng, từ lúc yêu nhau đến giờ, khi làm tình Như lúc nào cũng thấy thiếu, sướng cũng sướng nhưng chỉ hời hợt thoáng qua. Nhưng việc đó nàng không thể nói ra với chồng vì sẽ làm anh ấy tổn thương.
– Không… Nhìn em không thỏa mãn anh cảm thấy rất không vui… Nên thế, anh mới sinh ra cái thứ bệnh oái oăm này… Vì anh yêu em… Anh rất yêu em, anh luôn muốn em được hạnh phúc… Nên thế chỉ cần thấy em thỏa mãn, anh sẽ rất hài lòng và sung sướng… Em hiểu không? – Ninh nói xong điều này thì Như không nói gì cả vì nàng cũng hiểu điều đó, nhưng thực sự nó quá kỳ cục.
– Nếu thực sự anh muốn như vậy, tại sao anh lại gán ghép em với mấy bác lớn tuổi thế ạ? – Giọng nói của Như đã nhẹ nhàng trở lại, có lẽ nàng đã quên mất cảm xúc của mình vừa rồi vì cảm thấy anh Ninh đáng thương hơn. Anh ấy cũng để ý đến cảm xúc của mình chứ không phải không để ý. Nên Như đã cảm thấy nhẹ lòng hơn khi đó là tất cả lý do.
Hóa ra anh ấy đang yêu mình theo cách riêng của anh ấy. Vì vậy Như cũng không còn lý do nào để từ chối chuyện này. Anh ấy cũng vì mình mà đánh đổi sự tự tôn của một người chồng để mình tiến đến những khoái cảm tốt hơn. Còn bản thân mình sẽ cố gắng để giúp anh ấy thỏa mãn sở thích bệnh hoạn đó. Lúc này hai vợ chồng đã thực sự hiểu tâm tư của nhau.
– Việc anh thích gán ghép em với mấy bác lớn tuổi… thì… em không hiểu đâu… Vì những gì nó trái ngược mới sướng em à… dần dần anh sẽ giải thích cho em hiểu. Với lại điều quan trọng họ là những người thứ yếu trong xã hội, nên sẽ rất an toàn em à, vì dù có chuyện gì mình sẽ không bị họ nắm đằng chuôi đâu đơn giản vì họ không dám. – Ninh cười nói và nhìn vợ.
– Nhưng… Anh không ghen thật sao? – Như nhìn chằm chằm vào mắt chồng.
– Anh không! Anh nói rồi chỉ cần thấy em hạnh phúc là anh rất mãn nguyện rồi! – Ninh nói xong thì cúi xuống hôn vợ. Hai vợ chồng khóa môi vài cái thì nhả ra.
– Như… Hôm nay… vợ chồng mình nói chuyện cũng hiểu nhau hơn rồi… sau này… em có giúp anh không? Anh muốn mình thẳng thắn với nhau hơn trong chuyện tình dục… – Ninh thở mạnh hồi hộp khi hỏi vợ câu đó.
– Hmm… Em… yêu anh… nếu thực sự anh muốn như vậy, em sẽ giúp anh… Nhưng mà… có chừng mực thôi đó! – Như chỉ một ngón tay thon dài của mình dí vào mặt chồng.
– Tất nhiên! Nếu em không thích em có thể từ chối mà… Anh cảm ơn… – Ninh mỉm cười rồi cúi xuống hôn vợ. Tâm trạng lúc này đang rất thoải mái khi cả hai vợ chồng đều giải quyết được một vấn đề lớn của nhau.
– Mà đợt massage em có thấy thoải mái không? – Ninh dứt môi ra và hỏi Như rồi cười nụ cười dâm đãng.
– Em thấy… – Như ấp úng.
– Em cứ nói đi đừng ngại, chỉ cần em thấy thoải mái là được, còn không thích thì cũng nói để anh còn đổi cách khác…
– Em thấy mấy bác ấy massage cũng thoải mái… – Như đỏ ửng mặt, nàng cắn nhẹ ngón tay mình rồi mím môi nhìn ra ban công như thể đang nghĩ lại chuyện lúc đó vậy.
– Mấy lão già mà dê thật ha ha – Ninh cười ngửa mặt lên trần nhà. Gì chứ dù là người có tuổi cũng không thể cưỡng lại được vẻ đẹp cực phẩm này của Như.
– Chim to lắm ý… – Như đỏ mặt và có chút lỡ lời, nói xong nàng bịt miệng cười híp cả mắt khi thấy Ninh đang nheo mắt lại nhìn.
– Á à… Em thấy lúc nào? Chắc cũng thích đúng không? Hè hè… – Ninh díp mắt và cười dê.
– Không!! Nhưng ý em là, mấy ông cụ cũng lớn tuổi rồi mà vẫn cương được ý… – Như mở to đôi mắt ướt nhìn ra ngoài.
– Cửng chứ! Người ta bảo gừng càng già càng cay mà em! Với lại trông em đẹp thế này ai mà chịu nổi chứ, còn chưa kể mấy ông già đó có khi đang hồi xuân đấy ha ha ha!!! – Ninh lại cười khoái chí.
– Sợ thật… – Như mím môi, nàng vẫn nhìn chằm chằm ra ngoài ban công.
– Sợ hay thích nào? Ha ha… – Vừa cười Ninh vừa thò tay vào trong áo Như và bóp bộ ngực to của cô ấy. Thấy hai đầu ti nổi lên cứng đơ, chắc cô ấy cũng có cảm xúc đây.
– Thích gì chứ anh hâm à… Người ta còn hơn tuổi bố em đó! – Như nhíu mày lại lườm Ninh và mặc kệ để chồng bóp ngực mình.
– Thế anh hỏi thật em có thích chim to không? Có nghĩ đến việc cho ông ấy… đút vào không? – Nói xong câu này thì Ninh lại cửng tướng lên, anh vừa nói vừa vê hai đầu ti của Như. Anh vẫn phải hỏi vợ mặc dù cô ấy đã đồng ý giúp nhưng Ninh không biết Như có muốn để mấy ông già đó làm tình hay không thì vẫn nằm ở sự quyết định của cô ấy.
– Eo!! – Như nhăn mặt lại và kéo tay Ninh ra. Sau đó nàng ngồi dậy nhìn Ninh với ánh mắt ghê tởm vì nàng cảm nhận được sau khi nói xong câu đó chim anh Ninh cửng lên rất nhanh.
– Hề hề… thì… hề hề… – Ninh cười ngại gãi đầu gãi tai. Như đỏ mặt đứng dậy và đi ra bàn trang điểm.
– Hay mình đi massage đi em! Hề hề… – Ninh nhìn theo bộ mông cong của Như nói.
– Em không đi đâu! – Như ngồi xuống bàn trang điểm và vuốt lại tóc.
– Đi đi mà… Anh sắp phải sang Châu Phi rồi!! – Ninh chạy ra và vuốt tóc vợ.
– Không… hôm nay em không có tâm trạng… – Như nhíu lông mày lại thở dài.
– Thì… để anh bù lại cho em thời gian trước, nếu em muốn làm thì thoải mái một chút cũng được, ra chỗ đó một chút cho khuây khỏa đi… – Ninh nói câu đó xong thì cứng hết cả người khi nghĩ đến vợ làm tình với lão già mù đó.
– Anh hâm à… Đừng nói như vậy nữa… Em chỉ muốn làm với anh thôi… – Như đỏ ửng mặt.
– Thật không? – Tuy vợ không đi massage nhưng nghe cô ấy nói vậy khiến Ninh hạnh phúc lắm.
– Hmm… – Như thở dài quay lại nhìn chồng, chả hiểu sao anh ấy còn hỏi lại như vậy nữa.
– Rồi rồi! Anh biết rồi! Anh hạnh phúc lắm! Cảm ơn em! – Ninh đi đến ôm vợ và cúi đầu hôn Như một cái. Như lại thở dài với gương mặt đỏ ửng, nàng thực sự không nghĩ hôm nay chồng mình lại có một đề nghị như vậy… Chả lẽ anh ấy để mình làm tình với mấy ông cụ đó thật sao?
– Mà anh Ninh! Em hỏi anh nhá! Tại sao anh lại thích gán ghép em với mấy cụ có tuổi? – Như quay lại nhìn chồng với đôi mắt khó hiểu.
– Thì như anh đã nói rồi, họ là thứ yếu trong xã hội… họ sẽ không dám tố cáo hay gây khó dễ cho mình được. Với lại… mấy lão già đó thích gái trẻ lắm chứ. Lại còn xinh đẹp nóng bỏng như em thì đến cả đời họ anh nghĩ chắc chả gặp được ai đẹp thế này… Được nhìn mấy lão già khú đế chạm vào cơ thể trẻ trung xinh đẹp này anh cảm thấy rất hưng phấn… – Ninh cười và sờ khắp cánh tay thon dài của Như.
– Eo ơi… – Như nhăn mặt nhìn chồng.
– Thật… Em cứ để ý mà xem, phản ứng của họ buồn cười lắm, kiểu sướng phát điên lên khi được chạm vào người em vậy… – Ninh đỏ ửng mặt khi nói chuyện này với vợ, nhưng lúc này thực sự anh đang rất thoải mái để tâm sự vì hai vợ chồng đã rất hiểu nhau rồi.
– Điều anh cảm thấy hưng phấn nhất đó chính là nhìn thấy cái cảnh một già một trẻ làm tình với nhau… Vì… – Ninh ấp úng.
– Vì sao ạ? – Như thở mạnh và hỏi chồng, nàng cũng đang rất hồi hộp nghe chuyện.
– Vì đó là điều chẳng bao giờ xảy ra trong xã hội này, điều gì càng hiếm có càng khiến người ta tò mò và muốn thấy đúng không nào… Khi đó anh luôn tưởng tượng rằng nếu mình là lão già đó, thì sướng biết mấy… Vì tâm lý và cảm xúc của người già khác với thanh niên em à… được làm tình với gái trẻ là một niềm ao ước thầm kín đó…
– Thật ạ… – Như mím môi lại suy nghĩ, không ngờ mấy ông cụ có tuổi lại có suy nghĩ đó. Trước đây nàng luôn kính nể những người lớn tuổi. Hóa ra họ hay nghĩ vậy sao.
– Ừ! Mấy ông cụ đó luôn dấu cảm xúc của mình sau những gương mặt phúc hậu và đáng kính… Tuy nhiên trong lòng họ rất muốn làm tình với những cô gái trẻ… Nhưng điều đó không bao giờ có thể xảy ra… Nhưng! Nếu điều đó xảy ra thật… thì đối với họ điều đó còn hơn cả một giấc mơ đẹp… Phản ứng của họ sẽ là những phản ứng rất buồn cười và hiếm thấy…
– Khi để họ làm tình với em, anh thực sự cũng đau lòng nhưng mà anh cảm thấy sướng em à, nếu lão già đó làm em sướng anh còn sướng hơn gấp trăm lần đó… hề hề… – Ninh nóng đỏ cả mặt, toát hết mồ hôi khi nói toẹt cảm xúc của mình ra với vợ.
– Eo khiếp! – Như nhăn mặt nhìn chồng, không ngờ bệnh của anh ấy lại nặng đến vậy.
– Hay… đi massage tí đi em… hê hê… đi mà! – Ninh lại gạ gẫm vợ.
– Không! Em bảo hôm nay em không có tâm trạng mà anh… – Như xị mặt ra nhìn chồng vì anh ấy rủ nhiều quá. Lý do rất đơn giản vì ngay tối qua nàng đã làm tình với bố chồng lên đỉnh đến tận mấy lần, lúc này cơ thể nàng không có một chút nhu cầu nào. Mặc dù rất xấu hổ với chính bản thân và chồng nhưng chuyện này có chết cũng không được nói ra.
– Hề hề… Thôi được rồi! Thế tí mình lượn đường chút đi em… – Lúc này khi đã gỡ rối được khúc mắc khó nói của hai vợ chồng, tâm trạng của Ninh và Như được cải thiện rất nhiều.
– Vâng… Thế cũng được anh ạ… Hì!! – Như cười và ôm cánh tay to của chồng. Lúc này nàng cũng không muốn ở nhà vì chuyện xảy ra tối qua, nàng không dám gặp mặt bố chồng.
19h tối… Thấy ở nhà chẳng còn ai, vì anh Phi cũng đi ăn cơm tiếp khách, Uyên liền đi xe sang nhà bố Lý để thăm bố. Ông Lưu đứng ở cửa nhìn xe Uyên đi ra khỏi cổng mà cảm thấy có chút chạnh lòng. Tự dưng ông thấy bản thân mình bị tách biệt khỏi niềm hạnh phúc của gia đình. Vì bây giờ tụi nhỏ không ăn cơm cũng không nói. Ông Lưu lắc đầu đi vào nhà… Mặc dù bị đối xử như vậy nhưng ông cũng không dám ý kiến lấy một lời.
Uyên để xe ở ngoài đường như thường lệ và đi bộ đến nhà bố. Khu nhà ông Lý là một khu nhà khá tách biệt bởi vì nhà ông rất to và rộng, nó nằm trên một con đường rộng thênh thang, hai bên vỉa hè là hai hàng cây phượng rất to, tán lá rất rộng. Phía sau nhà ông là một khu dân cư đông đúc với rất nhiều con ngõ nhỏ, còn phía trước và hai bên là đại xứ quán và cơ quan nhà nước. Vì thế khu nhà ông Lý cũng là những khu đất kim cương của thủ đô.
Uyên mặc một bộ váy zip màu trắng dài đến giữa đùi, chân đi guốc 10cm nó khiến chiều cao của nàng lúc này cao tới 1m80, bên trên nàng mặc một chiếc áo sơ mi dáng điệu cùng với cổ tay lỡ. Nàng khoác một chiếc túi hàng hiệu, tóc thả dài ngang lưng, mắt đeo kính giả cận, đôi môi đỏ với gương mặt xinh xắn quyến rũ. Trông nàng chẳng khác gì một minh tinh của giới Chaebol Hàn Quốc.
Uyên đứng mở cổng và bước vào trong nhà, nàng nhíu lông mày lại khi thấy xe của Ninh đang đỗ trong sân. Đứng ở đây nàng đã nghe thấy tiếng cười của cái Như nghe rất thoải mái. Uyên thở dài bước vào nhà.
– Ơ! Chị Uyên! – Như mỉm cười nhìn chị với gương mặt hơi xấu hổ. Ninh cũng quay ra với vẻ mặt tưng tửng như thể hai vợ chồng bị bắt quả tang vậy.
– Ninh! – Uyên mỉm cười nhìn Ninh, dù vai vế là em nhưng Ninh vẫn lớn tuổi hơn nên Uyên hay dành cho Ninh một sự tôn trọng nhất định.
– Sao mày lại ở đây? – Uyên quay sang nhìn Như và nhíu lông mày một cái.
– Em với anh Ninh đi dạo, shopping từ chiều, lượn đến tận đây nên vào báo cơm bố mà chị… Thế chị sang bố làm gì đó? – Như cười, khi nói chuyện với chị lúc nào trên đôi môi đỏ của Như cũng hiện lên nụ cười xinh xắn đáng yêu, vì nếu lỡ có cảm xúc lạ chị ấy lại hỏi rất nhiều thứ.
– Chị sang thăm bố! Thế bố đâu? – Uyên đặt túi xuống bàn định đi vào trong bếp thì ông Lý bước ra.
– Các con vào ăn cơm đi! Cái Uyên đấy à! Bố nghe thấy giọng con rồi nhưng đang dở tay! Khà khà!! – Ông Lý đeo cái tạp dề đứng cười với gương mặt nhăn nheo của tuổi già. Trông ông dong dỏng cao nhưng về già ông đã thấp hơn các con của mình, lúc này ông chắc chỉ cao tầm 1m68 với cơ thể gầy gò xương gió quân ngũ.
– Bố… – Uyên nhíu lông mày lại mỉm cười khi thấy bố, một biểu cảm thương yêu của Uyên dành cho bố, một ánh mắt đầy lo lắng. Trông ông cứ lủi thủi Uyên lại càng thương.
– Vâng!! Hi hi… Con đói lắm rồi! – Như đứng dậy kéo tay Ninh vào trong căn phòng ăn rộng lớn. Khi Ninh và Như đi vào trong rồi nhưng Uyên vẫn đứng thở dài nhìn bố với một cảm xúc khó tả, vì nàng rất thương bố mình, rất ít khi có những giây phút đoàn viên thế này. Sắp tới con bé Thư đi lấy chồng thì ông lại một thân một mình trong căn nhà rộng lớn này… Nghĩ vậy thôi Uyên đã cảm thấy rất lo cho bố. Chưa bao giờ nàng thấy thoải mái khi nghĩ đến hoàn cảnh đó của ông.
– Sao vậy con? Con ăn cơm chưa? Nào! Vào ngồi cùng mọi người đi!! – Ông Lý với cái tạp dề trên người, ông vừa lấy trong tủ ra một chai rượu để uống với con rể. Vẫn nụ cười hiền hòa nhưng trong ánh mắt là một nỗi buồn xa xăm, buồn vì sự cô đơn trong suốt quãng thời gian từ lúc hai con bé Uyên Như đi lấy chồng, chính vì vậy khi có hai cô con gái sang chơi trông ông Lý phấn khởi lắm.
– Con Thư đâu bố? Sao để bố nấu ăn một mình thế này? – Uyên cau mày lại nhìn lên tầng.
– Thôi! Em con nó còn học, sắp thi giữa kỳ rồi! Kệ cho nó học đi con! Nó ăn cơm trước rồi! Nào! Vào ăn đi con! – Ông Lý vừa cười vừa nắm vào bắp tay của Uyên và kéo con bé vào. Một làn da mát lạnh mịn màng truyền đến bàn tay thô ráp của ông Lý. Khiến ông thấy ngại liền bỏ tay ra và đi vào trong bếp.
– Hmm… Lần sau bố cứ bảo cái Thư xuống đây học cho nhà có tiếng nói một chút! Nhà có hai bố con mà cứ như ở một mình ấy! – Uyên thở dài vì thương bố và muốn trách con bé Thư… Suốt ngày như công chúa cấm cung, không đi chơi thì cũng nhốt mình trong phòng chẳng để ý gì đến bố.
– Khà khà! Em con xuống đây học sao tập trung được! Thôi kệ nó! Vào ăn đi con! Tuổi này khó bảo lắm! – Ông Lý cười và vẫy tay. Ông liếc lên trên tầng, gương mặt hiện lên sự lo lắng. Vì từ lúc ở tây bắc về con bé đã như vậy rồi, chứ bình thường nó vẫn xuống chơi với bố, xem tivi, thậm chí nó còn rất thích các chị sang chơi thế này.
Có lẽ vụ việc đó đã ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của con bé, nghĩ cũng tội… Nhưng phận làm bố cũng chỉ biết chăm sóc con gái mình đến mức đó, đành phải chờ một thời gian sau có cơ hội tốt ông mới nói chuyện với Thư được.
Trong bữa cơm, mọi người cười nói vui vẻ với nhau… Ninh kể về chuyến công tác của mình, kể về dự định sắp tới của tập đoàn cho bố vợ nghe. Ông Lý mỉm cười nhìn các con mình và thầm tự hào vì mình có những cô con gái xinh đẹp, ngoan ngoan, những chàng rể trên cả tuyệt vời.
Vừa ăn Uyên vừa để ý đến cảm xúc của bố mình, nàng cảm thấy rất thương bố khi nghĩ đến chuyện hôm qua khi bố chồng bị cảm, nàng với Như đã phải chăm sóc ông ấy… Thậm chí đến bố đẻ nàng còn chưa báo hiếu được đến vậy. Càng nhìn vẻ mặt già nua của ông Lý Uyên càng thấy thương vì nếu hôm qua ông ấy cũng bị cảm thì ai sẽ là người chăm sóc… Sau này con bé Thư còn đi lấy chồng nữa… Ngày xưa sao bố không đẻ cố một đứa con trai để ở nhà chăm sóc lúc về già ốm yếu bệnh tật cơ chứ…
Sau khi ăn cơm xong, Uyên và Như dọn dẹp xong xuôi, hai nàng bê đồ tráng miệng ra cho Ninh và ông Lý. Hai bố con say ngà ngà đang ngồi xem bóng đá trên tivi với hai gương mặt đỏ như ớt. Thấy chị Uyên đi lên tầng, Như cũng lẽo đẽo đi theo.
– Cộc! Cộc! Thư!!! Mở cửa cho chị! – Uyên đứng gõ cửa phòng Thư. Phải đến một lúc sau Thư mới ra mở.
– Em đang học… – Thư mở hé cửa ra nhìn các chị. Nàng đang mặc một bộ ngủ dài đến đầu gối, trên tóc còn cài mấy nhân vật hoạt hình. Uyên cau mày đẩy cửa ra và bước vào phòng Thư, nàng nhìn qua căn phòng rồi ngồi xuống giường con bé. Lúc này trong phòng Thư cả ba chị em đều ở cùng nhau, ba cực phẩm nhan sắc không góc chết, ba cặp chân dài trắng mịn không tì vết tạo nên một khung cảnh như cõi tiên, khác gì chốn hồng trần của đám đàn ông con trai.
– Em đang học môn gì đó! – Như chạy đến khoác vai Thư.
– Em đang ôn thi thôi… – Thư mỉm cười và đi đến bàn học. Như đứng nhìn Thư một lúc rồi cưởi tủm tỉm, nàng bất chợt thò tay từ hai vai Thư và chụp vào ngực con bé.
– Á!!! Chị!!! – Thư ôm ngực cau mày quay lại nhìn chị.
– Eo ơi! Lớp 10 mà ngực to thế? Hi hi… – Như ôm miệng cười, vì ngực con bé to thật, Như nghĩ tới hồi lớp 10 mình cũng cỡ đó rồi, có lẽ do gen rất trội đây.
– Xùy! Ngực chị cũng to mà… – Thư nói và quay lại làm bài.
– Thư! Chuyện học hành chị không nói, nhưng mà mày ở nhà thì thi thoảng xuống nấu cơm giúp bố, nói chuyện hỏi han sức khỏe của bố! Bố già rồi mày cũng phải chú ý đến ông một chút, đừng có suốt ngày ru rú trên phòng! – Uyên khoanh tay ngồi ở giường nói.
– Em biết rồi! Ngày nào em chả xuống, chẳng qua ngày mai em có môn thi quan trọng nên không xuống chào anh chị được đó thôi… – Thư cau mày lại, nàng biết ngay kiểu gì cũng bị chị Uyên thuyết giáo. Nhưng không bao giờ Thư dám thái độ vì nàng giống Như cũng rất sợ chị Uyên.
– Nhớ đó! Bọn chị lấy chồng rồi nên ít khi về được, bọn chị cũng bận nữa… nên nhớ chú ý đến bố đó… Thôi cho con bé học đi Như! – Uyên đứng dậy và đi ra khỏi phòng.
– Chúc em mai thi tốt nha!! – Như véo má Thư một cái rồi đi ra khỏi phòng cùng chị Uyên.
– Em chào các chị! – Thư thở dài đứng dậy ra đóng cửa và dựa lưng vào cánh cửa. Nàng từ từ đưa tay lên sờ bộ ngực của mình. Từ lúc đi tây bắc về công nhận nó to hơn thật, nó bự lên thấy rõ… Có khi nào vì nàng biết đến sự thăng hoa tột đỉnh trong tình dục sẽ khiến cơ thể có sự thay đổi không? Có khi nào vì biết đến “chuyện đó” quá sớm cũng khiến cơ thể phát triển nhanh hơn bình thường không? Thư thở dài và đi về bàn học ngồi với bộ ngực to núng nính bên trong chiếc váy ngủ.
Uyên và Như đi xuống dưới nhà thấy hai bố con vẫn nói chuyện rôm rả về chủ đề bóng đá. Hai chị em liền khoác tay nhau đi ra ngoài đường hóng mát, vốn dĩ hai chị em không thích đi ra đường kiểu này vì cả hai nàng đều quá cuốn hút sẽ gặp nhiều phiền phức. Tuy nhiên lúc này đi ra ngoài đường hóng mát giết thời gian còn hơn về nhà ông Lưu. Vì tâm trạng lúc này của hai chị em chưa thực sự ổn định sau màn mây mưa tối qua với bố chồng.
Đi dạo cùng nhau, cả hai chị em vẫn có chút gì đó ái ngại nếu nghĩ đến tối qua, nên cả hai đều đang né tránh những chủ đề nhạy cảm đó… Đi dạo một lúc quanh tường nhà ông Lý thì Uyên và Như gặp một vài thanh niên chạy xe máy đi ngang qua, nhưng bọn chúng không dám trêu vì ngay bên kia là đại xứ quán đang có mấy ông công an đứng gác, mấy anh công an cũng không kiềm chế được khi nhìn thấy Như và Uyên, mặc dù đang đứng gác nhưng mọi chú ý đều đổ dồn về phía bên kia đường.
– Thôi đi về đi chị ơi… em sợ lắm… – Như nhìn đám thanh niên đi xe máy và kéo tay chị Uyên. Uyên cau mày lại và đi về nhà cùng Như. Nàng cảm thấy khó chịu khi tại sao ra đường lại khó khăn đến vậy, lúc nào cũng bị làm phiền. Có lẽ sau này nàng với em gái phải mặc quần áo dài đến mắt cá chân, đi giày đội mũ kín mít đeo khẩu trang các kiểu mới thoải mái được.
– Anh Ninh ơi!!! Mình về đi!!! – Như tung tăng chạy vào nhà nói với Ninh.
– Mấy đứa ở chơi với bố đã! Còn sớm mà! Khà khà!! Trong tủ còn mấy cái bánh! Để bố đi lấy! – Ông Lý cười nhạt, ông thấy buồn vì các con sắp về rồi.
– Thôi bố ạ! Bọn con no căng rồi! Chắc bọn con xin phép về! – Ninh vươn vai đứng dậy, anh sợ phiền đến bố vợ nên cũng xin phép về luôn.
– Ừ… Thôi được rồi… Mấy đứa về đi! Nhớ về cẩn thận đó! – Ông Lý cũng đứng dậy, ông cười nhạt, vẻ mặt ông hiện lên nỗi buồn nhưng ông vẫn đang cố cười cho các con vui.
Uyên đứng cạnh đó nhìn biểu cảm của ông Lý mà nàng thấy rất thương ông, mỗi lần ra về ông đều như vậy… Thậm chí ngày hôm nay ông còn mang bánh ra để dụ các con ở lại, chứng tỏ ông gần đây cũng rất cô đơn. Mắt Uyên rưng rưng nhìn cái dáng khắc khổ của bố đang đi ra ngoài để tiễn Ninh Như. Uyên thở dài, lúc này cũng không biết phải làm gì… nàng đành cầm túi xách và đi ra ngoài.
– Bố ngủ sớm đi nhé! – Uyên nói và đi qua người ông Lý.
– Ừ! Các con nhỡ giữ sức khỏe! Thi thoảng sang thăm bố! – Ông Lý cười gượng với vẻ mặt già nua. Uyên đứng nhìn bố cười với ánh mắt trìu mến thương cảm. Sau đó nàng nhìn ra hướng khác suy nghĩ gì đó trong khi con bé Như đang nói chuyện với bố.
– Hay… Tối nay Như với chị ngủ ở đây đi! – Bỗng trong Uyên dấy lên một cảm xúc khó tả, vì rất thương bố, sự cô đơn đã làm ông ấy càng ngày càng già đi trông lại càng đáng thương, nếu ngủ một tối ở đây chắc không có vấn đề gì. Với lại nàng không muốn về nhà ông Lưu, vì lúc này nàng không muốn nhìn mặt ông ta một chút nào.
– Được đó!!! Tối em sẽ ngủ với cái Thư hihi… – Như cũng thấy vui và thú vị khi chị Uyên nẩy ra ý định đó. Nàng bỏ tay Ninh và chạy tới khoác tay chị Uyên.
– Ừ! Ừ! Được!! Khà khà! Vậy tốt quá! Ngủ đây mai về! Hay Ninh cũng ngủ ở đây con! – Bỗng ông Lý phấn khởi, gương mặt rạng rỡ hẳn ra.
– Con… vẫn còn chút chuyện cần giải quyết nốt bố ạ nên thế để khi khác con sẽ ngủ lại với bố! – Ninh cười lễ phép nói.
– Thế anh cho em ngủ ở đây với bố nhá! – Như cười nhìn Ninh.
– Ừ! Em ngủ ở đây với bố đi! Mai về với Uyên! – Ninh mỉm cười, anh thì dễ tính hơn Phi, với lại khi ngồi ăn cơm nói chuyện với bố vợ, Ninh cũng cảm nhận được sự cô đơn của ông ấy, cảm nhận được không khí lạnh lẽo của căn nhà, nghĩ cũng tội. Đồng cảm với bố vợ nên hôm nay để vợ ngủ ở đây một đêm cũng không sao.
– Zê!!! – Như vui mừng ôm tay chị lắc qua lắc lại.
– Nhưng mà… Từ! Để chị gọi điện cho anh Phi đã. – Mặc dù rất muốn ngủ ở đây nhưng Uyên còn một rào cản nữa là Phi, vì chồng nàng rất khó tính. Uyên cầm điện thoại và đi ra ngoài đường.
– Anh à! Hôm nay em qua bố ăn cơm… thấy ông hơi mệt nên em với cái Như sẽ ngủ lại đây nhé! – Uyên lo lắng nói vì sợ Phi không cho.
– Hôm nay à? Nhưng em sẽ ngủ với ai? Con gái lớn rồi chắc không ngủ với bố đâu chứ? – Phi nói giọng trầm trong điện thoại, như thể anh ấy đang trên xe ô tô đi về vậy.
– Em với cái Như, Thư ngủ với nhau! Anh yên tâm! Sáng mai em với Như sẽ về sớm!
– Hừm!!! Con gái lấy chồng rồi… – Phi đang định nói thì bên kia truyền đến giọng Ninh.
– Anh à! Anh cho Uyên ngủ ở đây với vợ em đi! Ông cũng có tuổi rồi! Hôm nay em thấy ông buồn lắm! Nên thôi cho hai chị em ngủ ở nhà một hôm đi anh! – Ninh vừa nói vừa nháy mắt với Uyên.
– Ninh à! Việc anh giao cho chú đã xong chưa?
– Đây! Lát em về bây giờ! Nhé! Để Uyên ngủ đây với vợ em nhé! Dù gì cũng là nhà của hai chị em mà nên anh yên tâm!
– Đưa máy cho Uyên hộ anh! – Nghe thấy vậy Ninh liền đưa máy cho Uyên.
– Dạ…
– Hừm!! Chỉ hôm nay thôi đó! Mai em nhớ về sớm nhé! – Phi thở dài trong điện thoại. Mặc dù anh gia trưởng, rất hay ghen, khó tính… Nhưng cũng không hẳn là một kẻ quá khó chịu. Dù gì cũng là nhà của Uyên, anh cũng nên để vợ thi thoảng về thăm bố Lý và ngủ lại đó mới phải.
Một phần có lẽ do Phi cảm thấy có lỗi với Uyên khi trước đó anh đã lỡ phát sinh quan hệ với Như… Và anh không phủ nhận trong lòng anh có chút để ý đến em gái của vợ. Có khi nào anh lại thích tính cách của Như hay không. Nhưng những lỗi lầm hay cảm xúc ấy anh không được phép thể hiện nó ra ngoài. Nên thế hôm nay anh có chút dễ tính hơn với Uyên.
– Vâng! Anh đi về cẩn thận! Em cúp máy nha! – Uyên tắt máy và mỉm cười nhìn Ninh, nàng nghĩ vì Ninh nói đỡ nên anh Phi mới cho phép. Lúc này tâm trạng của nàng rất vui vẻ.
Đọc full liên hệ telegram: tieuthuyetfafamimi
Đây là truyện của tác giả fafamimi. Mng lưu ý hiện nay có nhiều lừa đảo.mng tìm telegram: tieuthuyetfafamimi để được đọc full và k sợ bị lừa đảo. Vì tác giả dùng đúng 1 địa chỉ duy nhất.