Nội dung truyện
Ngồi lại một mình đưa đôi mắt vào cốc nước cam để trên bàn Trinh cảm thấy có gì đó ngờ ngợ, cúi xuống nhìn vào chiếc quần thun đang mặc Trinh thấy mép quần lót trắng lộ hẳn ra phía bên ngoài, đưa vội tay xuống chỉnh lại quần Trinh thầm nghĩ “Rõ ràng lúc nãy có cảm giác như ai đó sờ soạng cơ thể mình! Chẳng lẽ là dượng, nhưng mình cũng mơ là bị anh sàm sỡ mà?” Mông lung giữa hai dòng suy nghĩ Trinh cũng thấy đau đầu nên thôi không ngồi võ đoán nữa. Với tay tắt chiếc đèn bàn để căn phòng chìm trong bóng tối, Trinh lò dò về giường vén màn chui vào nằm cạnh Ngọc để cái cơ thể mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sau hôm đấy Trinh chỉ hơi nghi ngờ dượng nhưng rồi dượng vẫn tỏ ra bình thường nên Trinh chẳng để ý gì đến nữa lại vui vẻ và thân mật như mọi lần. Cho đến một hôm vào lúc nửa đêm khi Trinh vừa mới gục mặt xuống bàn cho bớt mỏi cổ và nhắm đôi mắt lại thư dãn một lúc thì đột ngột cánh cửa phòng két nhẹ một tiếng rồi có ai đó bước vào. Hé đôi mắt nhìn xuống sàn thấy đôi dép nam bước từng bước nhẹ nhàng trên cái nền gạch hoa làm Trinh chắc chắn đấy là dượng. Cái thái độ rón rén của dượng làm mối nghi ngờ bấy lâu nay tưởng đã nằm im lại bùng lên trong tâm trí của Trinh. Vẫn ra vẻ đang ngủ, Trinh để mặc dượng đến gần, tiếng cạch khô khan đập vào tai khi dượng để cốc nước lên bàn kèm hơi thở gấp gáp của dượng làm Trinh sợ hãi, phải cố gắng lắm mới không run người lên dù gai ốc đã nổi đầy. Dượng đứng bên một lúc rồi vuốt nhẹ lên mái tóc dài óng ả của Trinh sau đó hơi lay nhẹ vào bờ vai thon thả như để thăm dò. Thấy Trinh không có phản ứng gì, đôi bàn tay dượng bắt đầu luồn vào chiếc cổ trắng ngần của Trinh rồi bò vào ngực như một con rắn độc trườn đi, mỗi lần nhích xuống là mỗi lần Trinh bàng hoàng, ghê tởm, cái kẻ Trinh yêu qúy vẫn hàng ngày tỏ thái độ quan tâm hóa ra lại là một tên bệnh hoạn. Làm sao Trinh để đôi bàn tay nhơ nhớp ấy chạm vào bầu ngực trinh nguyên của mình được, Trinh giả vờ cựa mình ú ớ khiến cái tay thô ráp nhơ bẩn ấy rút vội về chuẩn bị lặp lại màn kịch “mang nước cho con” đêm hôm trước. Trinh cũng cố nén cơn giận dữ để tham gia cái vở kịch dượng đang đóng cho yên chuyện, nhưng cố ném theo một câu lạnh lùng khi dượng rời khỏi phòng:
– Lần sau dượng cứ kệ con! Không cần phải vào tận phòng như này đâu ạ!