LẦN ĐẦU VÔ TẬN - Chương 5
Chương 5
Sau một tuần đi công tác, tôi cảm thấy cơ thể mình mệt rã rời. Mấy ông đối tác của tôi toàn già cả mà nhậu kinh quá, trẻ tuổi như tôi cảm giác ngộp thật sự. Ngồi ở hàng ghế sau của chiếc taxi, tôi thở dài một tiếng, đôi mắt nhìn ra cửa kính, nơi những hạt mưa đang bám vào.
Hôm nay mưa to thật đấy.
Thường thì những cơn mưa làm tôi thoải mái. Bởi chúng mang đến một không khí mát mẻ, lại kèm theo những âm thanh râm rang thích tai. Tôi cũng thích cơ chế… không biết gọi như thế nào cho đúng, nói chung là thích cách tạo nên một cơn mưa. Nước từ sông suối, biển, hồ bốc hơi vào không khí, sau đó bay lên khí quyển và ngưng tụ thành những đám mây. Các đám mây tích tụ lại với nhau, khi đã đủ về mật độ hơi nước sẽ tạo thành những hạt mưa rơi xuống thế gian.
Một vòng tuần hoàn.
Những hạt mưa cứ thế phiêu du khắp mọi nơi.
Tôi từng ước mình cũng như hạt mưa.
Thật là một ước mơ ngốc nghếch.
Đang suy tư, bác tài xế chợt lên tiếng: “Nhìn trầm tư vậy chú em?”
“À… tại mới đi công tác về nên hơi mệt!” Tôi lịch sự đáp lại.
“Mặt này chắc nhớ vợ rồi đúng không?” Anh tài vui tính nói.
Nhắc đến vợ, tôi lại có chút nặng lòng.
Chúng tôi chỉ mới cưới nhau được 1 tháng rưỡi. Vậy mà sao tôi cảm giác như chúng tôi đã trải qua 3 năm bên nhau.
Có lẽ chỉ có mình tôi cảm giác vậy.
Một tuần đi công tác, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Dường như khi ở cạnh vợ mình, một thứ áp lực luôn chực chờ để đè nén tôi.
Nhưng tôi không thể rời xa chính ngôi nhà của mình, rời xa người vợ mà tôi đã thề sẽ dùng cả cuộc đời này để bên em được.
Tôi nhớ em nhiều lắm.
Dù cho một tuần qua luôn cố lảng tránh những cuộc gọi của em.
Nhưng sâu thẳm trong tim, tôi lại rất nhớ em.
Tôi đã mua một phần quà đặc biệt và dự định sẽ tặng em một cách bất ngờ. Có lẽ đây là cách để tôi xoa dịu lỗi lầm của mình.
Chiếc taxi mau chóng đưa tôi về đến nhà.
Bây giờ là 6 giờ tối, trời âm u không có chút ánh sáng. Cơ mà sao căn nhà của tôi lại tối om thế này. Vợ tôi đâu nhỉ? Theo như tin nhắn vừa nãy thì đáng lẽ giờ này em ấy phải ở nhà chứ. Nhíu mày một chút, tôi nhận ra vẫn còn ánh sáng le lói ở cửa sổ phòng ngủ.
Tôi bình thản bước vào trong nhà, nhưng cái sự bình thản ấy không còn giữ được khi nhìn thấy một đôi giày đàn ông. Không phải giày của tôi!
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như ngừng đập một nhịp. Sau đó, nó lại đập một cách điên cuồng.
Tôi thở gấp, một nỗi sợ trào dâng trong tâm trí. Nỗi sợ ấy không quá xa lạ, bởi tôi từng nghĩ về nó rồi. Nhưng chưa bao giờ nỗi sợ ấy lại hiện hữu một cách rõ ràng và mạnh mẽ đến vậy.
Từng bước chân nặng nề tiến về phía phòng ngủ, nơi duy nhất còn đang sáng đèn.
Càng đến gần, tôi càng hi vọng đây chỉ là mơ.
Nhưng chuỗi âm thanh phát ra từ trong phòng kéo tôi về thực tại.
Tôi nắm lấy tay nắm cửa, định sẽ mở một cách thật mạnh, nhưng tôi chỉ dám hé mở.
“Ah… anh… đừng… chỗ đó của em… ah!!!”
Những tiếng rên rỉ này thật quen tai.
“Em thấy sao? Sướng không?”
Một giọng nam khác cũng không kém phần quen thuộc.
“Sướng… ah… sướng…” Vợ tôi vừa rên vừa đáp. Em đang chổng mông thật cao, phơi bày cái khe cửa mà tôi luôn khao khát được đút vào ấy cho một kẻ khác. Hắn ta đang ụp mặt vào chốn thiên đường ấy. Tôi không biết hắn đang làm gì vì hắn quay lưng về phía mình, nhưng nhìn thoáng qua có thể mơ hồ đoán được hắn đang dùng lưỡi tận hưởng hương vị ngọt ngào của vợ tôi.
“Thằng chồng của em không thể thỏa mãn em được đâu! Nhưng đã có anh rồi!”
“Ha… anh ấy không muốn làm với… em ahhhh!”
Những lời họ nói ra như cứa vào trái tim tôi. Thật sự không phải do tôi tưởng tượng đâu. Lồng ngực tôi lúc này đã muốn nát ra vì những hơi thở gấp gáp. Tôi siết chặt tay nắm cửa, cố khống chế bản thân mình.
“Để anh giúp em, không ngờ anh lại may mắn được phá trinh của một người đã có chồng!” Hắn ta cầm dương vật kề sát vào âm đạo của vợ tôi.
Đúng lúc này, cánh cửa mở toang ra.
Tôi lao đến họ.
Trong đầu tôi lúc này chỉ còn thù hận.
“Anh…” Vợ tôi hốt hoảng khi tôi xuất hiện.
Nhưng tôi đã chậm hơn.
Dương vật của kẻ kia đút vào trong âm đạo của vợ tôi.
“KHÔNG!!!!”
Tiếng hét ấy làm hắn quay lại.
Tôi nghĩ mình sẽ thấy được gương mặt của kẻ khốn nạn ấy.
Nhưng không…
Một luồng sáng xuất hiện trước mắt.
***
Chân tôi giật nhẹ một cái, cả cơ thể vô thức bật dậy. Mặt tôi ngơ ngác, đôi mắt mở to hết cỡ. Tất nhiên, không phải tôi đang tưởng tượng gương mặt mình đâu. Tôi nhìn thấy chính gương mặt mình ở trong gương.
Một giấc mơ thật kinh hoàng.
Tôi nhìn sang vợ mình. Em ấy vẫn còn đang ngủ rất say. Em ấy vẫn đang ở cạnh tôi. Chưa hề có một cuộc gian díu nào cả.
Tôi thở dài. Chỉ là nỗi sợ vừa qua, sự lo lắng lại nhanh chóng ập đến.
Tôi chưa bao giờ nghĩ giấc mơ là điềm báo tương lai. Nhưng lúc này đây, cái định kiến ấy hoàn toàn bị phá bỏ.
Một giấc mơ hoàn toàn có cơ sở!
Có lẽ chuyện đó… chỉ là vấn đề thời gian! Sớm hay muộn mà thôi.
“Tại sao chứ?” Tôi vò đầu.
Mệt mỏi quá!
Trong suốt hai mươi mấy năm qua, chưa bao giờ tôi thấy mệt đến thế.
Nhìn tấm ảnh cưới treo trên đầu giường, sống mũi tôi lại cay. Một ít lệ tiết ra ở mắt, nhưng nhanh chóng trôi ngược vào trong.
Tôi đã khóc quá nhiều rồi.
Tôi đã khóc trong suốt ‘một năm’ qua.
Kể từ ngày đám cưới, cái ngày mà tôi nghĩ tôi là người hạnh phúc nhất trên đời.
Thì bất hạnh như một cơn gió vô tình, cuốn trôi đi tất cả.
Tôi đã mơ rất nhiều về việc sẽ chiếm lấy lần đầu của My, sẽ nếm trải được hương vị của tình dục chân chính, sẽ bùng nổ trong những trận chiến thăng hoa trên giường.
Nhưng kết quả là, tôi phải vật lộn với dòng thời gian chết tiệt này.
Thời gian đối với tôi như một dòng nước chảy siết.
Tôi càng tiến về My, dòng nước ấy lại kéo tôi ngược về.
Tôi chẳng thể nhớ mình đã bị dòng nước ấy cuốn trôi bao nhiêu lần.
Chỉ nhớ là rất… rất… rất nhiều.
Nước chảy đá mòn.
Sự kiên trì của tôi cũng chẳng thể thắng được cái số phận chết tiệt này.
Dù đã cố rất nhiều.
Nhưng mọi thứ chẳng có gì thay đổi.
Tôi còn nhớ cái lần gần nhất… cái lần mà tôi nghĩ mình đã chạm đến được lời giải cho cái số phận nghiệt ngã này. Lúc ấy, tôi đã cho rằng Dũng là kẻ đã nguyền rủa tôi.
Nhưng sau khi ngăn chặn hắn, tôi trở về đám cưới, trải qua một ngày mà tôi đã trải qua quá nhiều lần trước đó. Tôi cùng My lên giường. Cái khoảnh khắc mà tôi đã muốn hét lên rằng mọi thứ kết thúc rồi! Nhưng…
Thứ ánh sáng ấy lại xuất hiện.
Tôi vẫn không thể thoát khỏi vòng lặp này.
Sau lần đó, tôi mới điều tra, dùng mọi cách để hỏi về thứ mà Dũng đã làm với mình. Hắn ta thừa nhận một cách chân thật rằng hắn không hề giấu diếm gì tôi. Hắn đã nói ra mọi thứ.
Có lẽ nào… một khi thứ đó đã được chôn xuống ở ngày đầu tiên đó… tôi đã vĩnh viễn bị giam cầm trong vòng lặp này.
Không thể nào.
Tôi đánh Dũng.
Tôi gần như đã giết hắn.
Nghĩ lại thì lúc đó thật ngu ngốc.
Có lẽ vì giận quá mà tôi đánh mất con người mình.
Dũng dù có ý xấu với tôi, nhưng thứ hắn làm thực chất chẳng có tác dụng gì.
Sau khi cất công tìm hiểu, tôi phát hiện ra, thứ quỷ quái mà Dũng sử dụng để nguyền tôi thực chất chỉ là một trò bịp bợm. Gã thầy pháp mà hắn dồn tiền vào đã bị bắt vì tội lừa đảo. Lúc đầu tôi không tin lắm, tôi vẫn nghĩ tên thầy pháp ấy thật sự đã nguyền rủa tôi. Tôi đã tìm đến bà thầy bói để hỏi về vấn đề này.
Nhưng bà ấy chỉ lắc đầu.
Và bảo tôi phải tìm kiếm lời nguyền thật sự của mình.
Hi vọng.
Rồi tuyệt vọng.
Lại hi vọng.
Rồi tuyệt vọng.
Mọi người xung quanh ai cũng bình thường. Chỉ có tôi càng ngày càng trở nên bất thường. Họ đâu có như tôi, trải qua bao chuyện, cố gắng quay ngược thời gian để tìm hiểu.
Tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Tôi dần chấp nhận.
Trở thành một kẻ bất lực trước lời nguyền và bất lực trước người vợ của mình. Tôi đã luôn né tránh chuyện làm tình với vợ. Nhưng thà em ấy chán ghét, em ấy bỏ tôi đi thì ổn rồi. My vẫn dịu dàng, vẫn tâm lý, vẫn thấu hiểu cho tôi. Điều đó lại khiến tôi yêu em hơn, khiến tôi không thể rời xa em được.
Tôi muốn kể cho em ấy nghe về những gì tôi đã trải qua. Nhưng tôi lại sợ, lời nguyền ấy sẽ tác động lên em. Dù thằng bạn thân của tôi không sao, nhưng ai biết được. Một mình tôi đau khổ là đủ rồi.
“Anh sao vậy?”
My dụi mắt. Rất nhanh, em ấy đã chui vào lòng tôi.
“Không có gì đâu… anh mơ thấy ác mộng thôi!”
Tôi dịu giọng đáp, trong lòng cố trấn áp những cảm xúc dữ dội đến từ cơn ác mộng kia.
“Dạo này anh hay mơ thấy ác mộng vậy?” My xoa mặt tôi.
“Chắc do anh stress nhiều việc…” Tôi đáp.
“Người ta nói ai làm chuyện xấu sẽ hay bị mơ thấy ác mộng đó, có phải anh giấu gì em không?” My nửa đùa nửa thật hỏi.
“Anh mà giấu em cái gì chứ!” Tôi nhún vai.
“Ừm, cũng sáng rồi, em đi nấu bữa sáng đây!”
My hôn nhẹ lên má tôi rồi leo xuống giường.
Nhìn bóng em dần khuất khỏi cửa phòng, tôi mới thở phào một cái.
“Còn phải đến bao giờ?”
***
Hương vị bún bò đậm đà phảng phất trong bếp khiến tôi nhớ lại quãng thời gian mình còn đi làm thêm ở tiệm bún. Nhớ lúc đó cũng siêng năng làm lụng, chạy ngược chạy xuôi, tuy cực mà vui.
Sau khi tôi tốt nghiệp, quán bún bò ấy cũng đã dẹp đi vì ông chủ quán đã già, không thể tiếp tục kinh doanh, thật tiếc cho những bạn trẻ sau này không thể thưởng thức hương vị tuyệt vời của quán bún bò ấy.
Rất nhanh, vợ tôi dọn ra hai tô bún bò. Nhìn chúng thật hấp dẫn. Những sợi bún to tròn, mập mạp đan kết vào nhau tạo thành những lớp đồng bằng trù phú. Xung quanh đồng bằng ấy là nước lèo tựa như đại dương bao la. Một vài miếng thịt cắt mỏng tựa như những ngọn núi. Những đốm xanh từ hành lá như tạo thành khu rừng sinh động.
Lẽ ra hồi xưa điểm môn văn của tôi phải cao hơn chứ nhỉ? Ăn một tô bún bò thôi mà cảm nhận tùm lum tùm la.
“Anh ăn ngon miệng!”
Vợ tôi mỉm cười.
Nụ cười em ấy tỏa nắng quá.
Bún bò ngon thật.
Nhưng tôi không thể nuốt nổi.
Đôi mắt tôi chợt cứng đờ, toàn bộ sự chú ý dồn vào tô bún của em.
“Sao vậy anh?”
Vợ tôi tròn mắt hỏi.
“Em… có nhớ lần thứ hai chúng ta gặp nhau không?”
“Nhớ chứ! Lần đó là tại quán bún bò! Anh sao vậy? Bộ ăn bún bò cái nhớ về kỷ niệm ngày xưa hả?” My cười đùa.
“Ừm…”
Tôi gật đầu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của vợ mình. Môi tôi mấp máy, vì tôi biết điều mình sắp nói ra thật sự khó tin.
Nhưng tôi không thể không nói:
“Em… là ai vậy?”
Lời vừa dứt kéo theo một khoảng lặng tưởng chừng vô tận.
My và tôi nhìn nhau.
Gương mặt em bỗng trở nên nghiêm túc mặc dù miệng vẫn cười mỉm.
Em nhẹ nhàng đứng dậy và bước ra sau lưng tôi.
Tay em đặt lên vai, sau đó lại trượt xuống ngực tôi và dừng lại ngay nơi đang đập rộn ràng – trái tim tôi.
Em liếm nhẹ vào tai tôi.
Cái lưỡi đáng yêu ấy trượt xuống cổ, rồi lại chạy lên má.
Em quay mặt tôi sang.
Môi và môi hòa quyện.
Chúng tôi hôn nhau.
Nụ hôn nhẹ nhàng rồi dần chuyển sang cuồng nhiệt.
Lưỡi của em thật hung bạo, nó tách miệng tôi ra, liên tục khiêu chiến với lưỡi của tôi.
Tôi cũng dần đáp trả bằng cách quấn lưỡi với em.
Vừa hôn, em vừa di chuyển và ngồi lên đùi tôi.
Hai tay em giữ chặt cổ tôi.
Sau gần 2 phút, chúng tôi mới thả nhau ra. Tôi không hề ước lượng thời gian, mà tôi nói chính xác vì nhìn vào chiếc đồng hồ đặt trên tủ lạnh.
“Em là ai? Em là vợ của anh đây!”
My thì thầm vào tai tôi.
Nhưng tôi liên tục lắc đầu.
“Tại sao… tại sao anh lại chối bỏ em?”
My ưỡng mạnh người, khiến chiếc ghế bật ra phía sau. Tôi và em ngã xuống.
My đạp cái ghế ra, em mạnh mẽ cúi xuống cởi quần tôi ra.
Chẳng mấy chốc, cái khúc thịt trong quần đã bị em moi ra ngoài. Sau một nụ hôn quá mức cuồng nhiệt, thằng em tôi không thể nào không cứng lên.
My há miệng, em ngoạm lấy dương vật tôi.
“Đừng… dừng lại đi…”
My vẫn bú rất nhiệt tình.
“Anh không bao giờ để ý đến em cả!”
Chợt, em ấy lên tiếng.
Tôi lắc đầu.
“Không… anh không thể…”
Sắc mặt My bỗng đen lại.
Gương mặt em trở nên nhợt nhạt.
Không một chút sinh khí nào còn sót lại.
Một thứ cảm giác tang tóc dần hiện ra.
“Không… không…” Tôi rợn người.
Hai tay My nhanh chóng bóp lấy cổ tôi.
“My… đừng… không…” Tôi cố vùng vẫy, nhưng bất lực. Cơ thể không nghe theo tôi sai khiến.
Bàn tay My dần siết mạnh hơn.
Nghẹt thở…
Tôi cảm giác mình chỉ còn trụ được vài giây nữa thôi.
Đúng lúc này, một thứ âm thanh mà tôi tưởng khó chịu lại khiến tôi bừng tỉnh.
Đôi mắt tôi nhìn thẳng về phía chiếc đồng hồ trên tủ lạnh.
Cây kim vẫn đang chạy.
“Mình… làm gì vậy chứ?”
Một luồng sức mạnh bùng phát dữ dội trong từng tế bào.
Tôi vùng dậy và đè My xuống.
Hai tay tôi banh rộng chân em ra.
Âm đạo My đang hé lộ trước mắt tôi.
Tôi nóng lòng cầm dương vật đút vào.
Không phải vì những khao khát mà tôi từng nói trước đây.
Tôi có việc cần làm!
“Hẹn gặp em… ở hôm đó!”
Nhìn gương mặt lạnh ngắt của My, tôi đẩy mạnh dương vật vào trong âm đạo em.
Ánh mắt tôi chợt hướng về chiếc đồng hồ trên tủ lạnh.
Cây kim giây bỗng chạy ngược về sau, kéo theo đó là một luồng sáng.
Một lần nữa!
Không hiểu sao tôi lại rất sợ thứ ánh sáng này.
***
“Làm ơn… xin hãy giúp tôi… hãy giúp tôi… bà muốn gì cũng được… chẳng phải bà có thể bói ra mọi thứ sao? Hãy tìm cách để tôi… để tôi…”
Tôi quỳ xuống van xin bà thầy bói.
Bà ta nhìn tôi với đôi mắt mờ đục.
“Ta không thể giúp gì… nhưng cậu có thể thử…”
Bà ta chỉ về phía bàn thờ.
Tôi chẳng biết nơi đó thờ cái gì.
Nhưng tôi đã tuyệt vọng lắm rồi.
Tôi quỳ trước bàn thờ.
Khấn vái không theo một quy tắc nào cả.
“Làm ơn… hãy giúp tôi sửa chữa lỗi lầm đó… làm ơn… hãy trả lại My cho…”
***
Đoạn kí ức đau buồn ấy chẳng khác gì một quả bom nguyên tử oanh tạc vào não tôi.
Sự đau đớn, thống khổ, tuyệt vọng lúc ấy lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.
“Thôi được rồi! Em không muốn nói gì với anh nữa! Em không ngờ anh lại là con người như vậy! Anh không tôn trọng em sao?”
Trước mặt tôi lúc này, My đang cực kì tức giận. Đôi mắt em ngấn lệ.
Khoan đã, hình ảnh này chẳng khác gì một hòn đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng, làm khuấy động mọi thứ, khơi gợi những thứ chôn sâu dưới đáy lòng tôi.
“Anh im đi, em không muốn nói gì với anh nữa…”
My giận dỗi bỏ đi. Có lẽ trong suốt những năm tháng quen nhau, đây là lần em giận tôi nhất. Cũng là lần mà tôi thật sự muốn buông bỏ.
Tôi đã quay lưng lại với em.
Nhưng ngay sau đó, một âm thanh rầm rộ kéo đến.
Tôi ngoảnh đầu lại…
Một thứ ánh sáng chói lóa ập đến, khiến đôi mắt tôi đau nhói.
Tôi thật sự ghét thứ ánh sáng này.
Cũng như ghét bản thân mình vậy.
Vì sao tôi lại quay lưng bỏ mặt em như vậy?
RẦM!
My văng đi trong sự thẫn thờ của tôi.
“Anh im đi, em không muốn nói gì với anh nữa…”
Câu nói của My khiến tôi trở lại với thực tại.
Khoan… tôi không thể để em ấy đi.
Đúng lúc này, thứ âm thanh rùng rợn mà tôi mãi mãi không quên kéo đến. Tiếng xe xé gió lao đi trong màn đêm cùng ánh đèn chói lóa rọi thẳng vào mắt tôi.
“KHÔNG!!!”
Tôi nhào đến bằng tất cả sức lực, bằng tất cả hi vọng, bằng tất cả hối tiếc.
Cơ thể em mềm mại và ấm áp quá.
Khác hẳn với sự lạnh lẽo lúc đó.
Tôi mở mắt ra rồi bắt đầu thở dốc.
Em nhìn tôi với gương mặt tái mét, trong vô thức, My siết chặt tôi.
“Mình làm được rồi… mình cứu My được rồi…”
Tôi khóc nức nở.
Nước mắt giàn dụa.
“Anh sao vậy? Huhu đừng khóc như vậy mà…” My cũng ngấn lệ, có vẻ sau một pha thoát chết vừa rồi, cảm xúc trong em cũng rối bời vô cùng.
“Anh xin lỗi! Lẽ ra anh không nên ép buộc em… lẽ ra anh không nên vì ham muốn của mình mà coi thường những điều em không cho phép… anh xin lỗi… anh sai rồi… chỉ cần có em bên cạnh là đủ rồi! Đừng rời xa anh nhé… My! Xin em… đừng rời xa anh!”
***
Ngồi ở hàng ghế sau của xe, hai chúng tôi âu yếm nhìn nhau. Bầu trời đêm nay chẳng có một ngôi sao nào. Nhưng chẳng sao, ngôi sao sáng nhất chẳng phải là em đấy sao.
“Hôm nay anh bị sao vậy?” My nhìn tôi nghi hoặc.
“Không có gì đâu… chỉ là… anh nhận ra điều gì mới thực sự quan trọng với mình thôi!”
“Điều gì?” My mỉm cười, có lẽ em đã biết câu trả lời.
“Em! Em là quan trọng nhất!” Tôi say đắm nhìn My.
Em ấy vẫn thật xinh đẹp. Thật may khi tôi chưa đánh mất em ấy.
“Anh biết tại sao… em lại không cho anh… làm chuyện đó trước khi cưới không?”
“Tại sao vậy?” Tôi cũng hơi tò mò.
My cúi đầu, em cười nhạt: “Mẹ em trước đây có một mối tình sâu đậm… nhưng người yêu của mẹ lại không may mắn mà chết trong một vụ tai nạn… Sau đó, mẹ lấy ba em. Nhưng ba em lại liên tục chì chiết, đối xử tệ bạc với mẹ chỉ vì… mẹ đã trao lần đầu cho người khác. Mẹ em chỉ có thể chịu đựng. Đã không biết bao nhiêu đêm em thấy mẹ khóc vì những lời mắng nhiếc tệ bạc của ba. Đến cuối cùng, ba em không nhịn được mà bỏ rơi mẹ con em.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe My kể chuyện này. Tôi cũng từng tò mò ba của My đâu. Nhưng em ấy chỉ nói là ba mất sớm. Hóa ra còn có câu chuyện như vậy. Nghĩ đến lại thương mẹ của em, chịu đựng những điều đó không hề dễ dàng.
“Em yêu anh lắm… em không tiếc thứ gì cho anh cả… chỉ là… em sợ… sợ rằng anh không thể ở bên em… sợ rằng tương lai em lại phải giống mẹ…” My càng nói, nước mắt chảy càng nhiều. Em đang thật sự xúc động. Tôi mau chóng ôm em vào lòng trấn an.
“Không sao đâu… anh hiểu mà!”
Tôi thật sự đã hiểu lý do em luôn cự tuyệt chuyện làm tình trước hôn nhân.
Giá như tôi biết điều này sớm hơn…
“Anh ơi… em yêu anh nhiều lắm!”
“Biết rồi, khóc nhè quá nè!” Tôi trêu chọc em.
“Hứ, chứ lúc nãy ai cũng khóc?” Em phồng má chất vấn.
“Haha…” Tôi nhún vai.
“Lúc nãy… anh nghĩ mình đã đánh mất em rồi!” Tôi siết chặt em vào lòng, tựa như không muốn em xa mình.
“Nếu lúc đó… em có chuyện gì… anh sẽ…”
“Không được nói bậy!” Tôi nhíu mày nhìn em.
“Em hỏi nếu thôi…” Em nũng nịu.
Tôi suy tư một lát rồi trả lời: “Anh sẽ tìm em!”
“Hả? Sao lại tìm em? Anh phải tìm người mới chứ!” My mỉm cười.
Người mới? Em lại xem thường sự chung thủy của tôi rồi. Trong những lúc bị kẹt trong dòng thời gian lặp lại, dù không thể làm tình cùng My, nhưng tôi chẳng hề có ý định đi tìm một người nào khác để xả stress.
Tôi yêu em.
Tôi chỉ muốn em thôi.
“Anh chỉ yêu em thôi!”
Tôi đáp. Cả hai nhìn nhau một cách say đắm. Đôi mắt em thật quyến rũ làm sao.
Tôi và em kề môi với nhau.
Nụ hôn ngọt ngào nhất mà tôi từng được nếm trải.
“Em cũng chỉ yêu anh thôi!”
My thủ thỉ, em nắm lấy bàn tay tôi và đặt lên bầu ngực của em. Cảm giác mềm mại ấy làm tôi mê man. Dù đã qua bao nhiêu lần, tôi vẫn mãi yêu bầu ngực này.
Lưỡi chúng tôi cuộn vào nhau như chẳng thể tách rời.
Tay tôi không kiềm được, nhanh nhẹn cởi bỏ từng nút áo của My. Cơ thể em lộ ra. Dù nhìn không biết bao nhiêu lần nhưng sự quyến rũ vẫn còn như những phút ban đầu.
“Bú vú em đi!” My nhoẻn miệng hạnh phúc.
Tôi cũng chiều theo ý em, há miệng ra ngoạm lấy đầu ti đang căng cứng. Vừa bú, tôi vừa đẩy em nằm xuống. Cứ thế, hai bầu vú của em bị tôi bú liếm không chừa chỗ nào.
“Ah… uh…” My rên rỉ xoa đầu tôi, chợt, em nhìn tôi và nói: “Anh… hãy làm chuyện đó đi…”
“Hả… tại sao?” Tôi thật sự bất ngờ, đến mức vô thức bật dậy và đập đầu vào nóc xe.
Em thấy vậy liền cười khúc khích: “Em… thật sự muốn trao lần đầu của mình cho anh! Em nghĩ lại rồi… anh mới là người xứng đáng… em biết anh chờ đợi điều này đã lâu rồi… dù có chuyện gì… em chỉ muốn anh là người có được lần đầu của em!”
My nói, gương mặt có chút thẹn thùng nhưng không giấu được sự chân thật trong từng chữ.
Em hoàn toàn muốn trao những điều tốt đẹp nhất cho tôi.
Em vượt qua nỗi sợ đã ám ảnh mình từ thời thơ ấu.
Phải yêu đến bao nhiêu em mới có thể làm được vậy.
Thậm chí tôi còn nghĩ mình không hề xứng đáng với điều đó.
“Sao vậy? Anh chê em hả?” My bĩu môi.
Làm sao có thể chứ. Tôi không biết gương mặt mình lúc này thế nào. Nhưng chắc chắn sẽ rất hạnh phúc đây. Thậm chí đã có vài giọt lệ ứa ở khóe mi.
Tôi nhanh chóng cúi xuống, vén váy em lên.
Đưa mặt vào giữa hai chân em, như cái cách mà tôi đã làm rất nhiều lần.
Hôn vào nơi ấy thông qua lớp quần lót, hít hà lấy mùi hương chỉ có ở người yêu tôi.
Những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng làm tôi mê man. Lưỡi tôi chạy dọc, chạy ngang, liếm cho quần lót của em ấy ướt nhẹp.
Tôi cởi quần lót của em ra, liếm vào âm đạo đang đỏ hồng khát tình của em.
Chiếc lưỡi tôi khai phá vùng đất thánh ấy. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình lại gần đến ước mơ như vậy.
Hương vị nơi đây vẫn đặc trưng làm sao. Tôi dùng lưỡi tách hai mép âm đạo ra, liếm vào cái lỗ nhỏ xinh xắn của My. Em rên không ngừng, hai chân kẹp chặt vào đầu tôi.
“Ah…!”
My rên to cũng không sao, dù gì cũng đã 11 giờ 30 tối rồi mà, nơi đây cũng vô cùng vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe lớn chạy ngang qua. Chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc vui của chúng tôi.
Thằng em trong quần lúc này đã bức bối vô cùng. My tinh ý nhận ra, em vươn tay xoa lên cái ụ thịt đang độn lên giữa quần tôi.
Tôi cũng mau chóng cởi quần, đưa dương vật cho em nghịch ngợm.
My vuốt ve dương vật tôi, em kéo nó lại sát miệng rồi liếm. Lưỡi em điêu luyện chạy khắp những ngóc ngách của dương vật, kích thích đến từng tế bào.
Em ngậm dương vật tôi vào miệng. Không phải cái kiểu bú bình thường. Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng em đang dồn rất nhiều tâm huyết vào, có lẽ cảm xúc chính là động cơ của việc này.
Về phần tôi, cảm xúc cũng khiến cơ thể tôi trở nên nhạy cảm hơn, mỗi lần My mút chặt dương vật, tôi liền rợn cả người vì sung sướng lan tràn.
Được một lúc, My nhả dương vật tôi ra.
Nó đã ướt nhẹp hệt như âm đạo em.
Chúng tôi nhìn nhau, đôi mắt cả hai tựa như biết nói.
My hơi thẹn thùng, hai chân em mở ra.
Nhìn âm đạo của My, một thứ cảm giác háo hức trào dâng, nhưng kèm theo đó là một nỗi sợ vô hình. Có lẽ việc trải qua quá nhiều lần lặp lại khi đút dương vật vào đã khiến tôi sợ sệt. Nhưng tôi đang nghĩ gì vậy trời. Sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa đâu!
Tôi kê sát đầu dương vật vào giữa háng My.
Hai mắt em đã hơi ướt.
Thấy tôi có vẻ lưỡng lự, My lại bật cười: “Trời ơi… anh có phải con trai không vậy? Lẽ ra em mới là người phải lo lắng chứ!”
Tôi gãi đầu cười, em ấy nói đúng, tôi bị sao vậy trời.
Cầm dương vật nhét vào trong âm đạo đã ướt nhẹp, tôi cảm giác được đầu khấc mình đã tách hai mép của My ra. Tôi đã làm chuyện này vô số lần rồi nên mọi thứ dễ dàng vô cùng.
My có vẻ hơi đau, em nhăn mặt lại, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập hạnh phúc. Không có lo lắng hay muộn phiền. Chỉ có sự chờ mong hạnh phúc, chỉ có niềm tin tuyệt đối!
“Vào đi anh… cho em cảm nhận được anh… chiếm lấy em đi… mọi thứ đều là của anh!”
Những lời nói ấy như một khúc nhạc du dương dẫn dụ tâm trí tôi. Tôi mỉm cười hạnh phúc, niềm sung sướng khi được người yêu chấp nhận trao thân đã khiến trái tim tôi đập loạn xạ.
Tôi hẩy hông tiến vào.
Một chút sợ hãi.
Nhưng rất nhanh đã tan biến.
Không có thứ ánh sáng chết tiệt kia nữa.
Chỉ có tiếng la của My.
Dương vật tôi đã hoàn toàn chui vào trong, xé rách đi màn trinh của em ấy, chiếm lấy vùng không gian thầm kín. Cái cảm giác bó chặt quanh dương vật khiến đầu óc tôi muốn nổ tung.
Là nó!
Chính là cảm giác này!
“Anh ơi… a… ah…”
My quằn quại trong cơn đau. Tôi ôm lấy em, vừa để trấn an em, vừa để trấn an bản thân mình.
Có lẽ sau quá nhiều chuyện, tôi mới có cảm giác hạnh phúc thế này. Nước mắt tôi lại rơi, như một cách để xả đi những nỗi uất ức đã chịu.
“Mãi ở bên anh nhé?”
“Uhm!”
My gật đầt nhẹ nhàng, môi em mấp máy tựa như muốn nói gì đó nhiều hơn, nhưng cơn đau lúc này buộc em phải cô đọng ngôn từ của mình lại. Như thế cũng đã đủ rồi!
Tôi bắt đầu di chuyển, nhịp nhàng ra vào. Dương vật cứ thế cọ sát vào vách âm đạo, tạo thành những cơn khoái cảm tê tái. My có vẻ vẫn còn đau, nhưng ít ra em ấy đã thở đều hơn một chút. Em ôm chặt lấy cơ thể tôi, cố nín nhịn những cơn đau đang lan tỏa khắp cơ thể.
Có lẽ vì là lần đầu, tôi khó mà kiềm được nôn nóng đẩy dương vật vào sâu nhất. Em cũng chiều ý tôi, cố mở rộng hai chân.
“Ah… anh ơi… em… em…”
Tôi hôn em một cái, hông vẫn nhịp nhàng đẩy vào.
Được một lúc, em có dấu hiệu muốn tôi tăng tốc. Tôi liền đáp ứng ngay. Dập dìu dập dìu, chúng tôi đưa nhau vào những giấc mơ khoái lạc.
Cơ thể như hòa làm một.
Tiếng mưa ngoài cửa.
Sự chuyển động êm ái.
Hơi thở.
Những pha bứt tốc.
Rên rỉ.
Làm tình, tôi từng nghĩ nó rất tuyệt. Nhưng khi vào thực chiến, tôi thấy nó còn tuyệt hơn cả mình nghĩ. Nhất là khi tôi đã chịu đựng quá lâu để tận hưởng cảm giác này, nhất là khi em và tôi đã trao cho nhau lần đầu!
“My… đừng rời xa anh nhé!”
Tôi nhấp tới tấp.
“Dạ… a… em… không… bao… giờ…ahhhh!”
My sung sướng đến độ hai mắt nhắm nghiền lại, em vòng tay qua cổ tôi, trao cho tôi một nụ hôn nồng nhiệt.
Tôi chạm đến giới hạn rồi.
Chẳng có gì có thể ngăn cản được luồng tinh dịch đang ào ạt phóng ra.
Tôi để im dương vật trong âm đạo My, mặc cho nó phóng tinh xối xả vào âm đạo em.
“Hộc… hộc…” Tôi thở dốc. Sướng quá, cái cảm giác sung sướng ấy.
Nhưng tại sao… tại sao tôi lại không cảm thấy hạnh phúc.
Dường như có chuyện gì đó… có điều gì đó…
Có ai đó…
Đang moi móc những điều sâu thẳm trong tôi.
Không…
Đừng!
Đúng lúc này, cánh tay của My bỗng trượt khỏi cổ.
“My… My… My… không… đừng…”
Em không thể nghe tôi nói.
Em không thể trả lời tôi.
Em chỉ nằm yên đó.
Mặc cho tôi gào la.
Tại sao chứ?
Tại sao tôi lại phải trải qua cảm giác này?
Đúng lúc này, một luồng sáng chói lóa chiếu thẳng vào tôi.
Hai mắt tôi đau đớn, nhưng vẫn cố để nhìn.
Những tiếng còi xe cảnh sát cứ vang vọng.
***
Hắn tỉnh dậy, vẻ mặt ngơ ngác. Chỉ mới cách đây vài giây, gương mặt hắn vẫn tràn ngập đau khổ.
“Giáo sư…?”
Có lẽ hắn vẫn chưa hết mơ hồ sau khi tỉnh dậy khỏi thôi miên. Giáo sư sao? Đó chỉ là một trong vài nhân vật được tôi tạo ra trong tiềm thức của hắn, thay mặt tôi tương tác với hắn, để hắn đi đúng quỹ đạo mà tôi lập ra.
“À không…” Hắn nhận ra rồi.
Sau những giây ngỡ ngàng, hắn bỗng bật cười. Tiếng cười đầy ai oán, chứa đựng vô vàn những thống khổ.
“Tại sao lại làm vậy với tôi?” Hắn gục đầu xuống, những giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Có phải đây là hình phạt không? Hình phạt mà tôi phải gánh chịu?”
Tôi không đáp gì cả, chỉ lẳng lặng tắt máy thu âm, đồng thời khép cuốn sổ lại.
“Nói đi… tại sao… lại bắt tôi phải đối mặt với chuyện đó?”
Hắn đã vất vả chôn giấu những điều đó, cố tình đánh lừa bản thân bởi những hoang tưởng của mình.
Tại sao tôi lại cố moi móc những điều đó lên nhỉ?
Tôi chẳng phải kẻ thực thi công lý khi bắt hắn phải đối diện với tội lỗi của mình.
Cũng chẳng phải một nhà tâm lý học trấn an cho một phạm nhân như hắn.
Tôi chỉ là… một người tò mò mà thôi.
Có lẽ thời gian đã hết, hai đồng chí cảnh sát bước vào ra hiệu cho tôi phải rời đi. Tôi gật đầu, rồi nhìn sang hắn.
“Cảm ơn cậu! Vũ!”
HẾT.