LẦN ĐẦU VÔ TẬN - Chương 4
Chương 4
Tôi từng đến nhà vợ khá nhiều lần. Nhà em nằm ở một vùng quê yên bình. Tôi thích không khí nơi đây. Nếu ở trên thành phố, hít và thở một hơi thật sâu cũng sẽ cảm thấy chút nặng ở lồng ngực, thì tại nơi này, từng ngụm không khí hít vào đều cảm giác nhẹ nhõm khác thường.
Tuy nhiên, đó không phải là điều tôi ấn tượng nhất về nơi đây.
Thỉnh thoảng, sẽ có một vài người đến đây hỏi đường. Sẽ không có gì đặc biệt nếu họ không hỏi chung một câu hỏi: “Nhà bà thầy bói ở đâu?”
Tôi cũng không nhớ rõ họ đã hỏi nguyên văn như vậy hay khác, nhưng đại khái vẫn xoay quanh đường đến nhà một bà thầy bói nào đó khá nổi tiếng gần đây.
Mới đầu tôi cũng không quan tâm, nhưng vì hiếu kỳ nên có hỏi qua ‘chị mẹ’ vợ thì mới biết bà thầy bói kia khá là linh, bói đâu trúng đó nhưng đặc biệt, bả chỉ bói cho người hữu duyên. Tức là không phải cứ có tiền là bả sẽ bói. Chỉ người nào khiến bả hứng thú mới bói thôi.
Tôi thì nghĩ đây là chiêu trò lừa gạt. Có lẽ những người bả cho là hữu duyên đều đã bị bả moi thông tin từ trước. Bằng cách nào thì tôi không biết, nhưng mấy cái vụ bói toán này ai mà tin được.
My cũng không phải là người mê tín. Nhưng đến gần lúc đám cưới, em ấy lại rủ tôi đi xem bói để chọn ngày lành tháng tốt. Có vẻ em đang lo lắng điều gì đó. Tôi cũng chiều theo ý em.
Chúng tôi đến nhà bà thầy bói. Căn nhà này trông khá cũ kĩ. Bước vào trong, tôi thấy một khung cảnh âm u tràn ngập hương khói.
Ngồi ở giữa nhà, có một bà lão. Trông bà này cũng tương đối già, tầm độ 70. Gương mặt nhăn nheo đáng sợ, đôi mắt híp lại tựa như muốn từ chối nhìn ngắm thế giới này.
Nhưng khi bả hướng ánh mắt về phía tôi, một cơn lạnh gáy xuất hiện, cứ như mọi thứ về tôi đều bị lột trần.
“Cả hai đến chọn ngày làm đám cưới đúng không?” Bà thầy bói nói.
“Oa, sao bà ta biết?” My kinh ngạc quay sang nói nhỏ với tôi.
Tôi lại phì cười. Nếu đi chung thế này, không đeo nhẫn cưới, xác suất cao là chọn ngày làm đám cưới rồi. Chỉ cần quan sát một chút là biết ngay mà.
“Ngồi xuống đi! Ta cũng không cần nhiều, muốn cho bao nhiêu thì cho!”
Bà lão này không nói rõ mức giá cụ thể sao? Đây là một chiêu tâm lý chăng?
Không có giới hạn cho tiền công, nhiều người sẽ bị dao động và nghĩ nếu đưa ít thì bà này sẽ bói sai chẳng hạn?
Chúng tôi trước khi đến đây cũng đã thảo luận, liền đưa một phong bì có chứa 5 triệu đồng.
Bà lão nhận lấy, không xem mà cất ra phía sau.
Bà lão sau đó đứng dậy, thắp nhang lên cái bàn thờ sau lưng. Khấn vái gì đó một hồi, bà ta ngồi xuống trước mặt hai đứa và bắt đầu bấm tay như thể đang tính toán.
“Ngày 25/8!”
Bà lão dứt khoát nói.
Chỉ vậy thôi sao? Tôi còn tưởng bả tính giải thích gì mà ngày đó âm dương hòa hợp, mưa thuận gió hòa bla bla…
Tôi và My cũng không biết hỏi thêm gì. Chỉ biết gật đầu, cảm ơn rồi ra về. Nhưng khi vừa đứng dậy, bà lão bỗng nói tiếp: “5 triệu hai đứa đưa cũng khá lớn, nên ta sẽ khuyến mãi thêm một chút ít.”
Khoan, sao bà ta biết trong đó là 5 triệu? Rõ ràng từ nãy đến giờ vẫn chưa mở ra xem mà?
“Cậu trai, năm nay cậu sẽ gặp một mối hiểm hoạ đấy! Hãy cẩn thận!”
Nghe nói vậy, tôi có chút mất bình tĩnh.
“Được rồi, giờ thì về đi, hẹn gặp lại!”
Có điên tôi mới đến chỗ này lần nữa.
Nhưng tôi thật sự điên rồi. Tôi quá điên vì chuyện mình gặp phải lúc này. Tôi đã tìm đến bà thầy bói ấy và hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
***
3 giờ chiều…
“Cậu quay lại rồi!” Bà lão bình thản nói khi vừa thấy tôi.
“Cái này… có đáng tin không vậy?” Vũ kề sát tai tôi và hỏi.
“Tao hết cách rồi!” Tôi bất đắc dĩ đáp, sau đó ngồi xuống trước mặt bà lão. Tôi lấy ra một số tiền khoảng tầm mười triệu đặt trước mặt.
“Nếu bà có thể giúp tôi, bao nhiêu tôi cũng trả.” Tôi cắn răng nói.
Bà lão nhìn xuống đống tiền, gương mặt chẳng chút biến sắc. Bà ta chậm rãi nói: “Cậu đã bị nguyền!”
Tôi còn chưa nói vấn đề của mình mà.
“Nguyền?” Tôi thốt lên cùng Vũ.
“Đúng vậy, ta không biết cụ thể cậu bị nguyền như thế nào! Nhưng chính xác có một lời nguyền đang bám chặt vào số phận cậu! Nó còn khá mới đấy, chắc chưa nguyền cậu quá một ngày đâu!”
“Nè… có khó tin quá không vậy?” Vũ kề sát tai tôi hỏi.
“Tao đã trải qua chuyện vô cùng khó tin… vậy thì một câu trả lời khó tin có là gì?” Tôi đáp, sau đó quay sang bà lão: “Nếu vậy… hãy chỉ cho tôi cách hóa giải lời nguyền này!”
Bà lão đứng dậy, thắp nhang và khấn vái. Sau đó bả ngồi xuống và bấm đốt tay.
Tôi thề là hành động này y chang lúc xem bói với vợ, mà cái cảm giác khi thấy một hành động nào đó lặp lại khiến tôi rất khó chịu.
“Cậu phải tìm ra kẻ đã nguyền rủa cậu!”
Tôi nghe xong có chút tức giận. Có lẽ do sự ức chế dồn nén quá lâu.
“Kẻ nào? Kẻ nào nguyền rủa tôi chứ? Khốn kiếp! Không phải bà nói ngày đó là ngày tốt để làm đám cưới sao? Sao tôi phải gặp chuyện như vậy!”
Bà lão làm mặt vô tội nói: “Ta chưa hề nói vậy!”
Cái gì? Khoan… đúng thật bà ta chỉ nói ngày 25/8 chứ không hề giải thích ngày đó tốt hay xấu. Nhưng đã lỡ rồi, giờ quan trọng hơn là tôi phải hóa giải lời nguyền này.
“Bà có thể nói rõ hơn không? Tôi phải tìm thế nào? Rồi sau đó phải làm sao?”
“Ta không thể nói thêm gì vì có thể sẽ bị lời nguyền này tác động, kết cục sẽ giống tên giáo sư kia…”
Nghe được câu này, Vũ và tôi há hốc mồm. Bà lão này không hề đơn giản. Có vẻ việc bị nguyền rủa là sự thật. Giáo sư đã bị lời nguyền kia tấn công khi cố gắng cứu tôi sao? Nghĩ lại thì cũng đúng.
“…nhưng có một gợi ý đây, cậu là người mệnh Thủy, vậy ai đó muốn nguyền cậu phải dùng đến Thổ. Được rồi, về đi!”
Bà lão hốt lấy đống tiền trên sàn và tiễn khách.
***
7 giờ tối, tôi và Vũ quay lại Phan Thiết.
“Ê, tao càng ngày càng thấy chuyện này điên rồ!” Vũ xoa đầu nói, trông nó khá mệt.
Ước gì mọi thứ chỉ là một giấc mơ nhỉ? Nhưng không thể rồi, tôi đã cảm giác được mọi chuyện xảy ra hoàn toàn là sự thật mặc dù nó hoang đường đến cỡ nào.
Bà thầy bói đã cho tôi hi vọng, dù cho hi vọng đó không đáng tin lắm nhưng còn đỡ hơn tuyệt vọng.
“Mày nghĩ sao về cái chuyện thủy thổ?” Vũ xoa cằm.
“Có thể, đứa nguyền tao là người mệnh thổ?” Tôi đáp.
“Như vậy thì chúng ta cần điều tra thông tin những người mày quen biết, xem ai là mệnh thổ!” Vũ đưa ra giải pháp. “Nhưng mày quen biết rộng quá!”
“Chúng ta cần khoanh vùng lại, không phải ai cũng có ý định hãm hại tao!” Tôi suy nghĩ, bộ não bắt đầu bật chế độ “lọc”.
“Mày có gây thù với ai không?”
Không phải tự khen nhưng tính tôi vốn rất hiền lành. Tôi sống ôn hòa, chưa hề gây thù chuốc oán cho ai cả. Thật không nghĩ đến có người nguyền rủa tôi.
Lục lọi trong kí ức một hồi lâu nhưng tôi chẳng tìm được gương mặt sáng giá nào cho vị trí thủ phạm.
“Tao cũng không nghĩ được có người lại thù mày… một thằng hiền như khỉ khô lại có người căm ghét đến mức vậy sao?”
“Ừ… mày cũng thấy đó, tao làm gì có lỗi với người ta liền xin lỗi và sửa lỗi ngay mà! Chưa bao giờ tao để bất kì mối quan hệ nào trở nên căng thẳng.” Tôi gật đầu đáp.
Nhìn ra ngoài cửa kính, tôi thấy một nhà thờ khá lớn, không biết tên nó là gì. Trong đầu bỗng thầm nghĩ có nên vào đây nhờ linh mục trừ tà như trong phim không. Mà bỗng dưng nhớ đến ông giáo sư sáng nay lên cơn đau tim làm tôi cũng có chút rén, liên lụy đến người khác là điều tôi không hề muốn.
Chợt, thằng Vũ vỗ vai tôi.
“Gì vậy?” Tôi quay phắt sang thì bắt gặp ánh mắt phát sáng của nó.
“Chúng ta có vẻ nghĩ hơi nặng nề về vấn đề hận thù!” Vũ nói.
“Ý mày là sao? Chẳng lẽ có đứa không hận thù gì tao mà lại nguyền rủa tao? Bộ nó nghĩ tao là vật thí nghiệm à?” Tôi có chút tức khi nghĩ đến người nguyền rủa mình.
“Không… ý là tao với mày nghiêm trọng hóa chữ hận thù quá.”
Vũ nói xong tôi bỗng cảm thấy đúng thật. Hình như từ nãy đến giờ tôi luôn nghĩ rằng kẻ nguyền rủa tôi đã bị tôi đối xử tệ bạc nên mới hận tôi.
“Có thể nó ganh tị với mày…”
“Ganh tị? Khoan…”
Xâu chuỗi lại sự kiện với nhau, tôi bỗng nghĩ ra một khả năng.
Một ứng cử viên hiện ra trong đầu.
***
Như đã nói, tôi từng đến nhà vợ rất nhiều lần. Nhờ đó, tôi cũng quen biết với hàng xóm xung quanh. Trong số đó, tôi đặc biệt chú ý đến gia đình hàng xóm sát vách nhà vợ tôi. Gia đình đó có một đứa con trai bằng tuổi vợ tôi, nghe đâu là ‘thanh mai trúc mã’ của ẻm. Mới đầu thì tôi cũng không quan tâm lắm, nhưng có lần My kể tên này từng tỏ tình em ấy dù biết ẻm đã có bạn trai là tôi. Nghe đến đây nếu tôi không bận tâm thì chắc chắn có vấn đề. Nhưng dù gì cũng là chuyện cũ rồi, hắn ta đã có vợ, lại còn đang mang bầu nữa.
Nhưng hôm nay, tôi đã có “chút” vấn đề với hắn ta đấy.
Thằng hàng xóm ấy tên là Dũng. Nó khá mập, da lại hơi ngăm ngăm biến thái.
Tôi không có ý định xúc phạm gì về ngoại hình đâu, nhưng có lẽ hận thù trong tôi đã khiến ánh nhìn của tôi chứa đầy tiêu cực. Cơn hận như hóa thành một ngọn lửa bùng phát dữ dội khi chứng kiến cảnh trước mắt.
Cạnh khu biệt thự mà tôi thuê, có một bãi đất đang được sử dụng để trồng cây. Tôi không rõ là họ trồng để làm gì, cũng không biết trồng cây gì. Tôi chỉ quan tâm việc tên khốn Dũng kia đang làm. Hắn ta không phải thợ làm vườn, nhưng tại sao lại đào đất ở đây?
Tôi đã đúng khi theo dõi tên này. Cũng may, nhờ vào những lần trước tôi để ý đến tên này, hắn ta là người có hành tung kì lạ nhất. Tại sao hắn đến đám cưới của tôi với dáng vẻ lấm lem? Cứ như hắn vừa mới bị té. Không… không đơn giản như vậy. Chỉ cần một nghi ngờ nhỏ cũng đủ để tôi bám theo hắn. Nhất là khi tên này có dính dáng đến một yếu tố quan trọng mà bà thầy bói đề cập – thổ.
Mới đầu tôi nghĩ người nguyền rủa tôi mệnh thổ. Nhưng có vẻ như vậy còn quá hạn hẹp. Phân tích kĩ thì bà thầy bói nói rằng người nguyền tôi phải dùng đến thổ. Tôi nên nghĩ rộng hơn. Kẻ nguyền tôi đã dùng một thứ gì đó liên quan đến thổ chứ không phải hắn là mệnh thổ. Một giả thuyết cũng khá hợp lý.
Tất nhiên, khi nghĩ đến đây, tôi bắt đầu chú ý đến những thứ liên quan đến đất. Và rồi hình ảnh của Dũng hiện lên. Làm sao tôi có thể bỏ qua khi hắn lấm lem đất trên người.
Cũng may tôi nhớ được hắn đi hướng nào đến. Sau khi khoanh vùng, tôi đã mai phục sẵn. Mọi chuyện không hề đơn giản, để bắt tên này tại trận, tôi đã phải quay ngược lại rất nhiều lần. Cuối cùng tôi cũng đã thành công.
Dũng sau khi đào được một cái hố đủ to, hắn đã lấy ra từ trong túi áo một thứ gì đó có hình thù khá dị. Hình như là một con búp bê… nhưng con búp bê này có cu.
Và đặc biệt hơn, trên con cu của búp bê có dán một miếng giấy với những kí tự lạ lùng.
Dũng âm thầm chôn thứ đó xuống và lấp đất lại.
“Haha…” Điệu cười của Dũng vô cùng thỏa mãn, tựa như hắn vừa thực hiện một việc bản thân ấp ủ từ lâu.
“Cười cái gì thế?” Không chịu được cái điệu cười khốn nạn này, tôi cất lời cắt ngang.
Dũng giật mình, hắn quay phắt lại thì bắt gặp tôi. Có tật giật mình, Dũng vội bước về phía sau, giẫm lên nơi hắn vừa chôn thứ quái dị kia.
“Anh ở đây khi nào vậy?” Dũng gãi đầu như một thói quen mà không để ý cái tay dính đầy đất của mình.
Tôi lúc này không giữ được bình tĩnh nữa, lao đến túm cổ áo Dũng.
“Sao mày dám nguyền rủa tao?” Tôi gầm lên, sự giận dữ dồn nén đủ khiến một con người bình tĩnh như tôi hóa thành kẻ điên.
“Sao mày biết?” Dũng giật mình, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra mình đã quá dễ dàng rơi vào bẫy của tôi.
“Thằng chó, hóa ra là mày!!! Tao không thể ngờ mày lại có thể làm vậy!”
Tôi tức giận đấm vào mặt Dũng một cái, làm gương mặt mũm mĩm của hắn biến dạng.
Dũng lăn quay xuống đất. Tôi liền vội vàng ngồi xuống, đào đống đất kia ra.
Rất nhanh, tôi đã moi được cái thứ ‘hình nhân có cu’ ấy lên.
Mà lúc này, Dũng cũng đã đứng dậy.
Nhìn tôi đào thứ kia lên, mặt hắn vẫn chẳng có chút gì lo lắng, chỉ cười lớn.
“Haha… dù mày có đào nó lên thì cũng vô ích thôi! Một khi thứ đó đã bị chôn xuống đất thì mày mãi mãi không có cách hóa giải.”
Dũng thỏa mãn chỉ vào mặt tôi.
“Mày… nói vậy là sao?” Tôi trưng bộ mặt lo lắng.
Dũng phủi tay, hắn nhìn tôi và bảo: “Dù sao mày cũng đã bị nguyền, tao sẽ cho mày biết. Đây là loại bùa đặc biệt tao đã mua từ Thái Lan về, nó sẽ thực hiện mọi yêu cầu của tao!” Dũng nói với vẻ mặt điên cuồng.
“Mày đã làm gì tao?” Tôi run sợ.
“Haha… tao đã làm gì mày á? Tao đã nguyền rủa rằng mày sẽ mãi mãi không chịch được My!” Dũng liếm mép.
“Cái gì?” Hai mắt tôi căng tròn. Tôi cắn răng hỏi: “Tại sao? Tại sao mày lại làm vậy với tao?”
Dũng nghe vậy mặt mày trở nên xám xịt, hắn chỉ thẳng mặt tôi và gầm lên: “Tất cả là tại mày! Tại mày thôi! My và tao lớn lên từ nhỏ, hai bên gia đình đã định bọn tao là một cặp. Mày biết tao đã luôn thích My không? Tao đã yêu em ấy từ rất lâu rồi! Tao sẵn sàng làm mọi thứ vì em ấy… vậy mà… vậy mà thằng khốn như mày lại xuất hiện và cướp em ấy khỏi tay tao! Tao đã chấp nhận sẽ chờ My, em ấy sẽ nhận ra tình cảm của tao và đá đít mày đi! Nhưng không, My đã bị mày mê hoặc, thằng khốn như mày đã dùng bùa mê cho em ấy, nên em ấy mới từ chối tình cảm của tao!”
Ủa? Alo, tôi bỏ bùa mê My hồi nào? Nhận ra có gì đó sai sai, tôi bèn cắt ngang: “Tao không hề bỏ bùa My, em ấy yêu tao thật lòng!”
“Đừng chối nữa! Tao đã biết tất cả rồi!” Dũng chỉ thẳng mặt tôi.
Cảm giác oan ức này thật sự quá khó chịu.
“Tao đã mua bùa yêu bên Thái Lan và yểm vào My, nhưng nó không hề có tác dụng. Bởi vì sao? Bởi vì mày đã yểm bùa em ấy trước! Thật không ngờ thằng chó như mày lại làm vậy với em ấy!”
Nếu mỗi dấu chấm hỏi trong đầu tôi có giá 1000 đồng thì chắc tôi đã trở thành tỉ phú rồi.
“Cứng họng rồi chứ gì? Nhưng mày nghĩ tao sẽ bỏ cuộc ư? Không bao giờ! Nếu không thể khiến My yêu tao, thì mày cũng đừng hòng có được em ấy!”
Dũng cười ha hả, sau đó chỉ tay vào cái hình nhân tôi đang cầm.
“Tao đã nhờ thầy pháp nguyền rủa mày, để mày mãi mãi không thể chịch được My! Em ấy sẽ không bị tên khốn như mày vấy bẩn!”
“Mày điên quá rồi!” Tôi vứt cái hình nhân xuống, lao đến túm cổ Dũng. “Mày không nghĩ đến vợ con mày hay sao? Họ sẽ nghĩ gì khi mày làm thế này?”
Nói đến đây, Dũng có chút trầm mặc. Hắn ta như đang lãng tránh ánh mặt của tôi.
“Nói mau, làm sao để hóa giải lời nguyền này?”
Dũng lắc đầu, vẻ mặt đắc chí: “Vô ích thôi, đây là lời nguyền tối thượng! Một khi tao đã chôn nó xuống đất vào ngày đám cưới của mày thì lời nguyền đã được kích hoạt, không có cách nào hóa giải được cả. Tao đã tốn gần 600 triệu để hủy hoại cuộc đời mày! Không chỉ vậy, thầy pháp còn lấy hết toàn bộ ý niệm của tao để dồn vào trong hình nhân này! Tao đã mất trắng. Nhưng cái giá đó hoàn toàn xứng đáng. Mày sẽ phải nếm mùi đau khổ vì dám cướp My khỏi tay tao!”
“Mày nói sao… một khi chôn nó xuống đất thì nó sẽ kích hoạt và không thể hóa giải được ư?” Tôi thẫn thờ, từng chữ nói ra đầy bất lực.
Thấy nét mặt của tôi, Dũng vô cùng khoái trá: “Đúng, tao không biết làm sao mày phát hiện ra chuyện này, nhưng mọi thứ đã quá muộn màng.”
Dũng đẩy tôi ra, sau đó còn bồi thêm một câu: “Giờ mày sẽ phải nếm trải cảm giác của tao! Chúc mày và My sớm tan vỡ!”
Dũng quay lưng rời đi như kẻ chiến thắng, để lại tôi một mình giữa rừng. Cầm hình nhân kia lên, tôi hít một hơi thật dài. Diễn thế này mệt thật, nhưng tôi đã có thông tin tôi cần. Dũng dường như quá chủ quan rồi! Hắn không biết rằng chính lời nguyền của hắn sẽ trở thành sức mạnh của tôi.
“Chưa muộn đâu thằng chó!”
***
“Ư… ư…” Dũng rên rỉ như một con heo bị gông cổ. Hắn ta uất ức nhìn tôi nhưng không thể làm được gì vì tay chân đã bị trói lại. Quần áo trên người hắn cũng bị lột sạch.
“Chà chà, sao không đến đám cưới của tao mà lại ra đây thế?”
Tôi bỡn cợt hỏi. Sau đó ra lệnh cho thằng đứng kế bên mở băng keo trên miệng Dũng ra.
“Mày làm gì vậy? Sao lại trói tao? Có tin tao kiện mày không?”
Dũng đe dọa. Ôi chao, cậu bé đáng thương này dám dọa cả tôi à?
“Tao biết cả rồi! 600 triệu của mày đây đúng không? Mày muốn hại tao à? Non lắm!”
Tôi đạp mạnh vào mặt Dũng như một cách để trút đi hận thù. Sau những gì hắn gây ra, tôi thật sự đã có ý định… muốn giết hắn. Nhưng khi nghĩ về My, tôi lại buông bỏ hận thù ấy.
Tuy nhiên, tôi vẫn phải dạy cho hắn một bài học.
Như đã kể, tôi cũng là một doanh nhân, làm ăn có tiếng. Tôi có quen một vài ông lớn ở giới xã hội đen. Chỉ là quen biết sơ sơ thôi. Tôi chẳng nghĩ mình sẽ phải nhờ đến xã hội đen làm gì khi bản thân tôi làm ăn chân chính, hiền lành. Nhưng thật sự có những chuyện chỉ có mấy anh xã hội đen làm mới được.
Tôi đã liên hệ và thuê một băng khoảng 10 thằng dân ‘xã hội’ đến để giúp tôi trừng trị Dũng. Với biện pháp nghiệp vụ, tôi tin sẽ cho Dũng hiểu đụng đến tôi kết cục sẽ thế nào.
“Anh tránh ra sau đi! Mấy thằng này để tôi!” Một thanh niên xăm trổ đầy mình bước đến, tên này là đại ca của nhóm. Hắn hất cằm ra lệnh, mấy thằng đàn em hiểu ý liền dựng Dũng dậy.
“Chà, chuẩn bị đấm nó chứ gì!” Tôi thầm cười.
Nhưng nụ cười của tôi tắt ngủm khi thấy một tên đàn em cầm con dao phay đưa cho đại ca.
“Nè nè… có gì từ từ dạy dỗ! Làm gì căng vậy?” Tôi nói nhỏ với tên đại ca, nhưng hắn nhíu mày: “Cứ để yên bọn tôi lo!”
Sau đó, tên đại ca nói với Dũng: “Mày đúng là loại rác rưởi! Yêu không được liền tìm cách hãm hại hạnh phúc người khác! Lại còn hèn hạ dùng bùa chú nữa chứ. Ngu ngốc! Chẳng có bùa chú gì cả!”
“Tao nghe nói mày đã có vợ, có con rồi nhỉ? Con vợ mày đây đúng không? Ngon quá!” Tên đại ca mở điện thoại của Dũng lên, liếm mép nhìn tấm ảnh của vợ Dũng.
“Mày chơi bùa để người khác không chịch được vợ à? Tao thì không cần! Tao có thể khiến mày không thể chịch vợ mày mà chẳng cần bùa chú gì.”
Nói xong, tên đại ca giơ con dao phay ra trước mặt.
“Mày… mày muốn làm gì… thả tao ra…”
“Hehe! Tao sẽ chặt cu mày! Để mày không thể chịch được vợ mày nữa! Rồi tao sẽ chơi luôn con vợ mày! Lúc đó tao sẽ cột mày vào góc nhà, để mày nhìn cảnh tượng tao chơi vợ mày! Mày không thể làm gì được cả, ngay cả việc nứng cũng không thể được! Haha!” Tên đại ca mặt đầy xảo trá.
Tôi nghe mấy lời này cũng khó chịu dùm Dũng. Mặc dù hắn là kẻ thù của tôi, nhưng tôi không muốn hắn phải trải qua cảnh tượng đau khổ như vậy. Có cách nào trừng phạt hắn nhẹ hơn không?
“Không! Đừng!”
Dũng sợ hãi, mặt hắn tái mét.
“Tạm biệt con cu của mày đi!”
Tên đại ca giơ cao con dao, nhắm vào con cu đen thui của Dũng mà bổ xuống.
“Không…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Dũng hét lên.
Hai mắt hắn trợn tròn, nét mặt sợ hãi đến cùng cực.
Hắn từ từ nhìn xuống.
“Chưa… chưa bị cắt…”
Dũng thở như chưa bao giờ được thở.
Đúng, con dao của tên đại ca vẫn chưa chạm vào con cu của Dũng. Bởi vì tôi đã kịp nắm tay của tên đại ca lại. Khoảng cách suýt soát giữa lưỡi dao và con cu Dũng thật khiến người khác rợn tóc gáy. Tưởng tượng nếu tôi chậm tay một chút thì sao nhỉ?
“Trời ạ… trời ạ…” Dũng thẩn thờ nhìn tôi, hai mắt ướt nhẹp.
Tên đại ca đẩy tôi ra, trừng mắt nhìn Dũng.
“Mày xem! Người ta bị mày hại còn nghĩ cho mày! Sao mày có thể làm những chuyện tệ hại với người ta hả?”
Dũng nghe tên đại ca nói, liền nức nở nhìn tôi, hắn khóc lớn: “Tôi sai rồi… tôi sai rồi… tôi đã hiểu lầm cho anh rồi!”
Nhìn cảnh này, tôi cũng có chút mềm lòng. Tôi bóp nát con búp bê trong tay, sau đó quay lưng rời đi. Trước khi đi, tôi ngoảnh lại nói với Dũng: “Tôi không bỏ bùa yêu My. Tình yêu của hai chúng tôi hoàn toàn tự nguyện.”
Tôi mong là Dũng sẽ hiểu được điều gì đó.
Rời khỏi vườn cây ấy, tôi trở về với đám cưới của mình.
Mọi thứ đã xong xuôi.
Tôi cảm giác mình đã vứt được cục tạ đè nén trong lòng.
Mọi thứ sẽ chấm dứt tại đây.
Phải…
Chấm dứt!
Hết chương 4.