LẦN ĐẦU VÔ TẬN - Chương 3
Chương 3
“My, em bú cho anh nhé?” Tôi cầm dương vật đến sát gương mặt mỹ lệ của My.
“Ưm…” My gật đầu, mặt hơi đỏ lên. Đây không phải lần đầu em ấy BJ cho tôi. Vì em ấy không cho tôi quan hệ trước hôn nhân, nên tôi đành dụ dỗ ẻm phải đền bù bằng BJ. Nhớ cái lần đầu ẻm BJ thật khiến tôi cười ra nước mắt. Nhưng giờ đã khác rồi, cái miệng em ấy đã thuần thục cách bú liếm sao cho tôi sướng nhất có thể.
Em ấy từ từ há miệng ra, cái lưỡi dễ thương liếm lên đầu dương vật.
Chỉ mới liếm mấy cái, em đã làm tôi tê dại cả da đầu. Lưỡi em đâu chỉ dừng ở phần đầu, nó chạy dọc thân dương vật gân guốc, liếm hết mọi vị trí trên dương vật. Dừng liếm, em ấy chuyển sang hôn. Trời ạ, đôi môi quyến rũ, thứ mà không biết bao nhiêu thằng ngoài kia ao ước được hôn vào lại đang hôn lên dương vật của tôi. Mặc dù không phải lần đầu tiên nhưng tôi vẫn rất hưng phấn khi được một người đẹp như em bú cu.
My dùng tay vuốt ve thân dương vật trong khi miệng lại tìm đến hai hòn bi của tôi. Em liếm chúng, chơi đùa chúng một cách tinh nghịch. Em bú chúng và tạo ra những âm thanh ‘bặc bặc’ gợi tình.
Trời ạ, cái ‘nhà máy tinh binh’ của tôi bị em làm cho loạn hết cả lên. Hai hòn bi cứ lắc qua lắc lại theo từng nhịp mà em đánh lưỡi.
Rời khỏi hai hòn bi, em dùng lưỡi liếm từ gốc dương vật lên đến đầu. Sau đó thuận đường cho dương vật vào trong miệng để bú.
Sướng không thể tả nổi. Cái miệng ấm nóng kia luôn biết cách khiến tôi sướng. Cảm giác được bao phủ trong nước miếng, được nâng niu bởi chiếc lưỡi, được mát xa bởi bờ môi, được thúc vào hai bên má My làm tôi liên tục phấn khích.
Cứ nghĩ đến cái miệng của một người con gái xinh đẹp, nơi tưởng chừng chỉ để đưa thức ăn vào lại trở thành chốn vui chơi cho dương vật tôi, sung sướng quá đi.
My hướng mắt nhìn tôi trong khi miệng vẫn còn đang ngậm lấy khúc thịt nóng hổi kia, hình ảnh này khiến người ta muốn bùng nổ thị giác.
My thật tuyệt vời.
Chỉ với miệng thôi đã sướng như vậy.
Nếu tôi đút vào bên trong thì sao?
Sẽ sung sướng đến nhường nào. Tôi không thể tưởng tượng nổi, chỉ biết nó rất sướng.
Tôi muốn cùng My hòa làm một, muốn gắn liền cả hai với nhau.
Tôi yêu My quá rồi!
My bên dưới bú rất nhiệt tình, em có vẻ đã bị say đắm trước dương vật của tôi rồi. Bờ môi vẫn trượt dài trên dương vật, chỉ có điều tốc độ ngày một tăng. Cái đầu em ấy ngả nghiêng qua hai bên theo từng nhịp bú càng khiến việc này trở nên kích thích hơn.
“A… sướng quá…” Tôi bất giác la lên sau đó hai tay nhấn vào đầu My, tôi hẩy hông nhấp liên tục vào cái miệng đáng yêu ấy, dương vật tôi hung hăn tấn công cổ họng em.
“Ư… ư… e…” My rên rỉ nhưng không nên tiếng. Hai tay em nắm chặt lấy đùi tôi.
Tới rồi, cảm giác này…
Tôi sắp đạt đến đỉnh của thăng hoa rồi…
Hai chân tôi hơi thả lỏng ra, một dòng điện chạy từ háng đến dương vật.
Dương vật tôi co giật rồi bắn ra tinh trùng vào thẳng miệng My.
“U… uhm…” My có vẻ hơi nghẹt thở, nhưng tôi không muốn rút ra đâu. Cứ để dương vật từ từ mềm lại trong miệng của My. Em ấy vẫn tiếp tục bú cho tôi, mặc cho đống tinh dịch vẫn còn.
Rút ra khỏi miệng My, tôi lúc này mới kịp để ý biểu hiện của em. Gương mặt em đỏ bừng, đôi mắt ướt đẫm nhưng không chút u sầu, miệng thì vẫn còn dính đầy tinh dịch của tôi.
Em tuyệt quá.
Lúc này đây, tôi cảm giác mình có thể làm tiếp ngay.
Nhưng…
“Xin lỗi em, hôm nay anh hơi mệt! Để khi khác bọn mình làm tiếp nhé?”
Tôi vuốt ve gương mặt My. Em ấy có vẻ không muốn nhưng vẫn hỏi han tôi trước: “Anh sao vậy? Có phải bị bệnh không?”
Tôi đã nghĩ rằng My sẽ khinh thường nhìn tôi. Nhưng em ấy vẫn tuyệt vời trong cách ứng xử. Tôi ôm chầm lấy My.
“Không có gì, chỉ là anh đang gặp một vài vấn đề… nhưng đừng lo, anh nhất định sẽ giải quyết nó nhanh thôi!”
Vuốt ve tấm lưng ngọc ngà của My, tôi hít một hơi thật sâu để củng cố tinh thần.
TÔI NHẤT ĐỊNH PHẢI THOÁT KHỎI CÁI CHUYỆN QUỶ QUÁI NÀY.
***
Ngay sáng sớm sau đám cưới, tôi cùng Vũ đi về Sài Gòn. Tôi có nhắn tin cho My rằng mình cần giải quyết một vài công việc và sẽ quay lại vào chiều nay. Mong rằng em ấy sẽ không cảm thấy tủi thân khi vừa mới đám cưới xong thì chồng mình lại bỏ đi.
Nhìn bình minh của ngày 26/8 đang ló diện, tôi mới cảm giác mình bình thản được đôi chút. Tựa như ‘mấy ngày qua’ tôi đang bay bổng giữa không trung và giờ mới được đặt chân xuống đất. Cuộc sống tôi bị đảo loạn bởi cái gọi là vòng lặp thời gian. Cũng may là tôi đã tạm thời thoát ra được nhờ vào việc không làm tình với My.
“Vậy nghĩa là nếu mày không… làm tình với My thì không sao cả?”
Vũ xoa đầu, nhìn mặt nó trông cũng không khá khẩm hơn tôi là bao.
“Ừ…” Tôi thắng xe lại để né một chiếc xe qua đường hơi ẩu.
“Có quá nhiều câu hỏi… nếu đợi một khoảng thời gian nữa rồi mới làm tình, vậy mày có trở về quá khứ không? Mày sẽ trở về thời điểm nào? Ngay trước đám cưới? Hay là…” Vũ tính nói nhưng có vẻ thấy gương mặt rối bù của tôi, nó cũng im lặng.
Sau một đoạn đường dài, chúng tôi đã đến nơi. Trước mắt tôi là một căn nhà rộng lớn. Cánh cửa sắt cao màu đen tự động mở ra. Tôi đánh xe vào trong.
Vừa xuống xe, tôi đã thấy một người đàn ông trông khá đứng tuổi bước ra. Ông ta có một mái đầu hói đặc trưng, gương mặt hiền lành, ánh mắt hơi nheo lại khi nhìn chúng tôi.
Chẳng biết sao tôi lại có chút quen thuộc với người này, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi. Nhưng có lẽ do gặp quá nhiều việc lặp lại nên tôi sinh ra cảm giác này thôi.
“Chào giáo sư!” Vũ bước đến bắt tay với người đàn ông.
Trên đường đến đây, Vũ đã kể sơ lược cho tôi nghe về người sắp gặp. Ông ta là một giáo sư của viện nghiên cứu khoa học gì gì đó, tôi cũng không nhớ rõ nó nói gì nữa, tóm lại người đàn ông này rất giỏi, chuyên nghiên cứu các dự án khoa học lớn ở nước ngoài. Vũ là thằng ham học, nó có cơ hội tiếp xúc với người đàn ông này thông qua một buổi thảo luận khoa học.
Tôi không phải con người hiểu biết rộng, nhất là về mấy vấn đề khoa học này nọ. Nhưng tôi cảm giác được vị giáo sư này có thể cứu vãn cuộc đời tôi.
“Em biết giáo sư đang trong kì nghỉ, nhưng mà chuyện này thật sự cần nhờ giáo sư giúp đỡ…”
Sau vài câu chào hỏi, Vũ bắt đầu hỏi thẳng về vấn đề của tôi.
“Tôi hiểu rồi!” Vị giáo sư gật đầu. Ánh mắt chăm chú quan sát tôi. Quả nhiên là nhà khoa học, khi nói đến mấy vấn đề tưởng chừng ảo ma canada này lại hết sức bình thản. Có lẽ ông ta biết được gì đó.
“Giáo sư… ông nghĩ sao về chuyện này?” Tôi rất muốn nghe cách nhìn nhận của giáo sư.
Giáo sư vuốt cằm suy tư.
“Quay ngược thời gian sao?”
Giáo sư bước đến chiếc đồng hồ treo tường, ông ta đưa ngón tay để chỉnh lại cây kim phút ngược chiều kim đồng hồ.
“Thật ra đây là một vấn đề khá nghiêm trọng. Thời gian như một mũi tên rời khỏi dây cung vậy. Nó chỉ có thể tiến lên, hoàn toàn không thể quay lại. Nhưng anh đã quay ngược lại, tức là đã chống lại quy luật của vũ trụ này.”
Tôi nghe vậy liền có chút bồn chồn. Lẽ nào giáo sư cũng bó tay rồi sao.
“Tuy nhiên, với trường hợp của anh, tôi vẫn có cách…”
Chỉ vừa nghe thấy câu này, cơ thể tôi bất giác run lên, tựa như một luồng gió mát vừa thổi qua, tựa như bình minh vừa ló dạng.
“Là cách gì? Cách để giúp tôi thoát khỏi điều này ư?”
“Đúng vậy!” Giáo sư gật đầu.
Mà Vũ lúc này lại không tỏ vẻ vui mừng, ngược lại nghi ngờ hỏi giáo sư.
“Sao… có thể dễ dàng như vậy?”
Cái thằng này đa nghi vãi. Cơ mà nhắc đến cũng thấy hơi khác so với tưởng tượng của tôi. Tôi nghĩ khi đến đây, vị giáo sư này sẽ điên cuồng lục lọi vô số tài liệu về thời gian, sau đó dùng một cỗ máy thần kì nào đó giúp tôi cắt đứt cái vòng lặp này. Tôi còn nghĩ sẽ thất bại vài lần rồi mới thành công. Nhưng không sao, tôi sẵn sàng chấp nhận.
“Các anh nghĩ phức tạp quá rồi haha… thật ra, tôi từng gặp một người có tình trạng y hệt các anh!”
Lời nói này còn chấn động hơn nữa. Một người gặp tình trạng giống tôi sao? Vậy là tôi không đơn độc.
Cái cảm giác mình gặp một vấn đề lớn nhưng phát hiện ra một người khác cũng bị như vậy thật khiến người ta nhẹ nhõm. Tôi biết tình trạng của mình tồi tệ thế nào. Tôi không có ý vui mừng khi thấy người khác cũng bị giống mình. Nhưng dù sao người kia cũng là một điểm tựa để tôi có thể an tâm.
“Giáo sư có thể nói rõ hơn không?” Tôi gấp gáp hỏi.
“Đợi năm phút nhé, tôi đi thay nước trà!”
Giáo sư đem theo ấm trà rời đi. Tôi ngồi đợi đến sốt ruột. Phải nói một lần nữa là tôi rất ghét đồng hồ kim, nhất là loại đồng hồ phát ra tiếng mỗi lần kim giây di chuyển thế này, nhưng tôi vẫn cứ chăm chú nhìn vào nó để canh thời gian giáo sư trở lại.
Cuối cùng, ông ấy đã trở lại rồi. Rót ra hai ly trà, ông đưa cho tôi và Vũ.
“Uống đi, đừng căng thẳng!”
Tôi nghe theo, đưa ly trà kề miệng. Trà này thơm thật, mùi khiến người ta cảm giác tựa đang du ngoạn trên một thảo nguyên tươi xanh. Vị của trà không quá đắng, nó đậm đà theo một cách nào đó.
Sau khi tôi uống xong ly trà, giáo sư liền kể chuyện: “Cách đây 2 năm, tôi có đến thăm một người bạn. Ông ta là một nhà tâm lý học. Vì đến mà không báo trước nên ông ta kẹt lịch tư vấn tâm lý và không thể tiếp tôi ngay được. Vì hiếu kỳ, tôi đã lén xem buổi tư vấn của ông ta. Khách hàng là một người phụ nữ, cô ta khoảng tầm 28 tuổi, đã có gia đình và cô ta gặp phải một vấn đề vô cùng khó lý giải.”
“Cô ta bị giống tôi sao?” Tôi ngờ người ra.
“Đúng vậy! Cô ta nói rằng mình bị kẹt trong một vòng lặp thời gian. Cứ mỗi khi cô ta ru con mình ngủ, cô ta sẽ bị đưa ngược về quá khứ!” Giáo sư bỗng chỉ tay về phía chiếc đồng hồ. Tôi bất giác nhìn theo, sau đó lại tiếp tục hỏi: “Vậy… sau đó mọi chuyện thế nào? Cô ta có thoát khỏi nó được không?”
Giáo sư cười nhẹ, ông ta gõ nhẹ lên bàn vài cái, tiếng gõ tay như một loại giai điệu nào đó giúp câu chuyện của ông càng lôi cuốn hơn: “Tất nhiên là có! Tôi đã giúp cô ta.”
“Bằng cách nào?” Tôi có chút thở gấp.
“Con người chúng ta luôn có trong mình một ước mơ, đó là có thể quay ngược về quá khứ. Anh biết tại sao không?”
“Không.” Tôi lắc đầu, đừng hỏi tôi bất cứ thứ gì lúc này, đầu óc tôi quay cuồng rồi.
“Đã là con người thì không hoàn hảo, mà đã không hoàn hảo thì sẽ phạm sai lầm, mà đã là sai lầm thì ai cũng muốn sửa chữa, sai lầm càng lớn, ham muốn sửa chữa càng mãnh liệt, ham muốn mãnh liệt ấy sẽ ăn sâu vào tiềm thức và khi ấy, con người sẽ kích hoạt thứ sức mạnh đặc biệt của mình – sự tưởng tượng. Vũ trụ có thể có giới hạn, nhưng tưởng tượng thì không. Càng tưởng tượng nhiều, tiềm thức của họ sẽ cho đó là thật và dẫn đến rối loạn nhận thức.”
Khoan đã, sao những lời nói này khiến tôi cảm giác chóng mặt vậy.
“Sự chồng chất tưởng tượng sẽ khiến con người mơ hồ về nhận thức, họ không biết đâu là thật, đâu là giả. Họ nghĩ mình đã nói, mình đã trải qua như vậy, nhưng thật sự lại không phải vậy.”
Tôi dần ngã người về phía sau. Một cơn choáng váng ập đến.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tôi muốn thốt lên nhưng không được. Cơ thể tôi lâng lâng, cảm giác thế giới này chỉ còn tôi và giáo sư.
“Người phụ nữ mà tôi kể với cậu, thật ra con cô ta đã mất rồi.”
Cái gì?
Như vậy là sao?
“Nhưng cô ta vẫn cứ khăng khăng rằng mỗi lần ru con ngủ, cô ấy đều bị quay ngược về quá khứ. Biểu hiện của cô ta chính là rối loạn nhận thức. Cô ta không tin rằng con mình đã mất, nên cô cố chấp rằng mình bị kẹt trong vòng lặp. Mặc dù cố chấp, nhưng tôi có cách giúp cô ta. Bởi vì ngoài là một nhà khoa học, tôi còn là một nhà thôi miên!
Ngay khi nghe tình trạng của cậu, tôi đã biết cậu gặp vấn đề giống hệt người phụ nữ kia. Tôi đã thực hiện thôi miên cậu.”
Khoan… từ khi nào chứ?
Mặc dù tôi biết mình bị thôi miên, nhưng tại sao tôi không thể chống lại?
“Yên tâm, tôi không hại cậu đâu, cứ làm theo chỉ dẫn của tôi, mọi thứ sẽ ổn thôi! Tôi sẽ giúp cậu xóa đi con vi rút ăn sâu vào tiềm thức cậu.”
Thật sao?
Tôi cố thả lỏng cơ thể mình, cảm giác lúc này tựa như đang phiêu dạt giữa không trung rộng lớn vậy.
***
“Cảm ơn giáo sư!” Tôi chào giáo sư và đánh xe quay về.
Vũ nhìn tôi rồi hỏi: “Mày ổn chưa? Mấy ngày qua mày cư xử ngáo đá vãi!”
“Tao không biết nữa… tao chẳng nhớ gì hết… chỉ biết giáo sư đã giúp tao xóa điều gì đó.” Tôi mơ hồ nói.
“Ừ… thôi đừng cố nhớ làm gì!” Vũ lắc đầu.
Khoảng 9 giờ tối, tôi đến căn biệt thự, nơi tổ chức đám cưới.
Hai bên họ hàng đã về hết, chỉ còn tôi và My ở đây mà thôi. Chúng tôi không về nhà vì sắp sửa đi tuần trăng mật.
Thấy tôi về, My chống nạnh hờn dỗi, liếc mắt nhìn tôi rồi quay vào trong nhà.
Tôi biết em giận, liền chạy đến xin lỗi.
“Hứ! Có ai vừa mới cưới vợ đã bỏ vợ mà đi thế này không?” My phụng phịu.
Tôi xoa đầu cười, sau đó bước đến ôm em vào lòng. Hít lấy hít để mùi hương dịu dàng của My khiến tôi say mê, phải mất một lúc lâu mới trả lời: “Để anh bù cho em nhé?”
“Bù?” My chưa kịp nói xong thì tôi đã xách em lên rồi thả xuống ghế sofa.
Tôi ngấu nghiến bờ môi em như một con hổ đói. My có vẻ kháng cự khá mạnh, nhưng dần cũng say mê khi bị tôi hôn. Em dần thả lỏng cơ thể, để bàn tay tôi khám phá mọi thứ.
Ôi cặp vú em mềm mại quá!
Tôi kéo chiếc đầm ngủ vướng víu lên, trực tiếp cúi xuống liếm âm đạo của em.
Trước sự tấn công dồn dập ấy, em đã lên đỉnh.
Tôi cởi quần mình ra, đưa dương vật cho em bú liếm.
Khi đã cảm thấy đủ ướt, tôi đè My xuống, banh rộng hai chân em ra, cầm dương vật kề sát vào mép âm đạo.
Tôi thúc một cú thật mạnh vào trong khiến My giật thót.
Tuyệt quá!
Cảm giác này tuyệt quá.
Lần đầu của em.
Lần đầu của tôi.
Tôi đã thoát ra khỏi nó rồi.
Tôi thoát ra khỏi vòng lặp ấy rồi.
Nhưng khi đang vui mừng, một thứ ánh sáng chói lóa xuất hiện trước mặt tôi.
.
.
.
“Giáo sư? Giáo sư? Giáo sư!!!!” Tôi dần lấy lại được lý trí. Khoan đã, tôi vẫn đang bị thôi miên sao?
Trước tầm quan sát có phần mờ đục, tôi thấy giáo sư đang có vẻ gì đó muốn cầu cứu tôi.
Nhưng không thể. Một vùng sáng nuốt chửng ông ta.
***
“Rốt cuộc là chuyện quái gì vậy?” Tôi bực tức đập vào lan can ở bệnh viện.
Vũ ở bên vỗ vai an ủi.
“Tao cũng không ngờ mọi chuyện lại rắc rối đến vậy… tao không ngờ giáo sư là một nhà thôi miên, lại không nghĩ mày bị rối loạn nhận thức, càng không nghĩ rằng một người chú trọng sức khỏe như giáo sư lại lên cơn đau tim rồi bất tỉnh ngay lúc thôi miên mày.”
Tôi nhìn Vũ một hồi lâu, sau đó lại cảm giác có gì đó không đúng. Đâu mới là thật, đâu mới là giả? Tôi chẳng biết cuộc trò chuyện này có thật hay không nữa. Tôi không biết tôi bị rối loạn nhận thức hay thật sự đã bị quay ngược thời gian.
Cái cảm giác rối bù chết tiệt này.
Nhìn xuống phía dưới, tôi chợt nảy sinh một cảm giác.
Nếu chết đi thì sẽ không phải nghĩ nữa nhỉ?
Chân tôi hơi bước về trước nhưng sau đó lùi lại, bởi tôi nhận được cuộc gọi của My.
“Anh yêu! Khi nào anh về vậy? Em nhớ anh quá!” Giọng nói dịu dàng ấy làm tôi rút lại ý định ngu ngốc vừa rồi.
“Anh đang đi công chuyện tí, anh sẽ về sớm thôi!”
“Ừ, anh đi đâu cũng phải nhớ cẩn thận. Anh còn nhớ lời bà thầy bói đó không? Anh có thể sẽ gặp tai họa trong năm nay đó!” My lo lắng nói.
“Thôi mà, anh không tin mấy lời bói toán đó đâu!”
“Em cũng không muốn mê tín, nhưng người ta đồn bả bói hay lắm… em cũng có chút lo.”
Tai họa ư? Chẳng là gì so với cái tình trạng của tôi lúc này cả.
Nhưng bỗng dưng… tôi nảy ra một ý tưởng.
Một con đường mới để cứu tôi.
Hết chương 3.