LẦN ĐẦU VÔ TẬN - Chương 1
Chương 1
Một thứ ánh sáng chói lóa chết tiệt khiến tôi bừng tỉnh.
Không hiểu sao tôi lại rất sợ thứ ánh sáng này.
Đôi mắt chớp nhẹ một cái trước khi mở ra hoàn toàn. Vừa tỉnh dậy sau một đêm nhóm họ cuồng nhiệt nên đầu óc tôi có phần mụ mị. Trước mắt tôi lúc này là một vùng không gian mờ ảo kèm theo những tia nắng chói chang.
“Hình như anh vẫn còn say thì phải, sao lại thấy thiên thần thế này?”
Các bạn nghĩ tôi đang nói bâng quơ? Sai rồi! Ngay khi tôi vừa dứt lời, một tiếng cười khúc khích vang lên, kèm theo giọng nói dịu êm:
“Xí, đồ dẻo miệng! Dậy đi kìa!”
Em ấy nói tôi dẻo miệng ư? Nếu có thể thấy những gì tôi đang thấy, em ấy sẽ nghĩ khác. Một người đẹp như em lại được ông trời ưu ái ban cho “hiệu ứng tia nắng ban mai” phía sau thì khác gì một thiên thần?
Tôi kéo cái cơ thể nặng trịch của mình dậy, bước về phía cửa sổ, nơi em đang đứng. Hai tay ôm lấy vòng eo thon gọn mê người. Tôi vùi đầu vào mái tóc em, hít hà hương thơm nồng nàn khó cưỡng.
Như bao tên đàn ông khác trừ những kẻ có vấn đề về sinh dục, thằng em của tôi đã ngóc đầu dậy từ sớm. Bây giờ lại còn được tiếp xúc với một cơ thể mềm mại như bánh pudding, nó càng căng cứng hơn, hung hăn đội quần và liên tục chọc vào mông của em.
“Cái thứ quỷ này, ghét nó ghê!”
Em ấy mắng yêu tôi.
“Ghét vậy cắt nó đi nha?” Tôi bông đùa.
“Hứ, của em ai cho anh cắt?”
Cái cách em ấy e thẹn khiến tôi càng hứng thú.
Bàn tay tôi luồn vào trong cổ áo em, tìm đến bầu vú đang căng tràn nhựa sống của tuổi 23.
“Ư…”
Em vẫn luôn nhạy cảm như vậy. Chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ khiến người em bủn rủn.
Tôi xoa nhẹ trên ngực, hai ngón tay mò đến nhũ hoa.
“A!!!”
Bị tôi ngắt mạnh một cái, em rên to. Sau đó em làm bộ mặt hung hăn nhìn tôi.
“Muốn bứt ra hay gì?”
Tôi mặc kệ, vẫn tiếp tục kích thích đầu ti nhỏ đáng yêu đấy.
“Ah… ahhh…” Phải rồi, em chỉ việc rên la như vậy, còn lại để anh.
Tôi vén cái áo rộng tênh của em lên, đem phần thân trắng như ngọc như ngà của em thu vào tầm mắt.
Cơ thể này thật quá mức quyến rũ.
Em không phải kiểu người ốm nhom, trơ xương mà các chị em khác hay xem là đẹp. Cơ thể em đầy đặn ấm áp, mặc dù em vẫn hay tự chê mình mập, nhưng tôi thề nếu em ốm hơn thì chưa chắc tôi phát nứng như bây giờ.
Nhìn hai trái bưởi đang lủng lẳng, kèm theo đầu ti đang cương cứng lên, tôi sao có thể nhịn thêm được nữa. Vội vội vàng vàng há miệng ngậm lấy vú của em và bú.
Tôi bú hăng cực, những âm thanh chụt chụt cứ vang khắp phòng.
Lưỡi tôi đảo quanh, đá cái đầu ti của em mấy phát liền.
Em say mê nhắm mắt, hai tay ôm chặt lấy đầu tôi, miệng vẫn không quên gọi tôi: “Anh… anh… anh ơi…”
Bú đến khi hai đầu vú đỏ chót, tôi mới chịu rời đi, ánh mắt liếc xuống bên dưới.
Em ấy thường không mặc quần khi ngủ, chỉ thích mặc áo rộng kèm theo quần lót.
Tôi rất thích style này của em, không hiểu sao nó lại gợi dục một cách lạ kỳ.
Nhất là khi em còn mặc quần lót ren màu đen nữa.
Tôi quỳ xuống, cánh tay cơ bắp nâng một chân em lên. Tôi đưa mũi kề vào khu vực thần thánh ấy.
“Đừng anh…”
Tôi biết đó chỉ là lời nói cho có lệ. Tôi úp mặt vào giữa hai chân em, hít hà lấy cái mùi hương quyến rũ.
Lưỡi tôi thè ra, liếm quanh cái quần lót đen, làm nó ướt nhèm nhẹp.
Em bắt đầu thở dốc rồi. Tôi nhân cơ hội này định tụt quần lót của em xuống nhưng…
“Hai đứa làm gì mà dậy trễ quá vậy? Còn biết bao công chuyện…” Tiếng gọi bị ngắt quãng kia là của ‘chị’ mẹ em ấy.
Nói sao nhỉ? Mặc dù đáng tuổi mẹ nhưng lần đầu gặp tôi vẫn hay trêu chọc và gọi cô là chị. Vì sao ư? Đơn giản vì cô ấy trông rất trẻ và đẹp. Ở cái tuổi U50 này mà vẫn còn điện nước hoành tráng lắm.
“Trời ơi!” Mẹ My quay phắt đi.
“A… mẹ em thấy rồi… trời ơi mẹ kỳ quá, sao không gõ cửa chứ?” My xấu hổ mặc vội cái quần lót.
Có lẽ mẹ em ấy đang tính gọi bọn tôi dậy nhưng lại quên gõ cửa mà tự tiện đẩy vào. Kết quả là cái mẹ chứng kiến cái cảnh em ấy đang banh chân cho tôi liếm. Nếu quay về khoảng 2, 3 năm trước có lẽ mẹ em ấy đã bước ra, cầm chổi và đánh tôi rồi. Dù sao nhà em ấy cũng rất gia giáo. Nhưng lần này mẹ lại chọn cách giả vờ không nhìn thấy rồi bỏ đi. Bởi vì sao?
Đơn giản thôi, hôm nay tôi và em ấy sẽ cưới nhau!
***
Tôi là Tiến, một thằng công tử nhà giàu. Ừ thì khoe vậy cho oai, chứ tôi có được hưởng chút gì từ gia đình đâu. Ba tôi là một người nghiêm khắc, ông ấy luôn muốn tôi tự lập ngay từ lúc còn rất nhỏ. Cái gì tôi cũng phải tự làm cả. Không biết có phải do ổng lười không muốn động tay hay không nữa. Nhưng cũng nhờ vậy, tính cách tôi chững chạc hơn bọn đồng trang lứa.
Lên đại học, mặc dù ba mẹ đã cho tiền đóng học phí, nhưng tiền sinh hoạt, tiền ăn, tiền ở đều do tôi tự bươn chải.
Thấy mấy thằng nhà giàu khác thoải mái tiêu xài, có tiền thích làm gì thì làm, thậm chí tán gái cũng dễ hơn mấy thằng nghèo như tôi gấp trăm lần khiến tôi có chút tủi thân. Nhưng cũng nhờ vậy, tôi mới tránh được mấy cô gái tìm đến mình chỉ vì tiền và tìm được tình yêu đích thực.
Tôi gặp em vào một chiều cuối thu.
Mặc dù câu trên rất thích hợp để mở đầu cho một bài thơ, nhưng tôi xin phép không làm vì tôi làm thơ rất dở.
Quay lại với câu chuyện, chiều hôm ấy tôi đang thực hiện một nghĩa vụ cao cả, cứu vô số bạn trẻ khỏi cơn đói…
Tôi đi giao bún bò.
Đang băng băng trên con xe cà tàng của ông chủ quán, tôi bắt gặp một bóng hình mà mình mãi mãi không thể quên.
Một mái tóc dài được buộc cao.
Ánh mắt đăm chiêu, lại thoáng chút say mê.
Miệng thi thoảng mấp máy, có vẻ đang ngân nga một khúc hát nào đó.
Dáng vẻ chẳng khác gì một con thú hoang.
Thật sự là như vậy.
Tôi đâu có miêu tả tình yêu đích thực của tôi đâu. Tôi đang nói đến cái tên biến thái ăn mặc quái dị đang ngồi ghế đá.
Nhìn hắn ta chẳng có chút thiện cảm nào cả, nhất là cái cách hắn thò tay vào quần gãi gãi.
Cố xóa cái hình ảnh đáng sợ còn kẹt trong mắt, tôi tiếp tục hành trình giao bún bò của mình.
Nhưng có vẻ ông trời đang đền bù cho tôi sau khi phải chứng kiến cảnh tượng kinh tởm kia, tôi bắt gặp một dáng vẻ khiến người ta phải say đắm.
Đây, đây mới chính là tình yêu đích thực mà tôi nói đến.
Một nữ sinh viên trong chiếc áo sơ mi trắng, đi kèm là một chiếc váy đen mềm mại và được tô điểm bởi đôi giày đen cá tính.
Mái tóc thướt tha được những làn gió nhẹ nhàng nâng niu.
Làn da trắng như tuyết, lại trông mềm mại như kem.
Gương mặt thanh tú V-line không tìm được góc chết.
Đôi mắt to tròn, long lanh tựa như hòn bi.
Cơ thể uốn lượn như cơn sóng.
Đôi môi đỏ thắm đầy ấn tượng.
Không biết đã bao lâu rồi, tôi mới có cảm giác hứng thú với một cô gái đến vậy.
Sắc đẹp của em làm tôi điêu đứng.
Tôi thoáng dừng lại, chỉ để ngắm em thêm một chút nữa, một chút nữa thôi.
Nhìn em đi xa, tôi chỉ biết cười nhẹ một cái. Trước đây, tôi cũng từng thích một vài cô, nhưng tôi tán gái khá tệ, lại còn nghèo nữa nên chẳng đi đến đâu.
Mặc dù em gái vừa rồi khiến tôi thích thật sự, nhưng tôi biết lượng sức mà.
Thôi, coi như một kỉ niệm đẹp, cất vào trong tim.
Sau đó, tôi rồ ga đi tiếp.
Nhưng… tôi lại sực nhớ ra em ấy đang đi về hướng tên biến thái kia.
Mà giờ là 6 giờ tối, khu vực này vô cùng vắng vẻ.
Mặc kệ những cái bụng đói đang chờ tôi giao bún, tôi quay xe một cái thật ngầu rồi phóng đi.
Quả nhiên, tôi liệu sự như thần. Thằng cha kia đang bám theo sau lưng em gái ấy. Dáng vẻ này chắc đang tính làm chuyện đồi bại gì đó.
Thấy gã vươn tay về phía em, tôi sôi máu ngay, trong một khoảnh khắc, tôi thò tay vào đằng sau, lấy một hộp nước lèo bún bò chọi thẳng vào thằng chả.
Vừa ném, tôi vừa xin lỗi một bạn trẻ xui xẻo nào đó phải ăn bún không có nước lèo.
Cú ném ấy chuẩn xác đến đáng sợ. Hộp bún bò bay theo một quỹ đạo vô cùng khó chịu, nhắm ngay vào mông của tên biến thái để oanh tạc.
Như một quả bom phát nổ, nước lèo nóng hổi làm tên biến thái nhảy cẫng lên.
Nice!
Động tĩnh phía sau khiến em gái kia giật mình quay phắt lại.
Lúc này, tôi vội lao xuống xe, chạy đến khóa cổ thằng cha kia lại.
“Biến thái hả mậy? Mậy tính làm gì con gái người ta? Đừng có thấy gái đẹp là tươm tướp nha mậy! Hôm nay tao thay trời hành đạo!”
Đó là những gì tôi muốn nói. Còn thực tế tôi chỉ thốt lên được: “Biến thái… nó là biến thái…”
Bởi lúc đó tôi cũng sợ vãi ra.
Nhưng nhìn ánh mắt hốt hoảng của em nó. Tôi đã lấy lại được dũng khí.
Mà tên biến thái lúc này cũng thốt lên:
“Không… không phải… cái thẻ… cái thẻ…”
Hắn ta đưa lên trước mặt một cái thẻ.
Cái thẻ này chẳng phải là thẻ sinh viên của em ấy sao?
“Á đù! Mày thó của người ta hồi nào?” Tôi quát.
“Không… tôi nhặt được nó… tôi đem trả cho…”
Nghe tới đây, tôi cảm thấy người bị kẹp cổ không phải là tên biến thái mà chính là mình. Hình như khi nãy hắn chỉ đang định đưa thẻ cho em ấy thôi nhỉ.
***
“Quỷ sứ hà! Ôm người ta muốn nghẹt thở!”
Tên biến thái vỗ ngực tôi, sau đó đanh đá nhìn sang em gái kia: “Nè cưng, có cái thẻ cũng làm rớt nữa!”
Em ấy cầm lấy tấm thẻ với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tôi chỉ ước có cái cống nào cho mình chui xuống. Nhục quá!
Là do tôi ảo tưởng. Tên này gay lọ mà, sao có ý đồ gì với em gái này chứ. Tôi thật là hồ đồ!
Mà tôi nên lo lắng cho bản thân mình hơn, cái tên này nãy giờ cứ gạ gẫm tôi mãi thôi, hắn đòi tôi nôn ra số điện thoại để bồi thường, tôi đành khai ra, nhưng là số của thằng bạn cùng phòng.
Tao xin lỗi!
Tên biến thái rời đi, không quên để lại cho tôi một cái nháy mắt và ra dấu sẽ gọi cho tôi.
Lúc này, chỉ còn một đôi nam nữ bị sự ngượng ngùng bao trùm.
Tôi ra vẻ không sao, vỗ ngực nói: “May mà mọi chuyện không như mình nghĩ… haha… haha!”
Trước điệu cười gượng gạo của tôi, em gái lại tỏ ra ngơ ngác.
Á đù, quê quá! Tôi quay lưng nhảy lên xe, chỉ mong rời khỏi chỗ này sớm nhất có thể.
Nhưng cái xe cà tàng này lại không có chút lương tâm, đề mãi mà nó không lên mới cay chứ.
Hết cách, tôi nhảy xuống dắt bộ luôn, không thèm ngoảnh mặt lại nhìn.
***
Sau khi giao bún xong, tôi quay về quán để phụ. Cũng may thằng quỷ kia bom hàng nên tôi không phải lo về hộp nước lèo mình ném nữa.
Qua 7 giờ tối, quán cũng thưa khách dần. Đang lau chùi bàn ghế thì có một người bước vào. Tôi vì lu bu nên không để ý lắm, cắm đầu đi ra hỏi khách ăn gì.
Nhưng trái đất cũng tròn quá mức. Tôi lại gặp em.
Em cũng có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy tôi, chàng hiệp sĩ bao đồng.
Một khoảng lặng đến cùng cực.
Sáng nay tôi bước chân gì xuống giường ấy nhỉ?
Hôm qua lỡ miệng chửi trường vì giao bài tập quá nhiều nên quả báo sao?
Hay là tôi đang mơ nhỉ, chắc là đang mơ thôi nhỉ.
Chợt, một thứ âm thanh dịu nhẹ khiến tôi tỉnh giấc. Chỉ thấy em ấy đang bụm miệng, ráng nhịn cười. Nhìn hai khóe mắt có chút ướt làm tôi càng thất kinh hơn, chuyện của tôi buồn cười đến mức này sao. Mẹ ơi, con nhục quá!
Sau khi cười xong, em ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: “Cho em một bún bò tái không hành!”
Khoảnh khắc ấy, em thật xinh đẹp. Mặc dù bây giờ là 8 giờ tối nhưng tôi cứ tưởng là 8 giờ sáng, bởi lẽ nụ cười của em tỏa nắng quá.
Tôi gần như quên sạch mấy việc nhục nhã hôm nay rồi.
Sau khi ăn xong, em ấy tính tiền rồi rời đi. Tôi dõi theo bóng lưng em, trong lòng lại có chút luyến tiếc. Tôi có nên chạy đến và xin info không?
Thôi dẹp đi!
Tôi lắc đầu bước ra dọn bàn. Bỗng, tôi nhìn thấy cái gì đó rất quen mắt. Là một tấm thẻ rớt ở dưới bàn.
Chính là thẻ sinh viên của em ấy!
“Vũ Ngọc Tuyết My.”
Tên em đẹp quá.
Chẳng hiểu sao, lúc này, tôi lại cảm giác cơ hội có bồ của mình đến rồi.
***
Về đến phòng trọ, tôi ngã lưng xuống nệm, thở dài một cái. Cùng lúc này, thằng bạn tôi, Vũ bước ra từ nhà vệ sinh, trên miệng vẫn còn chửi bới gì đó.
“Chuyện gì vậy?” Tôi quan tâm hỏi.
“Mẹ nó, có thằng gay nào cứ gọi cho tao quài! Nó gạ tao quá trời, còn nói khi nãy anh tuyệt lắm!” Vũ cay cú nói.
“À, phiền ghê ha!” Tôi ra vẻ thông cảm nói với Vũ, nhưng khi vừa quay mặt lại, hai mắt tôi cứng đờ vì sợ thằng Vũ mà biết chuyện tôi đưa số nó ra thay thì tôi chết chắc.
“Mày… đang giấu gì đúng không?” Vũ nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.
Thằng chó này đánh hơi giỏi vãi. Tôi băn khoăn không biết nói thế nào thì sực nhớ ra, vội bảo với nó: “Tao… thật ra tao tính nhờ mày!”
“Nhờ cái gì?” Vũ nhíu mày.
“Mày có thể tra ra facebook của em này không?”
Tôi đưa tấm thẻ cho Vũ. Nó trừng mắt nhìn tôi: “Á đù, nay liệt dương công tử có hứng với gái à, lại còn là một em xinh xắn thế này!”
“Mẹ liệt dương cái đầu mày!”
Tôi cay cú nhìn Vũ, thằng này thấy tôi không có bồ nên hay chọc là liệt dương.
“Mày lụm cái này ở đâu?” Vũ hỏi.
Tôi cũng bèn kể cho nó nghe chuyện ở quán bún.
“Sao mày không tự tra đi? Có ảnh, có tên rồi!”
“Tao tra rồi, mà sao không ra!”
“À, có khi ẻm hạn chế người tìm kiếm, để tao!” Vũ nhếch môi, nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên. Sau một loạt tác vụ chuyên nghiệp, nó đem cái laptop đến trước mặt tôi: “Một chầu lẩu?”
Có thằng bạn đáng đồng tiền bát gạo quá! Đây đích thị là Facebook của My rồi.
Tôi gửi lời mời kết bạn cho ẻm. Nhưng sau một tiếng vẫn không thấy hồi đáp gì.
“Chắc ẻm tưởng acc mày là acc clone đấy! Cái trang cá nhân trống trơn, avatar wibu rẻ rách nữa!” Vũ cười khẩy: “Thôi, nhắn tin cho ẻm đi!”
Nhưng giờ phải nhắn gì đây?
Tôi cứ nhập hai chữ “My ơi” rồi lại xóa.
Thằng Vũ bất lực nhìn tôi, sau đó vỗ vai đầy thương cảm: “Thằng gà!”
Vũ mặc dù không đẹp trai bằng tôi (cảm nhận cá nhân) nhưng tài ăn nói của nó đã khiến không biết bao em gục ngã. Có lẽ vì vậy mà khi thấy tôi không thể nhắn được một câu tử tế cho gái, nó vô cùng khinh thường.
Tôi cay cú hạ quyết tâm gửi cho My.
Tin nhắn hiện lên.
Tim tôi đập thình thịch.
“Sao mới nhắn có một tin mà trông mày suy nhược dữ vậy?” Vũ trợn tròn mắt nhìn tôi. Nó làm sao hiểu cảm giác này được!
Vài phút sau, My đã xem. Thời khắc này, trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Em ấy rep lại tôi: “Hi”
“Chà chà… ‘Hi’ sao?” Vũ xoa cằm.
“Hử, hi thì sao?” Tôi rối bời nhìn Vũ.
“Theo tao phân tích dựa trên tương tác của em này trên facebook, ẻm có vẻ là một người khá nghiêm túc. Vậy mà lại say hi với một thằng lạ hoắc sao? Mày có thấy chữ hi này quá thân mật không? Tựa như cả hai đã quen nhau.”
Vũ nói cũng có lý. Tôi bắt đầu tự tin hơn rồi, bản năng cua gái trỗi dậy.
Tôi nói My về việc chiếc thẻ và hẹn trả cho em ấy. Dưới sự trợ giúp của Vũ, tôi đã có một cuộc trò chuyện thú vị. Đêm ấy, một thứ tình cảm chơm nở trong tim tôi.
Cũng từ cuộc hẹn và chiếc thẻ đầy kỷ niệm ấy, tôi và em dần thân thiết với nhau. Chúng tôi tìm hiểu nhau, đi chơi với nhau nhiều hơn.
Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình.
Em ấy đồng ý.
Mọi chuyện suôn sẻ vô cùng.
Chúng tôi hẹn hò, cùng nhau nếm trải vị ngọt tình yêu.
Những cái ôm, những nụ hôn được trao cho nhau nhiều hơn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, ba tôi bất ngờ đưa cho tôi một số tiền lớn. Ba bảo rằng tôi đã biết cách xài tiền rồi nên tin tưởng cho tôi xài. Có ông ba như này đúng là phước ba đời.
My khi biết tôi là công tử nhà giàu cũng hốt hoảng vô cùng. Mặc dù em ấy chưa bao giờ chê tôi nghèo, nhưng tôi biết sự giàu có của mình sẽ đem lại nhiều hạnh phúc hơn cho em ấy.
Tôi cũng bắt đầu tập tành đầu tư này nọ, rồi khởi nghiệp chơi chơi, ai dè trúng mánh, thu được quả lời khiếp vía. Giờ đây tôi cũng có sự nghiệp riêng, có nhà có xe, chỉ còn chuyện vợ con nữa thôi.
Yêu nhau 3 năm rồi, thân thể My tôi cũng nếm qua gần hết. Chỉ có một vị trí duy nhất là chưa được thử, đó là âm đạo của em.
Là thằng con trai, ai lại chả muốn đút vào chỗ đó của bạn gái mình, chiếm hữu toàn bộ cơ thể và tâm hồn của cô ấy. Nhất là khi bạn gái tôi còn là một trinh nữ, tôi muốn mình sẽ khiến em nhớ mãi, tôi muốn là người lấy đi lần đầu của em.
Nhưng My lại nằng nặc từ chối. Em ấy nói rằng sẽ trao lần đầu cho tôi khi cả hai cưới nhau.
Vấn đề này cũng đã khiến tôi và em cãi nhau một lần. Sau lần đó, tôi đã biết tôn trọng quyết định của em hơn. Đồng thời đặt mục tiêu cưới em làm vợ càng sớm càng tốt.
Và ngày hôm nay cũng đã tới…
***
“Anh làm gì mà nhìn em dữ vậy?” My nũng nịu. Em ấy thật đẹp trong bộ váy cưới.
“Vì… đêm nay sẽ là lần đầu của chúng ta!” Tôi khẽ thì thầm vào tai My.
“Đồ đáng ghét, đợi em đi thay đồ đã!” My e thẹn rời khỏi vòng tay tôi.
Tôi ngã lưng xuống giường, mặc dù hôm nay đám cưới mệt thật đấy, nhưng nghĩ đến cảnh có thể tận hưởng cơ thể của My, tôi lại sung sức rồi.
Nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là 12 giờ kém 10 rồi sao. Khuya thế nhỉ?
Chẳng để tôi đợi lâu, đúng vào lúc này, My đã trở lại với một chiếc đầm ngủ mỏng manh. Chiếc đầm mỏng đến mức tôi có thể nhìn xuyên qua, chiêm ngưỡng từng tấc da thịt ẩn hiện quyến rũ.
Em đóng cửa lại.
Đôi mắt say đắm nhìn tôi.
Miệng khẽ mỉm cười.
Tôi đứng dậy bước đến. Bàn tay nhẹ nhàng nâng lên mái tóc thướt tha ấy.
Em cũng chủ động đặt tay lên ngực tôi. Theo một cách chậm rãi nhất có thể, em vòng tay ra sau cổ tôi.
Môi chúng tôi tiến gần đến nhau.
Dù tôi đã hôn em không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cảm giác hồi hộp lúc này chẳng khác lần đầu là bao.
Bờ môi chạm vào nhau, mang theo vị ngọt của tình yêu.
Chúng tôi cuồng nhiệt khóa môi, tận hưởng sự mềm mại, nhẹ nhàng của nụ hôn. Cả hai cũng phối hợp đi về phía chiếc giường rồi ngã lưng xuống. Em nằm đè lên tôi, thỏa mãn tận hưởng những cái nút lưỡi bất ngờ của tôi.
Tay tôi vòng xuống bờ mông của em. Ôi, cảm giác đàn hồi này thật dễ chịu làm sao!
Tôi bóp mông em thật mạnh, khiến cơ thể em run lên, sau đó lại miên man trong nụ hôn.
Lưỡi chúng tôi hòa quyện vào nhau, tựa như hai con rắn đang quấn quýt.
Rời môi nhau, chúng tôi lại say đắm nhìn nhau.
Nhìn cơ thể tuyệt vời của My, tôi thật sự nứng đến điên rồi.
Vật em ấy xuống, tôi hùng hổ như một con mãnh thú vừa xổng chuồng, trút bỏ quần áo vướng víu trên người và bắt đầu hành trình chinh phạt.
Kéo váy em xuống một khoảng vừa đủ để lộ bộ ngực trắng tròn, tôi ngắm nhìn chúng một cách say mê. Hai trái bưởi này đã giúp tôi thỏa mãn được phần nào khi em từ chối làm tình. Giờ đây phải tri ân chúng mới được.
Nghĩ là làm, tôi ngoạm lấy vú của em.
Trong khi đó, một tay tôi lại sờ soạng khắp cơ thể nhạy cảm này.
Tôi biết cách làm em rên rỉ không ngừng. Từng vị trí nhạy cảm trên cơ thể này đều bị tôi nắm bắt.
Tay tôi trượt trên đùi em, hệt như một cầu thủ đang dắt bóng leo biên, sau đó bất ngờ đột phá vào vùng cấm địa. Hai chân em ấy chẳng khác nào những tên hậu vệ gà mờ, dễ dàng bị tôi vượt qua, tìm đến khung thành bên trong.
A! Ẩm ướt quá!
Bàn tay tôi xoa nhẹ lên trên lớp quần lót một cách điệu nghệ.
Chỉ xoa ở ngoài thôi mà em đã bị kích thích đến vậy rồi sao?
Tôi khẽ cười rồi bò xuống bên dưới.
Tôi hôn lên vùng cấm ấy, tôi xem nó như một báu vật của nhân gian… à không, là báu vật của riêng tôi mà thôi.
Tay tôi kéo chiếc quần lót ra, em có chút e thẹn nhưng cũng không phản đối gì. Cứ thế, lớp phòng vệ cuối cùng bị tôi tháo gỡ, chẳng còn gì có thể cản được ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của tôi.
Em ấy cố khép chân lại, nhưng tôi không cho phép, không ai được quyền chen ngang khi tôi đang thưởng thức vẻ đẹp của tạo hóa cả, dù cho đó là em.
Phải nói thật trời sinh My có một âm đạo quyến rũ quá mức.
Nó hồng hào, mang theo sinh khí của tuổi trẻ, lại có cái mu vểnh lên đầy kiêu ngạo. Bên trên còn có một nhúm lông đen trông gọn gàng nhưng cũng không kém phần gợi dục.
Tôi cúi đầu xuống, liếm vào âm đạo My.
Không liếm thì thôi, liếm một phát là thăng thiên ngay.
Tôi bị nghiện rồi. Một thứ sức hút diệu kì níu tôi ở lại.
My run nhẹ người, em ngoan ngoãn nằm yên, hai chân banh rộng ra để tôi tha hồ liếm láp, nếm mùi gái trinh.
Chẳng mấy chốc, trước những đòn tấn công bằng lưỡi hiểm hóc, tôi đã khiến My rùng mình la lên: “A… anh ơi… đừng… em… đừng… em mắc…”
Tôi sẽ dừng sao?
Câu trả lời là không!
Tôi liếm còn cuồng nhiệt hơn nữa, ép em phải ra.
My không chịu được, em ấy co giật rồi phun ra thứ dâm thủy tinh khiết của một trinh nữ.
Tuyệt vời quá.
Có vẻ màn dạo đầu đã kết thúc hoàn hảo. Bây giờ, tôi sẽ thực hiện nghi thức quan trọng nhất trong cuộc đời. Tôi sẽ phá trinh em, đồng thời phá luôn cái mác trai tân của mình.
Cầm dương vật đã cứng kề sát vào mép âm đạo, tôi nhìn My rồi nói: “Anh vào nhé?”
My bĩu môi lắc đầu nhưng ánh mắt là ngập tràn sự chờ mong.
Nhưng sao bằng sự chờ mong của tôi chứ! Tôi đã chờ thời khắc này rất lâu, rất lâu rồi.
Tôi sẽ biết được cảm giác làm tình chân chính là như thế nào.
Tôi sẽ đem dương vật mình in dấu vào bên trong cơ thể người con gái tôi yêu.
Tôi sẽ khiến My mãi mãi thuộc về mình.
“Anh vào đi… chiếm lấy em đi anh…. Em yêu anh!!!” Lời cổ vũ của My như một loại động cơ tăng tốc, nó khiến tôi hứng đến cực độ.
Tôi nhắm chuẩn vào âm đạo, từ từ đẩy cái đầu vào.
Có vẻ mọi thứ đang rất trơn tru.
Phải rồi, chỉ cần một cú đẩy nửa, tôi sẽ chính thức tiến vào trong.
Dương vật mang theo niềm hi vọng của một thằng trai tân, mang theo ước mơ dồn nén đẩy vào trong cơ thể My.
.
.
.
Một thứ ánh sáng chói lóa chết tiệt khiến tôi bừng tỉnh.
Không hiểu sao tôi lại rất sợ thứ ánh sáng này.
Cơ mà, sao tôi cảm thấy có gì đó không đúng.
Mặc kệ thứ ánh sáng kia, tôi bật dậy. Có lẽ lúc này vẻ mặt tôi đang hốt hoảng lắm.
Ánh mắt tôi nhìn sang cửa sổ.
Là My, em ấy đang đứng đây.
“Là… là mơ sao?”
Mà lúc này, My bước đến bên tôi, giọng thủ thỉ: “Có chuyện gì vậy anh?”
Mặc dù khá tiếc vì xém chút nữa đã tận hưởng được cái lần đầu mình mong chờ. Nhưng tôi biết phân biệt đâu là thực, đâu là mơ.
“Hình như anh vẫn còn say thì phải, sao lại thấy thiên thần thế này?”
Tôi trêu ghẹo My, có lẽ giấc mơ vừa rồi cũng có chút ích lợi đấy chứ.
“Xí, đồ dẻo miệng! Dậy đi kìa!”
Hả?
Sao tôi cảm giác câu nói này quen quen thế nhỉ?
Hết chương 1