Lần Đầu Tiên Làm Đàn Ông - Phần 1
Thời gian trôi đi, rồi em tôi cũng lên lớp 12 và chuẩn bị cho kỳ thi vào đại học. Trong suốt quãng thời gian đó, những cánh thư không chỉ là nỗi niềm tâm tư của hai đứa trao gửi cho nhau, mà còn là nguồn động lực không nhỏ giúp hai đứa vượt qua thời kỳ khó khăn. Xen vào đó là những lần tôi về quê thăm cô và các em, được chia sẻ và đón nhận tình yêu thương, tình máu mủ của những người thân và tình cảm đặc biệt của em, tôi vừa hạnh phúc lại vừa day dứt… Cứ như vậy rồi em cũng dần lớn lên. Năm lơp 12 em đã là một thiếu nữ xinh xắn, dễ thương mặc dù không cao. Em học giỏi, được bạn bè tin tưởng, yêu quý. Các bạn của em coi tôi là một người anh lớn nên rất hay chia sẻ những tâm tư của tuổi mới lớn. Tôi cũng chẳng biết gì, nhưng do bản tính dễ hoà đồng và cũng có đôi chút hóm hỉnh nên rất được lòng các bạn của em. Một trong những cô bạn của em rất thích tôi. Nhưng tôi thì hoàn toàn không có chút tình cảm gỉ. Thỉnh thoảng em trêu tôi: G nó muốn làm chị dâu em đấy. Tôi chỉ cuoi. Những lần đi chơi với bạn của em, hai đứa vẫn chỉ tìm mọi cách để có không gian riêng.
Có một lần, khi tôi về quê thăm, hai đứa ngồi nói chuyện đến hết cả chương trình TV, lại mở nhạc nghe đến quá 0h mà vẫn chưa ai muốn đi ngủ. Chuyện không đầu không cuối mà cuốn hút lạ kỳ…. Trời khuya, lạnh mà hơi thở hai đứa nóng hổi… Tôi đưa tay vuốt ve khuôn mặt em, nhìn sâu vào mắt em… Em cũng yên lặng nhìn tôi không nói, chỉ có đôi môi là hé mở, mấp máy…hơi thở em thật nồng nàn ngây ngât. Hương tóc em ngào ngạt mùi thơm… Tôi thấy khô hết cả cổ, cố gắng cưỡng lại việc đặt lên đôi môi đó một nụ hôn. Cả hai đều rất hồi hộp… vì chưa từng trải qua, vì mối quan hệ họ hàng, vì sợ… vì cô tôi đang ngủ trong buồng, vì thằng em đang nằm co ro trong chăn, vì tấm ảnh chú tôi trên bàn thờ đang nhìn như trách móc….
Tôi chỉ dám vuốt ve gương mặt em, sở vào đôi môi nóng bỏng, khô vì hơi thở của em….em nắm chặt lấy bàn tay tôi giữ trên môi mình, má mình. Hai đứa cứ như vậy cho đến khi…. “Hai anh em còn chưa đi ngủ sao? Sáng mai còn đi sớm” tiếng cô tôi trong buồng vọng ra
Những lá thư sau đó, chúng tôi đã cùng chia sẻ tình yêu đầu đời cho nhau. Em cũng thú nhận là đã yêu tôi từ rất lâu rồi… và tôi cũng vậy. Chúng tôi hạnh phúc vì được trao và nhận tình yêu đầu đời này, nhưng vô cùng day dứt. Ở tuổi yêu đương, không ai là không có những khao khát….chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi chỉ còn biết gứi những khao khát cháy bỏng ấy vào thư, vào nhật ký…. Tôi chẳng bao giờ dám nghĩ đến việc mình sẽ đi xa hơn nữa trong mối quan hệ trớ trêu này. Nhưng em thì khác, có lẽ những xúc cảm đầu đời với em, một cô bé mới dậy thì quá mãnh liệt nên em thực sự mong muốn điều lớn lao hơn đối với 2 đứa… Em viết “em muốn dành tất cả cho anh”.
Thực sự là tôi rất xúc động. Tôi chưa từng biết đến phụ nữ, và tôi khao khát điều này…. Tôi tin rằng em sẽ là người phụ nữ tuyệt vơi nhất để tôi trao gửi sự trong trắng của mình. Nhưng tôi lại sợ…
Ngày em thi đại học, chúng tôi hẹn nhau rằng tôi sẽ đón em ở Bến xe rồi đưa em đi thi. Em thi ở DH SP 2. Tôi dành dụm được ít tiền để đưa em đi. Lúc đó, trong thâm tâm tôi nửa muốn đi, nửa lại sợ có chuyện xảy ra… Tôi bối rối lắm. Điều tệ hại là không thể kể chuyện với ai. Em thì đinh ninh là tôi sẽ đưa em đi thi. Có trời mà biết lúc đó em nghĩ gì… nhưng có lẽ là muốn gặp tôi, vì hai đứa chưa bao giờ có một nụ hôn cả….còn muốn ra sao thì ra… Tôi hơn tuổi em, và cũng chín chắn hơn nên tôi sợ phải đối mặt với bản năng của mình. Tôi yêu em nhiều như vậy sao có thể làm tổn thuơng em? Nếu chuyện đó xảy ra rồi cuộc đời hai đứa sẽ đi về đâu? Có lúc tôi nghĩ, hay là hai đứa trốn nhà đi thật xa để có thể sống với nhau trọn đời, nhưng nghĩ đến bố mẹ, đến cô và các em…. nghĩ đến tương lai của những đứa con… Tôi thật sự thấy bế tắc.
Vậy nhưng tôi vẫn chuẩn bị cho chuyến đi của mình. Và một chuyện xảy ra bất ngờ khiến cho cuộc gặp của chúng tôi không diễn ra như dự định. Đó cũng lại là vì một người con gái. Người đã thay đổi cuộc đời tôi, khiến tôi trở thành một người khác hẳn. Xau xa hơn, đê tiện hơn….
Chuyến xe khách từ Hải Phòng lên Hà Nội chật chội, nóng bức (thời đó chưa có xe chất lượng cao như bây giờ). Tôi ngồi cuối xe, cạnh tôi là một cô gái tuổi chừng 20 (hoặc hơn) trông dáng vẻ nhà quê. Tôi cũng chẳng buồn để ý. Ngồi ngủ gà ngủ gật một lúc thấy sau gáy mình có cài gì mềm mềm. Quay lại thì chao ôi, môt cánh tay trắng nõn nà. Trắng đến nỗi sau này tôi chưa từng gặp ai trắng như vậy. Cô bé lim dim, tay gác lên cửa sổ phía sau lưng tôi, chẳng biết ngủ hay thức. Tôi cảm thấy hồi hộp vì sự đụng chạm này. Tự nhiên trong lòng trỗi dậy cảm giác muốn đụng chạm vào cái trắng ngần đó. Tôi mặc áo phông, tay cũng trần. Thời đó luyện tập nhiều nên tay chân nở nang cơ bắp lăm. Cao 1m74 nặng 65 kg. Trông cũng tạm ổn. Tôi làm như ngủ mơ, gác tay lên tay cô bé. Cô bé cũng để yên một lúc lâu. Xe xóc nên chúng tôi càng lúc càng sát vào nhau. Cứ như vậy cho đến khi cô bé ngả hẳn đầu vào vai tôi ngủ ngon lành.
Đến Hải Dương xe dừng để mọi người mua bánh đậu xanh, tôi và cô bé xuống xe. Tranh thủ trò chuyện, tôi được biết em lên Hà nội thăm bà chị gái ở bệnh viện…X. E 20 tuổi, chưa có gia đình và cũng chưa yêu ai (khó tin). Biết tôi là sinh viên, e tỏ ra ngưỡng mộ lắm. Tôi cũng chẳng ba hoa gì nhiều, chỉ hỏi chuyện về làng quê của em, gia đình em… Thực ra cũng chẳng có gì để hỏi, vả lại tôi không có thói quen kể lể về mình nên đành phải hỏi về em. Hoá ra em lại thích được lắng nghe. Em kể cho tôi nhà em làm ruộng, đông anh em, nhà nghèo.. Chị gái lấy chồng sinh được 2 con thì chồng bỏ vảo miền Nam lấy vợ khác, giờ làm Công an TP. Giàu có nhưng bạc bẽo, một mình chị phải nuôi hai con khôn lớn. Giờ đi mổ cũng chẳng có ai trông nom nên em phải lên. Em lên HN 2 lần nhưng đường xá không biết nên chẳng biêt đi đâu, chỉ biết mỗi đường từ bến xe vào Bệnh viện. Tôi nghĩ cũng tội, vả lại thấy em cũng dễ thương nên hứa: chiều nay anh se đến đón em đi chơi. Em tỏ ra vui lắm. Đằng nào thì cũng chưa đến ngày đón cô em lên thi mà…
Về chỗ thằng bạn tắm rửa xong, ăn cơm, ngủ một giấc rồi tôi xách xe nó đi. Đến nơi đã thấy em chờ ở đó rồi. Em bảo tôi để em lên dặn chi rồi đi ngay. Cai xe đạp đua không có giá đèo hàng đằng sau nên cực chẳng đã tôi phải cho em ngồi lên khung xe. Lúc đầu em ngượng, tôi cũng vậy, nhưng nghĩ chẳng ai biết mình nên cứ đi bừa. Tôi cũng không thông thuộc đường HN nên chỉ biết hỏi đường ra Hồ Gươm. Loanh quanh một lúc rồi cũng đến được vườn hoa Lý Thai Tổ. Hai đứa ngồi huyên thuyên chuyện nọ chuyện kia rồi cũng đến lúc xẩm tối. Ngồi chung chiếc xe, rồi lại ôm nhau trên xe đạp nên việc đụng chạm cơ thể chẳng còn ngượng ngùng với chúng tôi nữa. Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi vòng tay ôm lấy em, em cũng ngửa khuôn mặt trắng trẻo của mình lên va chúng tôi trao nhau nụ hôn ngay tai công viên, trên ghế đá, giữa lúc rất nhiều người đi dạo tại đó. Thoáng chút ngượng ngùng nhưng vì nụ hôn thật ngot ngào nên ngay sau đó, chung tôi ngồi ôm lấy nhau…
Nụ hôn đầu tiên không ngờ lại diễn ra như vậy. Có lãng mạn đến đâu cũng chẳng thể tưởng tượng được mình lại trao nụ hôn ấy cho người mà trước đó 6 tiếng đồng hồ, tôi chưa từng nghĩ có mặt trên đời. Tôi nghĩ đến em gái tôi và chợt thấy lòng se lại vì chắc giờ này em đang chuẩn bị mọi thứ để lên đường. Chắc em mong tôi lắm…. Nhưng không hiểu sao lúc này đầu óc tôi lại hoàn toàn tỉnh tảo để nghĩ rằng: Mình phải dừng lại chuyện tình cảm đó. Rằng đây là lúc thích hợp để chấm dứt…v.v… Không có điện thoại, cũng chẳng có gì để mà liên hệ…không có sức ép nào …chỉ có một vòng tay ấm áp, một làn da trắng nõn nà mát rượi và đôi môi ngọt ngào kia bên cạnh. Tôi lắc đầu để xua đi hết những suy nghĩ vê em gái…