Lần Đầu Tiên Của Yến - Phần 13
Kế hoạch trả thù của Yến và Vương đã gần về tới đích nhưng Yến đã phải hy sinh một thứ một cái rất quý giá để thực hiện kế hoạch trả thù này đó chính là gia đình. Đã từ lâu Tùng không nói chuyện với Yến ngoại trừ câu hỏi: “Em đã ngủ với mấy thằng đàn ông?”. Lần đầu tiên Yến nghe thấy câu hỏi đó, lòng Yến nhói đau và thoáng buồn. Nhưng lâu dần thì nó biến thành sự bực dọc, khi Tùng tiếp tục hỏi câu đó Yến hay gằn lại: “Đây làm cave miễn phí cho đời hài lòng chưa?”. Và đến giờ thì Yến lờ luôn câu hỏi đó của Tùng không thèm trả lời nữa.
Còn Tuấn, con đẻ của Yến, còn Tùng chỉ là bố dượng của cu Tuấn mà thôi vậy mà hãy xem xem. Tuấn bây giờ còn thân thiết và quý mến ra mặt bố dượng của nó hơn cả Yến – mẹ đẻ của nó. Kể cũng nực cười thật. Nhưng biết làm sao khi mà Yến thường xuyên không có nhà, kể từ khi Tuấn cai sữa, Tuấn chỉ biết đến bố dượng của nó là Tùng chứ đâu phải Yến. Bây giờ mỗi lần Yến mặt nặng mày nhẹ với Tùng là y như rằng thằng oắt con Tuấn lườm Yến như kẻ thù ấy chứ.
Nhiều khi Yến muốn dừng kế hoạch trả thù này lại, vì Yến lờ mờ nhận thấy hạnh phúc gia đình mình sao mong manh quá khi Yến thực hiện kế hoạch này. Nhưng bây giờ Vương và Yến đã giương mũi tên và sắp bắn rồi không thể dừng lại được nữa. Bởi suy cho cùng tất cả những gì mà Yến phải chịu đựng cho đến tận bây giờ vẫn là do sự tàn ác của Cường và Tuyết gây ra. Chứ không thì bây giờ thì Tùng và Yến đang hạnh phúc trong quán cà phê nhỏ tại một thị xã nhỏ Yên Bái rồi. Thị xã Yên Bái chỉ mỗi tội hơi xa trung tâm, muốn vui chơi giải trí thì không có chỗ thôi chứ còn ở đó cũng dễ kiếm tiền và cũng khá đầy đủ tiện nghi, không khí lại trong lành. Thị xã Yên Bái cũng không đến nỗi hoang vu nghèo nàn như là vào tận trong rừng núi đâu. Đó thuộc về làng xã tít mù ở trong rừng núi rồi. Yến và Tùng hồi đó định đi xa thế chỉ mong được thoát khỏi Cường và Tuyết trong yên bình. Vậy mà “cây muốn lặng gió chẳng muốn ngừng” vậy thì Yến phải trả thù chứ. Nghĩ đến đó Yến lại tặc lưỡi, bất chấp tiếp tục hoàn thành nốt kế hoạch của mình. Tối nay Jonas giúp Vương đột nhập máy tính của Tuyết. Tối ngày kia nếu thuận lợi thì Jonas sẽ giúp cả Yến đột nhập máy của Cường.
Tối hôm nay một mình Vương ở lại công ty để hoàn thành bản hợp đồng xây dựng và kiểm định sơ bộ bản thiết kế công trình nhà chung cư Trung Tự, còn môt mình Tuyết đi tiếp đãi để đáp lễ các chủ thầu. Đây là một cơ hội hiếm có vì Tuyết quấn quýt với Vương ngày đêm không rời. Jonas được cải trang thành người đưa cơm hộp cho Vương để vào công ty. Jonas bắt tay vào phá password máy tính cá nhân của mụ Tuyết. Mụ này xem ra cũng là người khá cẩn thận, trước khi vào win đã có một password khoai ơi là khoai mầy mò mãi mới ra được đó là chữ “permission” được cách điệu thành “perm1ss10n”. Khi vào được Win rồi tưởng là thoát ai ngờ thêm một cái password nữa. Vào administration cũng không ăn thua. Nhưng đúng là đàn bà chết vì yêu lấy ngày sinh của Tùng làm password – có lẽ Tùng là mối tình đầu của Tuyết chăng, thảo nào mà mụ ta trả thù đôi Tùng Yến một cách thâm độc đến thế. Bây giờ vào my document, các file dữ liệu của Tuyết từ Word, Excel, Power Point, Access cho đến Adopt đều có chung một password để mở ra. Vương tưởng đó là ngày sinh của mình vì Tuyết đang quấn quýt ngày đêm với Vương thì chắc là thế thôi nhưng hoá ra nhầm. Đây mới là công đoạn khó khăn nhất, 2 cái đầu động não mày mò mãi. Không hiểu password là gì, mà thời gian đâu có nhiều cơ chứ. Khi cả hai đều đã mệt đừ và ngồi bất lực thì bỗng nhiên Vương nảy ra một ý tưởng thử ghép các chữ cái đầu tiên của Vương, Tùng, Yến và Cường xem sao, nhưng chữ cái nào có trước đó là một vấn đề. Thử sắp xếp trình tự những người xuất hiện trong cuộc đời Tuyết theo thời gian thì sẽ là Cường, Tùng, Yến và Vương, vậy thì sẽ là…. Vương gõ vào bàn phím CTYV. Nhưng vẫn không được. Vương thần ra. Jonas hỏi:
– What’s the CTYV? (CTYV là cái gì vậy)
– That’s the name of all the man in her life by time Cường, Tùng, Yến and me (Đó là tên tất cả hững người trong cuộc đời Yến theo thới gian. Cường, Tùng, Yến và em)
– Why don’t you sort by the favorite? Her password is the birthday of Tùng the one she loves (Sao em không sắp theo sự yêu mến? Password của cô ta là ngày sinh của Tùng người mà cô ta yêu)
– That’s good ideas. TVCY (Ý kiến hay đấy. TVCY)
Vương lẩm bẩm và bắt đầu gõ, chúa ơi, được rồi, may quá. Cả hai cùng rú lên. Tất cả những tài liệu tuyệt mật của Tuyết đều được cóp hết vào USB của Vương, cũng may là không phải dùng đến USB secure của Jonas. Cả hai thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười rồi nhìn nhau đắm đuối. Jonas đẹp trai quá, đôi mắt xanh này, cái mũi dọc dừa, đôi môi nữa. Vương nhìn bộ hạ của Jonas đang nổi lên một cục trong chiếc quần tây trông sao mà hấp dẫn quá đỗi. Nhìn kìa con cu của Jonas to đến nỗi nó nổi rõ lên cả chiếc quần tây của Jonas. Vương có thể nhìn thấy rõ cả thân con cu to đùng đoàng của Jonas nổi lên chiếc quần tây. Cu Jonas to thật đấy, phải to lắm thì nó mới nổi lên được rõ nét như thế kia trong khi nó đã được lèn chặt bởi chiếc quần lót và cả cái quần tây kia nữa. Con cu cũng không thuộc vào loại vừa của Vương nổi lên chọc vào quần bò cứng đau cu quá. Có vẻ như Jonas cũng lúng túng khi nhận ra cục u ở khoá quần bò của Vương đang nhô lên. Jonas nở nụ cười rất khêu dâm và nói:
– Do I make you horny? (Anh làm em hứng tình)
– Yeah. So we shag now or we shag later? (Yeah. Nên chúng ta làm tình ngay bây giờ hay là để sau đây)
– Whatever (Sao cũng được)
– Oh my God. You lied to me. (Ôi chúa ơi, anh nói dối em)
Vương vừa nói vừa lao vào Jonas và hôn một cách hoang dã lên đôi môi của Jonas. Jonas cũng ôm chầm lấy vừa đáp trả nụ hôn của Vương vừa vuốt ve lên sóng lưng của Vương, đùi Vương. Con cu khổng lồ của Jonas co giật đụng nhẹ vào đùi, bắp đùi của Vương. Đang hôn nhau đắm đuối, cả hai đều đang cảm thấy nứng thì bống nhiên tiếng máy bay bay ngang qua làm cả hai giật mình và nhớ ra là phải về thôi, ở lâu bảo vệ nghi ngờ thì chết. Mà chẳng may mụ Tuyết về công ty bất chợt thì sao. Vương và Jonas buông nhau ra trong sự tiếc nuối. Nhưng phải chấp nhận thôi không còn cách nào khác. Jonas lại đội cái mũ lụp xụp, tay cầm hộp cơm đã được ăn hết đi theo Vương đi ra khỏi công ty thì gặp Tuyết đi vào. Vương hơi khẽ giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Vương hỏi Yến:
– Không về nhà luôn để nghỉ ngơi còn quay lại đây làm gì?
– Em say quá, không muốn về nhà, em muốn nằm ở công ty một chút. May mà gặp anh ở đây. Anh ở lại đây với em tối nay đi anh.
– Công việc tốt cả chứ?
– Thuận lợi cả chứ.
Thấy Jonas đang lúng túng chờ Vương, sợ bị lộ, Vương nhanh chóng chữa cháy:
– Cậu mang cơm về cửa hàng cậu đi. Tôi có việc không đưa cậu về để thanh toán được. Mai tôi gửi tiền cậu sau, nói với bà chủ thế nhé. NGHE RÕ GÌ CHƯA? Khổ thằng này ở câm điếc Xã Đàn em ạ.
Jonas nhanh chóng hiểu ý gật gù làm ra vẻ ú ớ như là câm điếc rồi gật đầu ra về. Thế là đêm nay thay vì vui vẻ với Jonas – người tình như ý của Vương, Vương phải ở lại đây sắm vai người tình của mụ Tuyết này chán quá. Vương dìu Tuyết vào trong phòng ra cái vẻ mắng yêu Tuyết:
– Đã bảo là không uống được mà cứ cố uống làm gì?
– Nhưng đó là các chủ thầu, phải chiều người ta. Nay mai có công trình gì thì họ mới gọi mình. Quan hệ tốt, họ còn chỉ mình cách thắng thầu.
– Lần sau những vụ thế này để anh đi. Nhìn em say mềm ra kia kìa
– Nhưng phụ nữ mà chúc rượu thì các “bố” chủ thầu mới thích, chứ đàn ông thì chán phè. Các bố ấy có phải là pêđê đâu.
Nói đến pêđê bống nhiên Vương cảm thấy chạnh lòng nhớ đến Tùng và Jonas. Nhưng may sao vẫn còn tỉnh táo để thốt ra được một câu để lấp liếm:
– Cô là cô ngang bướng lắm. Giỏi cãi lắm
– Hi hi hi
Tuyết lúc say trông cũng dễ thương đấy chứ nhỉ. Nhưng Vương ơi, mày tỉnh lại đi, mày không được quên nhiệm vụ, mày không được có tình cảm gì với Tuyết được. Kế hoạch của mày sắp thành công rồi. Tuyết nằm bẹp dí trên ghế sôpha. Nhìn Tuyết ngủ khi say trông như là con mèo hiền ấy. Vương cởi cái áo khoác của mình đắp lên cho Tuyết. Vương mở cái laptop hoàn thành công việc mà vừa nãy Tuyết nhờ Yến, soạn thảo hợp đồng, kiểm định sơ bộ công trình. Xong đâu đấy, Vương cóp toàn bộ những thứ mình vừa cóp được từ máy của Tuyết vào laptop của mình rồi mở ra đọc. Với những chứng cứ như thế này thì Tuyết chỉ có nước chết rục xương ở trong tù
– Anh ơi……….Lên ngủ với em đi anh……
Giọng Tuyết lè nhè khi say rượu nghe cũng buồn cười. Vương nằm nép xuống bên cạnh Tuyết. Tuyết đặt ban tay ấm nóng hơi rượu của mình lên đôi ngực của Vương. Tuyết nói trong cơn say
– Anh không biết là em yêu anh nhiều như thế nào đâu? Anh một lòng một dạ vì em, không như Tùng thằng Sở Khanh trước đây, ăn bao nhiêu tiền của em rồi đi yêu con đĩ Yến
Vương định lên tiếng bênh vực đôi bạn trẻ Tùng Yến nhưng lại sợ lộ chuyện. Kể ra cũng đúng, vì yêu Tùng, Tuyết cũng đã lam bao nhiêu thứ vì Tùng vậy mà Tùng lại đi yêu Yến, kể ra cũng cú cho Tuyết thật. Nhưng trả thù người ta một cách tàn nhẫn như vậy là điều không thể chấp nhận được. Nhưng Yến cũng tàn nhẫn không kém khi ra đòn hiểm với Tuyết như thế này. Nhưng nhìn con số mà Tuyết đã chiếm dụng ngân sách nhà nước rồi rút vật liệu công trình. Nếu không làm rõ trắng đen việc này thì cũng không nên. Vương bỗng thấy lòng mình mâu thuẫn. Nhưng không được, cũng giống như Yến, Vương bắt đầu cảm thấy mình tàn nhẫn với kế hoạch của mình nhưng cung đã dương lên rồi không thể không bắn được. Vương nghĩ vậy và củng cố lại quyết tâm của mình. Rồi Vương giật mình khi đôi bàn tay ấm hơi rượu của Tuyết đang mân mê con cu của Vương.
Vương bỗng nhiên cảm thấy đê mê bởi Vương đang thèm đôi bàn tay một boy nào đó vuốt ve mình. Nhưng không có thì bống nhiên có Tuyết ở đây.