Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 8
– Chị chờ em chút… Em đi thâu lại vòng eo… cho chị thử lại luôn…
Nguyệt Vy mỉm cười gật đầu với cô gái phục vụ. Tấm rèm hé mở lên, cô gái khép lại thật nhanh nhưng vẫn đủ để nàng thấy gã đàn ông râu ria lởm chởm bên ngoài. Ánh mắt gã lén lút nhìn về phía buồng thay đồ của nàng, chờ đợi tấm màn phất phơ dưới cây quạt trần vù vù bên trên. Nguyệt Vy đỏ mặt, tay che ngang ngực, nàng quay úp người vào trong. Cơn gió lạnh làm nàng thoáng rùng mình, cơ thể nàng lồ lộ chỉ có một chiếc quần lót trắng nhỏ bé.
Hôm nay, nàng đi thử váy cưới với anh. Anh định mua cho nàng chiếc áo cưới mới, nhưng Nguyệt Vy không đồng ý. Vì nàng cho rằng váy mua chỉ mặc một lần là phí phạm. Thuận Minh đành chiều theo ý nàng, đi thuê váy cưới. Chiếc váy cưới anh chọn cho nàng, màu trắng, ren cúp ngang ngực, bên dưới xòe rộng óng ánh những hạt pha lê. Cả anh và nàng đều rất thích bộ váy này, nhìn nàng như một cô công chúa xinh đẹp.
Nguyệt Vy mỉm cười một mình. Chợt một cơn gió mát lạnh lùa vào. Nguyệt Vy giật mình quay phắt lại.
– Ái… Anh… Anh vô đây làm gì? – Nguyệt Vy đỏ mặt kêu lên.
– Ha ha… Anh nựng em xíu thôi… Không ai biết đâu… – Thuận Minh nhe răng cười.
– Không được… Người ta thấy kìa… – Nguyệt Vy co rúm người lại, bàn tay anh vuốt dọc lưng làm nàng nhột nhạt.
– Không ai thấy đâu… – Thuận Minh khẽ xoay người nàng lại, nhẹ nhàng kéo cánh tay nàng xuống. – Anh hôn nó chút thôi…
– Anh… Ư… Đừng mà… – Nguyệt Vy rít khẽ, mắt nhìn miệng anh ngậm trùm lên núm vú nàng.
– Anh… Đủ rồi mà… – Nguyệt Vy lí nhí.
– Anh… thấy cái váy này được không?
Giọng một người phụ nữ khác vang lên ở phòng bên cạnh. Tiếng gót giày nặng nề vang lên bên ngoài, một giọng miền Bắc đặc sệt vang lên:
– Ừ… Được đấy… Em thử lại cái trước đi… Anh chưa xem kỹ…
– Hứ… Vậy mà cũng không xem đàng hoàng… Em cho chị thử lại cái màu hồng đi…
– Dạ…
Tiếng người phụ nữ đó trò chuyện với anh ta và người đàn ông bên ngoài. Nguyệt Vy nghe rõ mồn một, nàng mím môi chịu đựng sự nhột nhạt rạo rực liên tục trên hai đầu vú.
Nàng chợt ngẩng đầu nhìn lên. Qua khe hở của tấm rèm, nàng rùng mình bắt gặp một ánh mắt thèm thuồng đang quan sát. Nguyệt Vy đỏ mặt cúi xuống, nhưng không hiểu sao nàng lại không bảo anh dừng lại. Tay nàng vô thức buông lỏng, để mặc anh nâng lên cao, đè lên vách buồng. Hai bầu vú nàng căng lên, núm vú đỏ hồng nhô cao trước mặt anh. Thuận Minh mỉm cười cúi xuống tiếp tục hôn khắp ngực nàng. Nguyệt Vy cắn môi, lén liếc nhìn gã đàn ông đó. Hắn đứng sát tấm rèm, hai mắt trừng trừng nhìn bên núm vú đỏ hồng của nàng ướt đẫm nước miếng. Một cảm giác lạ lẫm phiêu lưu kỳ lạ dâng lên trong lòng nàng. Nguyệt Vy thấy cơ thể mình rạo rực, hạ thể nóng bừng ẩm ướt.
Gã đàn ông đó chợt quay người tránh đi. Dáng người nhỏ bé của cô gái phục vụ dừng lại. Tấm rèm hé mở.
– Ahh…
Nguyệt Vy giật bắn người, che ngực lại, xoay người úp vào trong. Thuận Minh gãi gãi đầu đi ra ngoài trước khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ của cô phục vụ.
Nguyệt Vy ngượng chín người, đầu cúi gằm xuống. Nàng cố thử đồ thật nhanh để đi ra ngoài.
…
– Anh đáng ghét… – Nguyệt Vy che mặt gắt lên.
– Ha ha… Ông bà ta không phải nói ăn vụng lúc nào cũng ngon hơn sao? – Thuận Minh vừa đánh lái ôtô vừa cười ha hả.
– Ngon gì chứ? Anh làm em xấu hổ chết được… Anh hư lắm… – Nguyệt Vy lí nhí qua khe hở lòng bàn tay.
– Ha ha… Nếu chỉ vậy mà… em xấu hổ… thì bây giờ làm sao… anh chở đi khám phụ khoa đây? – Thuận Minh mỉm cười.
Nguyệt Vy quay qua anh, gò má nàng còn ửng đỏ, môi mấp máy muốn nói rồi lại không.
Khám phụ khoa là yêu cầu của mẹ nàng. Bà nói phụ nữ sau khi lấy chồng nên đi khám để phòng ngừa bệnh. Tuy còn hơn tuần nữa Nguyệt Vy và Thuận Minh mới tổ chức đám cưới, nhưng chuyện nàng đã vượt rào với anh, nàng cũng không muốn giấu mẹ mình. Nguyệt Vy ban đầu cũng suy nghĩ khá đơn giản, còn nhờ anh chở nàng đi, nhưng nghe anh nói nàng chợt rùng mình.
– Anh… Hay là… Không đi nữa… được không? – Nguyệt Vy lo lắng.
– Không được. Anh đã hứa với mẹ là chở em đi mà. – Thuận Minh mỉm cười nói.
– Chị Phương gì bạn anh có phòng khám ở đâu? – Nàng hỏi nhỏ.
– Ở quận 10. Gần đến rồi… À… Phương là đàn ông… không phải phụ nữ đâu… – Minh cười cười nói.
– Hả? Trời ơi… Không… Em không khám đâu… – Nguyệt Vy tưởng tượng một gã đàn ông quen chồng mình, dùng tay khám nơi thầm kín đó, mặt nàng nóng bừng lên.
– Không sao… Nó chuyên nghiệp lắm… Em đừng lo… – Thuận Minh trấn an.
– Không… Em… Em không muốn… Em muốn phụ nữ khám mà… – Nguyệt Vy che mặt lắc đầu nguầy nguậy.
– Bác sĩ phụ sản bây giờ giỏi toàn là đàn ông thôi… Em biết không? – Thuận Minh cười khổ.
– Nhưng… Nhưng… Chẳng thà không phải bạn anh… – Nguyệt Vy lí nhí.
– Rồi… Ha ha… Thôi… Đi chỗ khác vậy… – Thuận Minh bật cười, đánh lái quay đầu lại.
Nguyệt Vy mím môi nhìn đường phía trước, rồi lại liếc sang anh. Tim nàng đập dữ dội, tay nàng vặn với nhau.
Chiếc xe chậm rãi cập sát lề đường, trước một phòng khám phụ khoa khang trang. Một tấm bảng hiệu thật lớn in hình một người đàn ông hói đầu, đeo cặp mắt kính trễ thấp trên sống mũi. Nhìn khuôn mặt ông ta khá quen thuộc, nàng đã từng thấy trên TV vài lần trong các chương trình phụ nữ. Bên cạnh hình ông ta là một hàng chữ thật lớn – Bác sĩ phụ khoa Nguyễn Xuân Hải.
Một gã bảo vệ hăng hái chạy ra mở cửa phía trước cho Nguyệt Vy. Nàng cúi đầu bước ra, giấu mặt đi như sắp làm chuyện tày đình nào đó.
…
Thuận Minh nắm tay nàng, nó ướt hết mồ hôi. Hai người đi thẳng vào trong. Anh đi liên hệ mọi thứ để Nguyệt Vy ngồi đó nhấp nhổm không yên.
Ngồi trên hàng ghế chờ êm ái phía trước phòng khám, kế bên anh, mà Nguyệt Vy cứ nhấp nhổm như ngồi trên lửa than. Cảm giác này còn lo lắng bất an hơn nhiều so với lần nàng đi chụp hình phổi vài năm trước. Khi đó hai gã bác sĩ phòng Xquang cứ khư khư đứng hai bên chờ nàng cởi áo. Sau đó lại cố tình hướng dẫn nàng chống tay lên hông ép ngực thật chặt vào miếng inox mát lạnh, hai bàn tay cứ xoa nhè nhẹ lên tấm lưng trần của nàng. Lần đó nàng đã sợ hãi đến tái mét cả mặt.
Cánh cửa bật mở. Một cô gái xinh xắn, mặc một bộ váy văn phòng bước ra, mặt cô ta đỏ tới mang tai, thoáng bối rối nhìn Nguyệt Vy, rồi cúi đầu đi thẳng. Nàng nhìn theo dáng đi luýnh quýnh của cô ta, tay bóp chặt tờ phiếu khám bệnh. Nàng sững sờ nhìn thấy sau váy cô ta thấm ướt một vùng tròn ngay dưới mông. Nhìn cô gái đi nhanh vào nhà vệ sinh, đóng chặt cửa, Nguyệt Vy chợt thấy bất an kinh khủng. Nàng bắt đầu hối hận không tới chỗ bạn anh, dù có ngượng hơn, nhưng ít ra người ấy cũng được anh tin tưởng. Tay nàng siết chặt lấy tay anh.
– Họ kêu tên em kìa… Vô đi… Không có gì đâu… – Thuận Minh nói nhỏ. – Mà nếu khó chịu… thì cứ nghĩ như anh đang khám cho em đi…
– Anh này… – Nguyệt Vy đỏ mặt, đứng lên.
Bên trong căn phòng lạnh toát. Một người đàn ông mặc áo bác sĩ và một cô y tá tươi cười chào đón nàng. Nguyệt Vy thấy có phụ nữ khác trong phòng, tâm trạng nàng nhẹ nhõm thoải mái hẳn.
– Chào cô Nguyệt Vy… Cảm ơn vì đã tin tưởng phòng khám của chúng tôi… Đây là Bác sĩ Nguyễn Xuân Hải… – Cô y tá nói.
Nguyệt Vy gật đầu, ngồi xuống, mặt nàng hơi nóng lên. Cô y tá mời nàng uống một ly nước. Nguyệt Vy chỉ nhấp môi. Người đàn ông đối diện nàng không nói câu nào, chỉ nhìn nàng, miệng cười tủm tỉm. Nàng khẽ quay đầu tránh ánh mắt ông ta, nàng nhìn quanh phòng. Giữa phòng là một cái giường phía dưới có hai thanh nệm đưa lên cao, mở rộng sang hai bên, như thứ nàng thấy người ta dùng trong phòng sinh em bé. Nàng hít sâu một hơi, luồng hơi lạnh lấp đầy hai buồng phổi.
– Mời cô cởi nút áo phía trước ra… Đừng ngại… – Ông ta nói câu đầu tiên.
Hai bàn tay Nguyệt Vy lạnh buốt, tái mét, run rẩy đưa lên mở nút áo sơ mi. Làn da nàng trắng ngần, bộ ngực vun tròn trong chiếc nịt ngực ren trắng. Ông Hải nhấc ghế ngồi sát đối diện nàng.
– Cô kéo áo ngực lên đi… – Ông nói nhỏ.
Nguyệt Vy nín thở, mặt cúi gằm xuống. Nàng kéo chiếc áo ngực lên cao, hai bầu vú bị ép căng phồng, núm vú bị dựng lên. Ông ta hít sâu một hơi, chợt chồm người tới.
– Ơ… – Nguyệt Vy ú ớ, co rúm lại.
Nàng chưa kịp phản kháng, chợt nhận ra, hai cánh tay ông ta vòng ra sau lưng nàng với tay đến khóa áo ngực.
– Xin lỗi… Áo ngực cô chật quá… Như vậy không khám được…
Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn xuống. Mặt ông ta thật sát ngực nàng, vài cọng râu cọ nhẹ lên hai núm vú nàng nhột nhạt khó chịu. Mắt ông ta khép hờ như nhìn như không lên núm vú đỏ hồng của nàng, cánh mũi ông ta phập phồng hơi thở hừng hực nóng. Hai bàn tay lúng túng xoay xở sau lưng nàng hoài không mở được khóa áo. Tim nàng đập dữ dội, ngực phập phồng hổn hển.
Chiếc áo bung ra. Hai bầu vú nàng tròn trịa phơi bày trước mặt ông ta. Hơi thở ông ta hơi nặng nề, hai mắt nheo lại.
– Cô vui lòng cầm chiếc áo lên giúp tôi… – Ông nói.
Nguyệt Vy đưa tay cầm một bên áo ngực kéo cao lên.
Nàng thấy ông ta chậm rãi đưa cả hai tay lên, hướng về ngực nàng. Nàng nín thở nhắm chặt hai mắt.
– Chắc đây là lần đầu cô đi khám phụ khoa? – Ông ta hỏi.
– Dạ… Tôi…
Nguyệt Vy giật bắn người khi hai bàn tay ông ta chạm nhẹ vào ngực nàng. Nó mềm mại như tay phụ nữ, nhưng lại ấm áp như tay đàn ông. Những ngón tay bóp nhẹ nhẹ hai bầu vú nàng, ngón cái gạt nhẹ lên hai chiếc núm nhỏ xinh của nàng. Hai ngón tay ông ta như cố tình tiếp tục day nhẹ nhẹ lên đầu vú nàng. Nguyệt Vy mím môi, cơ thể nhấp nhổm không yên. Đột nhiên, ông kẹp nhẹ hai núm vú nàng se se liên tục.
– Ôi… Đừng… – Nàng co rúm người lại.
– Cô ráng chịu xíu… Đây là cách khám tuyến sữa… có nguy cơ bị viêm hay không… – Giọng ông ta run run. – Nhột nhạt, ray rứt, thích thú thì không sao… Nhưng nếu cô thấy cảm giác gai gai ngứa ngứa bên trong thì phải báo tôi biết…
Nguyệt Vy cúi gằm mặt xuống, tay nàng bấu chặt tà váy, răng nghiến lại. Vai nàng hơi trùng xuống, lưng cong lại như muốn tránh ngực mình ra khỏi hai bàn tay ông ta. Bốn ngón tay ông ta vẫn tiếp tục se se hai núm vú nàng, chúng đỏ bừng lên săn cứng lại. Cảm giác ray rứt tê dại chạy dọc sống lưng nàng, làm mọi cơ bắp trong cơ thể nàng buông lỏng.
– Ưm…
Nguyệt Vy vô thức rên nhẹ, người ưỡn ra phía trước. Bầu vú nàng căng tức ghê gớm, khao khát được hôn, được mút bằng một đôi môi ấm áp, một cái lưỡi nhám trơn tuột.
– Ơ…
Đột nhiên, ông ta ngừng lại. Hai vú nàng chợt trống trải hụt hẫng, làm nàng nấc khẽ. Nguyệt Vy mở bừng hai mắt, mặt đỏ như mận chín, nàng choàng tay che ngực mình lại.
– Mời cô vào đây thay đồ… – Cô y tá mỉm cười đỡ lấy lưng nàng.
Nguyệt Vy líu ríu đi theo cô ta, đến sau tấm màn căng trên khung inox. Cô ấy lấy cho nàng một chiếc áo khoác màu xanh nhạt. Nguyệt Vy đợi cô ta đi ra khỏi nàng mới cởi đồ. Nàng cởi váy, chiếc áo sơ mi và cả áo ngực treo lên móc áo. Khi chiếc quần lót được kéo đến đầu gối, mặt nàng đỏ bừng nhìn đáy quần lót ướt sũng của mình. Nàng lúng túng mở ví mình, rút ra chiếc khăn giấy, lau âm hộ mình và cả đáy quần rồi cẩn thận gấp lại. Chiếc áo khoác thật kỳ lạ. Nó chỉ có một nút trên cổ, hai vạt có thể mở rộng hoàn toàn trống trải.
Nguyệt Vy túm vạt áo, đi ra ngoài.
– Cô nằm lên đây… – Cô y tá hướng dẫn nàng đến bên chiếc giường giữa phòng.
– Thế… Thế… Gác chân lên…
Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn hai thanh đệm gấp khúc như dáng chân người, đưa cao hai bên giường. Nàng bối rối nhìn cô y tá, rồi nhìn ông bác sĩ có vẻ dửng dưng đeo găng tay, không thèm quay lại.