Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 45
– Nhất Huy… – Chị Trang quay phắt lại nhìn Nguyệt Vy.
– Dạ… – Tim Nguyệt Vy run lên như thể nàng vừa nói đến điều cấm kỵ của nhóm.
– Em đã gặp Nhất Huy?
– Em gặp… – Nguyệt Vy ấp úng, tránh ánh mắt Trang. – … trong một bữa tiệc ở nhà ông Hiraishin…
Trang im lặng một lúc, thở dài nói:
– Anh ta thật tội nghiệp… Nhưng em nên tránh tiếp xúc với anh ta…
– Anh ta… tội nghiệp…
Nguyệt Vy tròn mắt nhìn chị, tim đập loạn lên. Tại sao chị ta nói anh ta tội nghiệp? Khi Thuận Minh mới chính là người bị cướp người yêu? Những lời anh ta nói… đều là sự thật sao?
– Nhất Huy yêu mù quáng… Anh ta cùng Thuận Minh… theo đuổi Minh Thy từ Việt Nam… Không chấp nhận thua Thuận Minh… Dùng đủ mọi cách… Để rồi hai anh em phải trở mặt với nhau… Haizz…
– Hai anh em? – Nguyệt Vy nhíu mày khó hiểu.
– Ah… Không… Không có gì… – Chị Trang chợt sững người bối rối. – Chị nói nhầm thôi mà…
– Hai anh em nào? – Nguyệt Vy níu tay chị. – Chị nói em nghe đi… Hai anh em nào?
– Haizz…
Trang áy náy, thầm trách bản thân mình. Chị nghiêng đầu nhìn ra phòng khách, tay che miệng nói thật nhỏ:
– Nhất Huy… Tên thật là Lê Nhất Huy… Thuận Minh và Nhất Huy… là hai anh em… ruột…
– Không thể nào… – Nguyệt Vy thảng thốt che miệng, suýt la to lên phản bác.
– Suỵt… Chuyện này Minh Thy nói cho chị nghe… trong nhóm cũng không có ai biết… Chồng chị… chị cũng không kể… – Trang rít khẽ.
– Anh em ruột sao?
Nguyệt Vy thẫn thờ im lặng. Nếu thế gian này có một người từng nhận ra nét giống nhau giữa Thuận Minh và Nhất Huy, thì người đó chính là nàng. Dù hai khuôn mặt khác nhau khá nhiều. Nhưng đôi mắt sâu hút, nụ cười nhếch môi đó đã làm tim nàng lỗi nhịp. Cùng một cảm xúc đến từ hai người đàn ông, điều này nàng đã từng phân vân không hiểu. Bây giờ mọi chuyện đã thông suốt.
– Vậy ai là anh? – Nguyệt Vy hỏi tiếp, giọng run rẩy.
– Thuận Minh là anh. Lớn hơn 1 tuổi. Nhưng hai anh em từ nhỏ đã không chơi với nhau. – Trang nói tiếp.
– Sau khi sang Nhật… Nhất Huy cách ly gia đình… Vì anh ta trách ba mẹ mình đã cố tình trì hoãn chuyện học của anh ta 6 tháng… Để tạo cơ hội cho Thuận Minh chiếm đoạt Minh Thy… Anh ta còn nhận cha nuôi… đổi sang họ Đặng… Haizz… Đó là duyên số… Anh ta không nên…
Tiếng chị Trang đều đều bên tai, nhưng Nguyệt Vy không nghe thấy gì. Nàng mãi suy nghĩ đến mối quan hệ kỳ lạ của anh.
– Tại sao anh ta lại làm vậy? Ba mẹ dù sao cũng là ba mẹ mình mà… – Nguyệt vy thì thào yếu ớt như nói với chính mình.
– Chị không biết. Chuyện đó còn có khúc mắc nào đó mà Minh Thy không nói cho chị nghe…
– Chị… Chị Minh Thy… yêu ai trong hai người? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ.
– Minh Thy… thật ra Nhất Huy là người đầu tiên của Minh Thy… Năm mười hai cuối khóa… chắc do bồng bột nhất thời thôi… nhưng sau đó, Minh Thy đã yêu Thuận Minh thật sự…
– Còn Nhất Huy… phần vì vương vấn mối tình đầu… phần vì… Minh Thy… mê mẩn cái đó của anh ta… – Trang thì thào, cổ họng vô thức nuốt nước bọt.
– Chị đã từng thử sao? – Nguyệt Vy quan sát biểu hiện của chị ta.
– Chị… – Trang đỏ mặt tránh ánh mắt nàng – Không phải riêng chị… Tất cả chị em ngoài kia cũng đã thử…
Nguyệt Vy há hốc, mắt mở to không tin nổi.
– Ah… Ý chị là… khi cái đó… của anh ta còn bình thường… – Trang nói nhanh. – Khi đó về kinh nghiệm, thể chất, anh ta đều kém hơn Thuận Minh… Nhưng anh ta bỏ đi đâu đó ba tháng… Trở về mọi chuyện đều khác…
Nguyệt Vy bần thần nghĩ đến vật gai góc xù xì đó.
– Ngay đêm đầu tiên trở lại… sinh hoạt nhóm… Thuận Minh dứt khoát loại anh ta ra… không cho quan hệ với Minh Thy… Nhưng sau Nhất Huy làm cách nào đó… dụ giỗ Thuận Minh cá cược với anh ta… chỉ đổi lại một đêm với Minh Thy… – Trang ngừng lại, hít sâu. – Thuận Minh thua… Sau đêm đó mọi chuyện trở lại bình thường… nhưng đó chỉ là bên ngoài… Minh Thy không quên được Nhất Huy… đã lén lút tìm đến anh ta… Sau một trận cãi nhau nảy lửa với Thuận Minh, Minh Thy bỏ đi… Sau đó vài tháng cô ấy có quay lại, quỳ xuống xin lỗi Thuận Minh… Thú nhận rằng cô ấy vẫn yêu Thuận Minh, nhưng không cách gì quên được Nhất Huy… Hai người chính thức chia tay…
Nguyệt Vy rùng mình kinh sợ. Nàng đã sát bờ vực đánh đổi của tình yêu. Nàng đã suy nghĩ quá đơn giản, nàng nghĩ tình yêu của mình có thể vượt qua tất cả. Nhớ đến đêm cuối cùng ở Phú Quốc, nàng thầm cảm ơn Nhất Huy. Có lẽ sau chuyện của Minh Thy, anh ta đã hiểu ra nhiều điều. Nàng và Minh Thy đều là những người phụ nữ của Thuận Minh, đều thấm nhuần tư tưởng tình yêu và tình dục tách biệt. Anh ta có thể hủy hoại cảm giác tình dục để nắm giữ thân xác của nàng, nhưng tình yêu của nàng vẫn không thay đổi. Anh ta đã không làm điều ích kỷ đó với nàng.
– Khi đó anh Minh rất yêu chị Minh Thy… Nhất Huy có thể đưa ra điều kiện gì tương xứng để anh chấp nhận cá cược? – Nguyệt Vy chợt hỏi tiếp.
– Chị không biết… Điều đó e rằng chỉ có hai người họ biết… – Trang lau tay, treo chiếc khăn lên móc.
– Rửa chén gì cả buổi vậy trời… Lên đi… Mọi người đang bàn chuyện đi chơi nè… – Tiếng chị Nga sang sảng từ trên phòng khách vọng xuống.
Nguyệt Vy bừng tỉnh, cất cái chén nãy giờ cầm khư khư trong tay lên kệ. Chị Trang chợt quay sang nhìn Nguyệt Vy, nói nhỏ:
– Chuyện hôm nay… Em đừng nói cho ai biết… Cũng đừng hỏi Thuận Minh… Anh ta rất ghét nhắc tới Nhất Huy… Thuận Minh là người đàn ông tốt… Em đã chọn đúng người… Không cần suy nghĩ lung tung…
– Dạ… Em biết rồi… Cảm ơn chị… – Nguyệt Vy mỉm cười thật tươi, lòng nàng đã vơi đi nhiều.
Nhìn dáng người cao ráo sang trọng của chị Trang bước ra hướng phòng khách. Nguyệt Vy chợt nhớ đến chuyện anh Thịnh – chồng chị, chính là người kể cho Thuận Minh nghe những chuyện xảy ra với Minh Thy bên Nhật sau khi rời khỏi anh. Nàng thầm nuối tiếc vì đã không kịp hỏi thêm về chuyện đó. Tại sao hai câu chuyện của Thuận Minh và Nhất Huy đều có những sai lệch? Ai là người đang che giấu sự thật?
Đột nhiên một vòng tay ấm áp ôm lấy Nguyệt Vy. Nàng mỉm cười quay lại, áp mặt lên bộ ngực rắn chắc của anh. Nàng nghe được nhịp tim mạnh mẽ của anh. Sự thật là gì? Quan trọng lắm sao?
…
– Anh đặt cho tôi 2 ký Cá lóc đồng, một con Rắn Ri voi to nhé… Biết rồi… Không sao? Cứ đặt đi…
Liêu Đông vừa lái xe, vừa hét lớn trong điện thoại. Anh quay qua nháy mắt với Nguyệt Vy ngồi bên cạnh, mặt hồ hởi đỏ bừng lên.
– Wah… Được đó… Phải có đặc sản mới vui chứ… – anh Đức nhỏ từ sau xe hét lớn.
– Mày… tướng có bao lớn mà tối ngày ăn với uống… – Thuận Minh trêu chọc.
– Eh… Cho mày ngồi kế vợ tao mà còn lộn xộn… Xuống đây ôm thằng Thịnh đi mày… – Đức nhỏ gân cổ lên.
– Chồng em không lớn được… Do em hút hết rồi… Anh còn ngồi bên em… Không khéo không đủ cho Nguyệt Vy sài đó… – Chị Nga tham gia.
– Ha ha… Hi hi…
Nguyệt Vy che miệng cười quay lại nhìn anh. Không khí trong xe thật vui, nháo nhào như cái chợ nhỏ. Mọi người quyết định đi Tiền Giang chơi, quê Liêu Đông, tối về Sài Gòn. Mặc dù, Ông Hiraishin, vợ chồng Đức Lớn, vợ chồng Thái, vợ chồng Phước không tham gia. Nhưng sáu người bọn họ và thêm Liêu Đông cũng đã vui lắm rồi. Liêu Đông chở mọi người bằng chiếc Santafe 7 chỗ của anh. Nguyệt Vy được ưu tiên ngồi bên cạnh tài xế. Hàng ghế sau là chị Nga và chị Trang ngồi hai bên, để Thuận Minh khoác vai như ông hoàng. Anh Thịnh, anh Đức nhỏ phải ngậm ngùi ngồi cuối xe.
– Nhạc đi Bác tài ơi… – Anh Thịnh lên tiếng.
– Có ngay… Có ngay…
Liêu Đông vui vẻ nhấn nút máy Hifi. Dù mới gặp mấy người bạn của Thuận Minh, nhưng anh cảm thấy rất thân thiết. Bạn của bạn cũng là bạn, là quan niệm của Liêu Đông.
“Anh nghèo nên chẳng nhẫn kim cương…”
Tiếng nhạc vừa cất lên, mọi người trong xe như cùng lúc nhảy dựng lên la ó ầm ĩ.
– Dẹp ngay…
– Tắt ngay… Trời ơi…
– Ha ha… Đông ah Đông… Mày nghe nhạc này ah… Mày làm tao xấu hổ quá sức…
– Ha ha… Hi hi…
– Vậy thì chỉ có nghe đài FM thôi… Tao không có nhạc khác… Trường Vũ… Chế Linh không à… – Liêu Đông gãi gãi đầu chữa thẹn, tắt máy đi.
– Máy mày đọc được thẻ nhớ không? – Thuận Minh chợt hỏi.
– Được chứ… SD, Micro SD, Dx… Đọc MP3, MP4, Avi… Đủ loại nha… – Liêu Đông cố vớt vát mặt mũi, quảng cáo một tràng dài.
– Vậy được rồi… Để tao lấy thẻ nhớ điện thoại xài đỡ vậy… – Thuận Minh nhổm dậy sờ túi quần, chợt nhớ điện thoại mình trong túi xách của Nguyệt Vy.
– Đưa anh túi xách đi em… – Anh nói lớn.
– Dạ. – Nguyệt Vy đưa ngay túi xách mình cho anh.
Thuận Minh mở túi xách của vợ ra lục tới lục lui mới tìm ra điện thoại của mình nằm bẹp dí dưới đáy. Tay anh chợt chạm phải một vật vuông vuông cưng cứng. Anh cầm lên xăm xoe. Một chiếc thẻ nhớ vuông vắn.
– Đây là… – Thuận Minh hỏi nhỏ.
Nguyệt Vy quay lại phía sau. Nàng giật mình nhận ra chiếc thẻ nhớ của Henry.
– Ah… Không có gì đâu… Trả lại cho em… – Nguyệt Vy ấp úng không biết nói gì trước ánh mắt tò mò của mọi người.
– Thiệt không có gì? – Thuận Minh nheo mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng. – Liêu Đông… Mở lên thử xem có nhạc không?
– Không… Không có nhạc đâu… – Nguyệt Vy lúng túng, mặt chợt nóng lên. – Đó là… Đó là… quà Phú Quốc cho anh…
– Vậy sao? Quà gì? – Thuận Minh ngạc nhiên tròn mắt hỏi.
– Về nhà xem là anh biết thôi mà… Cất vào đi… – Nguyệt Vy đưa tay toan lấy lại.
– Hay… xem ở đây được không? – Thuận Minh nháy mắt.
– Không… Không được… – Nguyệt Vy chồm xuống cố lấy chiếc thẻ nhớ trong tay anh.
– Ahhh…
Thuận Minh ôm ghì lấy nàng, kéo nàng tuột luôn xuống băng ghế sau. Chiếc váy nàng đang mặc thật ngắn, bờ mông căng bóng và đáy quần lót nhỏ bé hiện ra rõ mồn một trong kính chiếu hậu của Liêu Đông. Anh ta cắn môi, mặt nóng lên. Nguyệt Vy khó khăn lách người qua khoảng trống hai chiếc ghế. Đường xẻ trước ngực áo của nàng mở ra, thấy rõ hai bầu vú trắng tinh căng tròn, cả hai chiếc núm đỏ hồng xinh đẹp. Thịnh và Đức nhỏ phía sau xuýt xoa, nhấp nhổm.
– Quà gì? Nói anh nghe đi… – Thuận Minh kéo Nguyệt Vy ngồi lên đùi mình, hỏi nhỏ.
– Em…
Nguyệt Vy ôm cổ Thuận Minh, giọng nàng lí nhí như tiếng muỗi kêu trong tai anh. Thuận Minh mở tròn hai mắt, mặt đỏ lên phấn khích.
– Quà tặng như vậy? Muốn chọc tức anh sao? – Thuận Minh ôm ghì lấy mặt nàng, hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng.
– Ưm… Anh… Đưa cái thẻ cho em… – Nguyệt Vy cố moi chiếc thẻ trong tay anh.
– Thẻ gì? Anh đâu biết… – Thuận Minh mở hai bàn tay trống rỗng của mình ra huơ huơ.
– Không chơi nữa… Trả cho em… – Nguyệt Vy gắt lên.
– Wah… Á… Trời ơi…
Đột nhiên mọi người trong xe rú lên phấn khích. Nguyệt Vy giật thót mình quay lại. Nàng há hốc, mặt đỏ bừng như say rượu. Ba cái màn hình LCD nhỏ trên xe đồng loạt hiện lên hình ảnh hai thân thể trần trụi dính chặt vào nhau. Người đàn ông râu quai nón, đỏ bừng phấn khích, người phụ nữ thân thể phía sau bóng loáng hoàn hảo đến từng chi tiết nhỏ.
…
– Anh… – Nguyệt Vy che mặt hét lên.
– Không sao… Hình rất đẹp… Anh rất thích… – Thuận Minh ôm nàng, vỗ về, mắt đỏ lên phấn khích.
– Em không biết đâu… Anh tắt đi… – Nàng dụi đầu che mặt dưới cổ anh.
– Đẹp lắm… Có gì mắc cỡ chứ? – Chị Nga bên cạnh nói. – Ông Đức nhà chị cũng thích sưu tầm một lô hình của chị với người khác… Với anh Thịnh nè… Với anh Minh nè… Thích thì lát chị cho xem…
– Thật sao? – Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn chị Nga, rồi quay qua anh như xác nhận.
– Ừ… Đừng mắc cỡ… Xem tác phẩm của mình đi… – Thuận Minh xoay Nguyệt Vy lại, đối diện màn hình.
Nguyệt Vy cắn môi, mặt đỏ lựng nhìn hình ảnh hiện trên màn hình. Những tấm hình tự lật qua thật chậm. Bầu không khí trên xe nóng dần lên. Liêu Đông phân tâm. Nhìn cơ thể Nguyệt Vy trần truồng trong vòng tay lông lá của kẻ đó, ai cũng rạo rực khó chịu. Tấm hình cuối cùng hiện ra, mặt Nguyệt Vy đỏ lựng như mận chín. Người nàng hơi chồm về phía trước, mắt nhìn thẳng vào máy ảnh, tay đưa xuống giữa hai chân. Henry phía sau há hốc, mắt dại ra, cánh tay bóp chặt hông nàng, ghì sát vào hạ thể mình. Mọi người trong xe hít thở khó khăn. Thuận Minh khẽ luồn tay qua lớp áo phía trước của Nguyệt Vy, vuốt ve bầu vú căng phồng mát rượi của nàng.
– Ưm… – Nguyệt Vy vặn vẹo giữ chặt lấy bàn tay của anh.
– Ưmm…
Đột nhiên một tiếng rên lớn hơn, cũng của Nguyệt Vy, nhưng lại phát ra từ hệ thống loa của xe. Mọi người ngạc nhiên nhìn lên. Trên màn hình không còn là hình ảnh của Nguyệt Vy và Henry. Mà là một đoạn video trong thẻ nhớ, được quay từ một góc cố định. Trên giường hai thân thể phụ nữ tuyệt đẹp đang cuốn lấy nhau. Nguyệt Vy nằm dưới, há hốc tê dại, tay bấu chặt lấy drap giường để người kia hôn khắp thân thể nàng.
– Tắt ngay… Tắt ngay…
Nguyệt Vy chồm lên, hoảng hốt. Nhưng cơ thể nàng bị giữ chặt bởi cánh tay của Thuận Minh.
– Ha ha… Hi hi… Trời ơi… Vy ơi…
– Cô gái đó là ai vậy? Rất đẹp đó… Không kém Vy nhà mình…
– Tắt ngay… Anh Đông…
Nguyệt Vy vùng vẫy hét lên, cơ thể nàng run rẩy. Trong khi mọi người cười đùa vì tưởng nàng xấu hổ, nhưng bản thân nàng đang sợ hãi hơn bao giờ hết. Nàng biết ai đã quay đoạn video đó và chính kẻ đó vài giây nữa thôi sẽ xuất hiện, tham gia vào cuộc chơi của nàng và Ngọc Hân. Nàng chợt căm ghét Nhất Huy, âm mưu của anh ta thật thâm độc.
– Ha ha… Món quà này còn hấp dẫn hơn… – Thuận Minh ôm ghì lấy nàng. – Cô ấy là Ngọc Hân – vợ của ông Hiraishin đấy…
– Anh… tắt đi mà… – Nguyệt Vy nài nỉ, mắt rưng rưng.
– Ha ha… Ít khi nào em mắc cỡ như vậy nha… Nam hay nữ cũng vậy thôi… Thích là được mà…
Thuận Minh vục mặt vào giữa khoảng xẻ trên ngực áo Nguyệt Vy. Miệng anh hôn lên đầu vú đỏ hồng xinh đẹp của nàng. Nàng run rẩy nhắm mắt lại không dám nhìn đoạn kế tiếp trên màn hình.
– Ưm… Ưm… – Tiếng Nguyệt Vy vẫn rên rỉ qua loa xe hơi.
Món quà của Nguyệt Vy làm Thuận Minh hứng không chịu nổi. Tay anh kéo mép váy ngắn của nàng lên cao, cặp mông căng bóng và chiếc quần lót ren nhỏ xíu của nàng hiện ra.
– Không được… – Nguyệt Vy chợt ngăn anh lại.
– Không sao… Cho anh chút đi… – Thuận Minh say mê mút đầu vú săn cứng của nàng.
– Anh nói anh Đông tắt đi… Em mới chịu… – Nguyệt Vy ra điều kiện, không thương lượng.
– Ha ha… Ok… Tắt đi Liêu Đông… Xem qua màn hình không hay bằng xem trực tiếp đâu…
– Được… Được… – Liêu Đông tắt máy Hifi, tay chỉnh gương chiếu hậu chiếu xuống dưới.
Thịnh và Đức rút chân lên kéo ghế băng giữa bật ngửa ra sau, nối liền với băng ghế sau. Khoang sau của chiếc xe trở thành một chiếc giường dã chiến. Nguyệt Vy còn bần thần sau cơn sợ hãi vừa rồi, lưng nàng toát mồ hôi ướt đẫm. Nàng thừ người ngồi trên đùi Thuận Minh, đối mặt với anh. Nàng vô thức nâng tay lên cho anh nhẹ nhàng kéo chiếc váy qua đầu.
Chiếc xe lao nhanh trên cao tốc Trung Lương như diễn tả tâm trạng của người cầm lái, nóng nảy, rạo rực. Bầu không khí trong xe bắt đầu lắng xuống, nóng lên hừng hực. Những người khán giả đỏ mặt phấn khích.
Nguyệt Vy cắn môi nhìn xuống ngực mình, chiếc lưỡi ấm áp của anh liếm quanh núm vú nàng. Đầu vú nàng săn cứng lại trong miệng anh, mặt nàng nóng bừng lên. Tay nàng vô thức ôm ghì lấy đầu anh.
– Ưm… Thôi anh… Mọi người nhìn kìa… kỳ quá đi… – Nàng rít khẽ qua kẽ răng, giấu khuôn mặt đỏ bừng dưới tóc anh.
– Không sao… Hôm nay khác hôm qua… Anh không nhường em cho ai hết… Ai nhìn thèm ráng chịu… Ha ha… – Thuận Minh ngẩng lên hôn môi nàng thật sâu.
– Ưm… – Nguyệt Vy uốn người cọ nhẹ đáy quần lót nóng ẩm của mình lên khối u trong quần anh.
Nàng quỳ xuống sàn xe, răng cắn nhẹ lên bờ môi mình, mắt nhìn Thuận Minh ai oán khi tay chậm rãi mở khóa quần cho anh. Dương vật Thuận Minh bật tung ra như lò xo nén, đung đưa trong bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Vy. Nàng vén tóc qua vành tai, lộ ra nửa khuôn mặt xinh đẹp, gò má đỏ bừng. Đôi môi nhỏ của nàng hé mở, chiếc lưỡi nhỏ đưa ra, lướt dọc theo thân dương vật nóng hổi của anh. Nàng đưa mắt nhìn lên anh, rồi liếc nhìn bốn mắt mở to phấn khích của Thịnh và Đức. Hai anh rùng mình, đũng quần chật cứng. Nhìn đôi môi đỏ hồng của Nguyệt Vy căng lên ôm lấy dương vật Thuận Minh, chậm rãi trượt xuống, cả đám người muốn điên lên.