Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 40
Dưới ánh trăng mờ ảo, từng đợt gió nhẹ nhẹ phất phơ mái tóc dài, tà váy trắng tinh của một bóng hình mảnh mai cô độc. Biển đêm rì rào lặng lẽ như diễn tả tâm trạng trống rỗng hụt hẫng của nàng. Nguyệt Vy không biết đi đâu, nàng chỉ thất thểu dọc bãi biển, tránh xa căn phòng đó, càng xa càng tốt. Nàng không hiểu nổi chính mình. Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, cảm giác của nàng mâu thuẫn, vừa tức giận, sợ hãi lại vừa hụt hẫng.
Nửa nàng giận vì Ngọc Hân cài bẫy, nhưng lại mừng vì anh ta không dùng sức mạnh để cưỡng đoạt nàng. Nhưng nửa kia lại hụt hẫng khó chịu, vì anh ta đã không cố giữ nàng lại. Giây phút đó, anh ta chỉ cần nhanh hơn một chút, dùng vật to lớn đó xâm chiếm nàng, có lẽ nàng đã buông xuôi. Nhưng anh ta không làm như thế! Vì sao? Anh ta muốn nàng tự nguyện sao?
…
– Phải… Tự nguyện…
Nhất Huy mím môi, nói giọng ngắt quãng. Hạ thể anh vẫn hì hục dập vào mông Ngọc Hân chan chát. Cô ta nhắm mắt, nằm bẹp trên giường, thì thào:
– Anh… tham… lắm… Muốn… cả… thể xác lẫn tinh thần… sao?
– Ha ha… Phải… Người khác thì không cần… Riêng Nguyệt Vy… anh phải… chiếm đoạt… triệt để… không sót… lại chút nào… Không chừa lại… chút nào…
…
Ánh lửa bập bùng soi sáng cả bãi biển vắng. Một chiếc lều to dựng ngay ngắn bên đống lửa trại thật lớn. Tám đứa con trai quay quần, mặt đỏ bừng phấn khích nhìn người phụ nữ xinh đẹp mặc một chiếc váy trắng. Nàng nâng tô cháo nghi ngút khói, từng muỗng nhỏ, vừa xuýt xoa vừa thổi.
Mùi cháo cá thơm lừng. Ăn được một miếng, Nguyệt Vy mới biết mình đã đói như thế nào. Từ chiều đến giờ, bao nhiêu chuyện xảy ra, nàng chưa được ăn gì. Đi dọc bãi biển vô chừng, trời xui đất khiến thế nào nàng gặp lại đám thanh niên ngoài bãi biển lúc buổi chiều. Chúng hớn hở mời nàng ăn cháo cá. Nguyệt Vy quả thật rất ngại vì chuyện hồi chiều nhưng nàng không có chỗ để đi. Nàng muốn tìm Hiền, nhưng anh ở chung phòng với mấy người khác. Nàng có thể tìm chị Hằng, Thục nhưng nàng không muốn bị vây kín với vô vàn câu hỏi tò mò của hai người đó.
– Chị ăn nữa nhé… – Hiếu niềm nở.
– Ah… Thôi… Chị đủ rồi… Cảm ơn em… – Nguyệt Vy mỉm cười nhìn Hiếu, đứa duy nhất nàng biết tên trong nhóm.
Chợt Nguyệt Vy đỏ mặt lên quay mặt tránh đi. Nàng bắt gặp ánh mắt cháy bỏng của bốn đứa ban chiều đã vuốt ve khắp thân thể nàng. Nàng vuốt mái tóc dài của mình che phủ lên hai bầu vú căng tròn cộm lên dưới lớp vải mỏng của váy áo. Hạ thể nàng vẫn nhòe nhoẹt khao khát, chân nàng vô thức khép chặt lại.
Giờ đây, nàng mới có cơ hội nhìn kỹ khuôn mặt của những cậu thanh niên này. Những khuôn mặt đen nắng biển, nhưng đôi mắt sáng tỏ của kẻ có ăn có học. Nàng nhận ra nét tương đồng so với những đứa học trò của mình. Đó là sự ngây thơ, trong sáng còn vương rõ trong mắt chúng. Nàng yên tâm hơn nhiều, chúng sẽ không dám làm chuyện xấu với nàng ở nơi vắng vẻ này.
– Chị tên là gì? – Hiếu hỏi.
– Ah… Chị là Nguyệt Vy… – Nàng nói nhỏ.
– Tên chị đẹp quá… Đẹp như người vậy… – Cậu bé bên cạnh nói vào.
– Hi hi… Chị cũng rất thích tên mình… – Nguyệt Vy thấy thoải mái hơn, tâm trạng nhẹ xuống. – Còn bọn em? Chị mới biết tên Hiếu thôi…
– Để em giới thiệu…
– Không… Để tao giới thiệu…
– Em là Đạt…
– Em là Bắc…
– Hi hi… – Nguyệt Vy che miệng cười vì điệu bộ sốt sắng hồ hởi của tám cậu bé này.
Họ trò chuyện thật vui vẻ. Không ai nhắc đến chuyện ban chiều. Nguyệt Vy cũng hiểu hơn về những người bạn trẻ mới quen. Tám đứa là bạn thân với nhau, nhà ở Kiên Giang. Kỳ cắm trại này là kỷ niệm chia tay, vì tuần sau cả tám đứa đều bước vào năm nhất đại học. Đứa lên Sài Gòn, đứa đến Bình Dương, Cần Thơ, khắp nơi. Nàng thầm thán phục. Một nhóm bạn chơi thân ở vùng quê tỉnh lẻ, tất cả đều đỗ đại học, tuy không phải trường nào cũng danh tiếng, nhưng đã là chuyện hiếm gặp lắm rồi. Chuyện trò một lúc Nguyệt Vy thấy tâm trạng mình thoải mái hẳn, ngọn lửa ham muốn trong lòng nàng được sự trong sáng ngây thơ của tám đứa dập tắt nguội lạnh.
Nguyệt Vy che miệng ngáp, mắt nàng đỏ lên. Những ngọn gió mang theo hơi lạnh đêm khuya làm nàng buồn ngủ đến nhíu mắt lại. Nàng khẽ liếc qua chiếc lều đối diện, mặt thoáng đỏ lên với ý nghĩ của mình.
– Chị ở khách sạn nào? – Đạt hỏi.
– Ah… Khách sạn của chị ở ngay bãi biển… hồi chiều… – Chợt Nguyệt Vy ngưng ngang, mặt đỏ bừng.
Cả tám đứa chợt im bặt. Mỗi đứa đều theo đuổi ý nghĩ của riêng mình, sắc mặt phút chốc đều hồng lên, ánh mắt nóng bỏng lén nhìn Nguyệt Vy. Nàng thấy cơ thể mình nóng lên, tám ánh mắt cùng lúc như truyền sang cơ thể nàng một nguồn năng lượng thôi thúc kỳ lạ.
– Chị mệt rồi đúng không? Trời tối lắm… Để bọn em đưa chị về nhé… – Hiếu xua tan bầu không khí ngượng ngùng.
– Ah… Chị… Chị ngồi đây cũng được… Bọn em đi ngủ đi… – Nguyệt Vy mím môi nói nhỏ.
Nàng ôm đầu gối, im lặng nhìn ngọn lửa bập bùng mờ ảo. Mắt nàng nặng trĩu, nhíu lại. Cả tám đứa thì thầm nói nhỏ như cố giữ im lặng cho nàng. Nguyệt Vy nhẹ nhàng thiếp đi lúc nào không hay. Cơ thể lâng lâng nhẹ bổng. Cảm giác êm ái ấm áp làm nàng dễ chịu chìm vào giấc ngủ sâu.
Trước mặt nàng là Hùng, Minh, Hải và Đức, bốn đứa học trò nghịch ngợm của nàng. Chúng nhìn nàng với ánh mắt say mê cháy bỏng. Nàng nhìn xuống thân thể mình, thảng thốt. Nàng hoàn toàn trần trụi, cơ thể lõa lồ đứng trước mặt chúng. Nàng đỏ mặt nhìn lên. Chúng tự lúc nào đã cởi hết quần áo trên người, tồng ngồng đứng trước mặt nàng. Bốn cái dương vật hồng hào non trẻ, cứng ngắc cong cớn làm cơ thể nàng nóng bừng lên. Cả bốn đứa như quá sức chịu đựng, cùng lao đến, ôm ghì lấy nàng. Những bàn tay hừng hực nóng xoa nắn khắp thân thể nàng. “Ưm…” Nàng bật miệng rên lớn. Đột nhiên Nhất Huy dáng người thật cao lớn bước tới, gạt phắt bốn cậu bé sang bên cạnh, cánh tay gân guốc rắn chắc của hắn siết chặt lấy hông nàng. Nàng chưa kịp hoàn hồn thì một vật to cứng như thép thô bạo xâm chiếm hạ thể nàng từ phía sau.
– Không…
Nguyệt Vy hét lên, bừng tỉnh. Nàng bật dậy thở hổn hển. Nàng đang nằm trong chiếc lều xa lạ, trống không. Nàng ngơ ngác đưa tay vào trong váy, hạ thể nàng nóng hừng hực ướt đẫm.
– Chuyện gì… chị…
Đạt vén màn nhìn vào hỏi, chợt giọng cậu ta tắt ngang. Mắt trợn tròn nhìn Nguyệt Vy. Nàng đang ngơ ngác, váy tốc cao tới eo, bên dưới hạ thể trần trụi không nội y, một tay kẹp giữa đôi chân thon dài trắng muốt.
– Ôi… – Nguyệt Vy hoảng hốt, kéo váy xuống.
– Em xin lỗi… – Đạt đỏ mặt nói nhỏ, kéo rèm xuống đi ra ngoài.
…
Nguyệt Vy bần thần nhìn quanh. Nàng không biết bây giờ là mấy giờ, làm thế nào nàng nằm trong đây. Nhưng có một điều rõ ràng là tám đứa nhường chỗ ngủ cho nàng, dự định ngồi ngoài bãi biển cả đêm.
Nàng mím môi nhổm dậy, thoáng chần chừ kéo màn cửa sang bên. Khuôn mặt nàng đỏ hồng, mắt long lanh tỉnh táo, môi mấp máy vài lần, rồi cố nói:
– Hay là… Mấy em vào đây ngủ đi…
Cả tám đứa nhìn nhau, mặt đỏ bừng lên. Đồng loạt đứng bật dậy. Nguyệt Vy lùi người vào sát vách lều, mặt đỏ hồng cúi thấp. Từng bước chân đi qua cửa lều làm tim nàng thổn thức. Tiếng chân dồn dập nối đuôi nhau, lần lượt thật đông. Cả tám đứa ngoan ngoãn nằm xuống ngay ngắn, chừa cho nàng đúng chỗ trống nàng đang ngồi, ngay giữa lều. Nguyệt Vy đỏ mặt, nhẹ nhàng nằm xuống, nàng như được bố trí chia đều cho cả hai bên.
Mùi mồ hôi trên những cơ thể thanh niên hừng hực sức sống bao quanh làm lòng nàng nhộn nhạo. Tám đứa thanh niên mười sáu tuổi, tám chuẩn đàn ông đang nằm sát bên nàng trong một chiếc lều nhỏ. Nàng có thể nghe được những hơi thở khao khát, những trái tim hồi hộp dồn dập, có lẽ bao gồm cả chính bản thân nàng. Tám người đàn ông, mười sáu bàn tay, tám cái lưỡi, tám cái vật to lớn nóng hổi… ý nghĩ đó vừa xẹt qua đầu đã làm cơ thể nàng run rẩy rạo rực.
Ánh lửa bập bùng bên ngoài soi sáng xuyên qua vách lều nilon mỏng manh. Chín cơ thể thẳng đơ, san sát nhau, im thin thít. Chín trái tim đập thình thịch, thổn thức, hồi hộp. Khác hẳn bầu không khí hoang dại, phấn khích do chính Ngọc Hân dựng lên ban chiều. Nhưng giờ đây, không có vai trò của cô ta, giữa họ còn một tấm màn mỏng nhưng bền chắc khó vượt qua.
– Chị Vy… – Thanh ấp úng, thì thầm. – Hồi chiều… do em hấp tấp… Chị có đau không?
– Ah… Không… Không có gì mà… – Nguyệt Vy che mặt la khẽ.
– Thấy chưa tao đã nói là chị không đau… Mày còn nói… – Thanh thúc cùi chỏ vào Đạt, nói.
– Hi hi… Ai biết… Do chị kia nói là mày hấp tấp… – Đạt cười khẽ.
– Mày còn nói là… nó mềm ấm và… nhờn nhờn mà… Chắc chị… – Hiếu từ bên kia xen vào.
– Trời ơi… im ngay… không… được nói chuyện đó… – Nguyệt Vy la khẽ, tay che mặt.
Nguyệt Vy mím môi, im lặng. Cánh mũi nàng phập phồng hít thở khó khăn. Cả ngày hôm nay nàng đã trải qua quá nhiều cuộc phiêu lưu lạ kỳ, những tưởng chúng đã nguôi ngoai, trái lại đã tích tụ dồn nén trong cơ thể nàng như một quả bom nổ chậm. Chuyện xấu hổ trên bãi biển của nàng vừa được nhắc lại, như một mồi lửa châm ngòi vào quả bom căng tức trong cơ thể nàng. “Ầm” – Một tiếng nổ vang dội, chỉ riêng Nguyệt Vy cảm nhận được. Mặt nàng đỏ bừng lên như bị dồn máu, tay bóp chặt mép váy như muốn nghiền nát nó. Cảm giác ray rứt khó chịu quay trở lại, y nguyên như lúc dương vật Nhất Huy vừa tuột khỏi âm hộ nàng. Hạ thể nàng cồn cào khao khát vật thô cứng sần sùi đó. “Không… Không phải thứ đó của anh ta… Ai cũng được… Nhưng không phải anh ta…”
Nguyệt Vy chợt ngồi dậy, đứng lên giữa lều. Nàng nín thở, nhắm mắt lại, kéo váy qua khỏi đầu. Tám đứa há hốc nhìn tấm thân lõa lồ hoàn mỹ của Nguyệt Vy. Làn da mịn màng trắng hồng, bầu vú căng tròn phập phồng, núm vú đỏ hồng rung rinh, hai mép thịt hồng hào kẹp chặt giữa cặp đùi thon dài tuyệt đẹp. Nguyệt Vy cắn nhẹ lên bờ môi mình, mắt nàng hé mở. Đối diện với những ánh mắt hừng hực của những cậu bé, cơ thể nàng run rẩy, hai chân muốn nhũng ra. Nàng nằm xuống, nín thở chờ đợi.
“Xoạt xoạt xoạt…”
Tám đứa bật dậy nhanh lò xo nén. Tay chân cuống cuồng cởi hết quần áo trên người, ném tứ tung dưới chân. Phía trên Nguyệt Vy tám cái dương vật cứng ngắc cong cớn, kích thước không lớn lắm, nhưng nhìn số lượng đó làm nàng hít thở không thông. Nàng bóp chặt hai tay, chân khép kín lại. Tám cậu bé ngồi xuống quanh Nguyệt Vy, chật chội chen chúc lấp kín mọi khoảng trống. Những chiếc cuống họng nuốt nước miếng ừng ực thèm khát. Không khí ngột ngạt nhưng nóng bừng lên. Những chiếc dương vật dựng đứng bao quanh cơ thể không mảnh vải của nàng. Nguyệt Vy nín thở, thổn thức, hai bầu vú run rẩy sợ hãi lẫn phấn khích.
“Không được hấp tấp… Không được hấp tấp…” Câu nói của Ngọc Hân như một câu thần chú lặp đi lặp lại trong đầu tám đứa. Chúng chậm chậm cúi đầu áp sát Nguyệt Vy. Mùi hương thơm ngát trên cơ thể nàng làm chúng tê dại. Những cánh mũi phập phồng, hít hà say mê thưởng thức.
Nguyệt Vy mặt đỏ bừng nhìn hai cậu bé đang hít hà say mê trên ngực nàng, vừa nhìn nàng với ánh mắt cháy bỏng. Hình ảnh trước mắt nàng chợt biến ảo kỳ diệu như một màn nước lay động, lan rộng từng vòng từng vòng. Hai khuôn mặt này chợt quen thuộc lạ kỳ. Ánh mắt này thường ngày vẫn nhìn nàng từ dãy bàn cuối lớp. Hùng và Tuấn, hai đứa học trò tinh nghịch lười nhác của nàng.
“Không… Không… Tất cả đều là ảo giác… Không phải chúng…”. Nàng khẽ lắc đầu muốn xua tan đi hình ảnh đó.
Nhưng hình ảnh trước mắt nàng lại càng rõ ràng hơn, chân thật đến từng chi tiết nhỏ. Ánh mắt đó, đôi môi đó, đến cả cái sẹo trắng cắt ngang một bên lông mày do đánh nhau của Tuấn cũng rõ ràng như thật. Đôi môi chúng nứt nẻ khô khốc hớp hớp khao khát trên hai núm vú nàng. Lưỡi chúng đỏ au, liếm nhè nhẹ trên hai đầu vú săn cứng của nàng.
“Ôi… Không… Hai em làm gì cô vậy? Đừng mà… Cô…” Nguyệt Vy nhắm mắt lại, nài nỉ trong tâm trí. Cảm giác tê dại ray rứt từ hai bầu vú truyền lên não chân thật hơn bao giờ hết. Nàng ưỡn người lên rên lớn.
– Ưmm…
Tiếng rên rỉ của Nguyệt Vy như thổi bùng lên ngọn lửa vốn đã hừng hực cháy trong lòng của mỗi cậu bé. Chúng trám kín cơ thể nàng với những chiếc lưỡi khao khát thèm thuồng, làn da nàng bóng nhẫy đỏ hồng. Nguyệt Vy run rẩy, thổn thức, sự trống vắng hụt hẫng bên trong càng gào thét mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Một vật to cứng, nóng hổi miết dọc mép âm hộ làm nàng bừng tỉnh. “Là Hải sao? Em…” Đứa học trò cá biệt có đôi mắt lì lợm của nàng. Mặt mũi nó nhòe nhoẹt lem luốc nước nhờn tiết ra từ hạ thể nàng, mắt nó đỏ bừng phấn khích nhìn nàng. Tay nó run run cầm dương vật cong cớn của mình, dò dẫm tìm đường giữa hai mép âm hộ nhòe nhoẹt của nàng. Vật nóng hừng hực đó lúng túng, vụng về, trượt tới trượt làm cơ thể nàng giật bắn lên từng hồi, tim thắt lại.
“Ôi… Không… Đừng làm vậy…” Nguyệt Vy run rẩy nhìn cậu bé. Nàng muốn hét lên kêu nó ngưng lại, nhưng nửa kia lại mong nó xâm chiếm mình thật nhanh. Thật nhanh lấp kín khoảng trống trải trong người nàng.
– Ưmmmm…
Nàng bật miệng rên lớn. Vật đó đã đi hết vào trong nàng. Cảm giác không quá chật chội, nhưng vật nóng hổi đó như một thanh sắt uốn cong, chèn ép hạ thể nàng căng lên. Nó đê mê, sung sướng nhìn đôi môi há hốc run rẩy của nàng, khi hạ thể nó tiếp tục đều đều nhịp nhàng. Ánh mắt đó mới thật sự thiêu đốt trái tim nàng. Ánh mắt đó như ngụ ý một sự mãn nguyện tột đỉnh, vượt qua mọi rào cản luân lý đạo đức.
…
“Em chờ ngày này lâu lắm rồi… Cô ơi… Cô đẹp lắm… Em yêu cô” Trong đầu Nguyệt Vy vang lên giọng nói của Hải rõ mồn một, chân thật như cả thế giới này còn đúng hai người họ. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, cơ thể run rẩy.
Cơn sướng khoái xâm chiếm nàng thật nhanh. Tay nàng vô thức đưa lên, bấu chặt lấy hông Hải, kéo ghì cơ thể cậu ta vào mình.
– Ưmmm…
“Một chút nữa thôi… Hải ơi… Em làm cô thích quá…” Nguyệt Vy gào thét trong đầu mình. Nhưng cơn sướng khoái của nàng còn một ly thì ngưng lại, hụt hẫng chới với lao xuống không phanh. Một thân hình gầy ốm đổ ập lên người nàng, hổn hển. Âm hộ nàng lấp kín với những dòng tinh trùng ồ ạt nóng hổi.
– Ôi… Không…
Nàng thoáng hụt hẫng, mặt đỏ bừng lên. Đây có lẽ là cảm giác hụt hẫng đầu tiên nàng biết trong đời. Nhưng sự trống trải trong người nàng khi Hải vừa rời đi, ngay lập tức được lấp kín.
– Ưm…
Nguyệt Vy thổn thức đón nhận chiếc dương vật thứ hai trong đêm. Cơn sướng khoái vừa lao xuống vực thẳm lại được kéo lên, từng chút một. Nàng hé mở mắt nhìn lên. “Minh ơi… Em… Em…” Minh có mái tóc đinh, lúc nào cũng tỉa tém kỹ càng. Đứa học trò rất đặc biệt của nàng, học rất giỏi, quậy phá cũng hàng đầu. Nó đang bấu chặt đôi chân thon dài của nàng, kéo nó giãn ra thật rộng, hạ thể hì hục nhịp nhàng. Âm hộ nàng óc ách liên tục, nước nhờn pha lẫn tinh trùng trào ra theo từng nhịp từng nhịp. Hai mắt nàng dại đi, tay đan vào hai mái tóc bù xù khét nắng, ghì sát hai cái miệng mút chùn chụt hai núm vú mình.
– Ưmmm… Ôi… Minh ơi…
Cơn sướng khoái dâng lên ồ ạt, nàng bật thốt kêu tên đứa học trò đang mang đến cho nàng cảm giác tuyệt vời này. Âm hộ nàng co thắt liên tục, bóp nghiến lấy cái dương vật bên trong. Cơ thể nàng cong lên, cứng đờ, rồi chầm chậm rũ xuống mềm nhũn. Hai luồng dịch hừng hực nóng hòa vào nhau cùng một chỗ.
– Ưm… Minh ơi…
Trong cơn đê mê, Nguyệt Vy tiếp tục thì thào tên nó. Một đôi môi ấm áp, hơi thở dồn dập sát miệng nàng. Nguyệt Vy vô thức hé môi, lưỡi hai người cuốn lấy nhau mê say. Tay nàng vuốt ve tấm lưng rắn chắc bên trên mình.
Khi cơn tê dại đã qua, nàng mở mắt nhìn lên. Ánh lửa bập bùng xuyên qua lớp bạt lều, soi rõ khuôn mặt gầy ốm, hàm răng trắng đều của Hiếu. Hình ảnh trước mắt nàng thật rõ ràng, chân thật. Nàng lại nhìn quanh. Những khuôn mặt đỏ bừng khao khát kia cũng sáng tỏ như ban ngày. Đây là Hiếu, kia là Thanh, còn có Đạt, Phú, Huy… và… Không còn Hùng, không còn Tuấn, không còn Hải, Minh như nàng đã mơ tưởng. Nguyệt Vy chợt thấy lòng nhẹ nhõm. Nàng đã thoát được. Nàng đã vượt qua được nỗi ám ảnh khao khát trái nghịch luân lý. Nguyệt Vy mỉm cười, hôn nhẹ lên môi Hiếu.
– Cảm ơn em…
Nàng nhìn quanh. Những cơ thể thanh niên căng tràn sinh lực, trong mắt nàng đã khác đi nhiều. Nỗi khao khát của nàng đã rõ ràng hơn. Nàng biết ham muốn là của mình, là cho mình, không vì mơ tưởng viễn vông, không vì khao khát phá vỡ ràng buộc đạo đức. Hàng rào đạo đức được chính bản thân nàng dựng lên, thì nàng có thể mở rộng, bước qua hoặc hoàn toàn dẹp bỏ nó. Giờ đây, đối với nàng, bốn đứa học trò kia chẳng qua là bốn đứa thanh niên mới lớn, bình thường như những thanh niên khác, không hề khác những cậu bé háo hức đang ngồi trước mặt nàng.
Thanh hồi hộp, tay run rẩy cầm dương vật nhét vào âm hộ đỏ mọng ướt đẫm của Nguyệt Vy.
– Ưm…
Nguyệt Vy ưỡn người, bật rên khẽ. Âm hộ nàng chèn chặt với một chiếc dương vật mới. Chân nàng mở rộng sang hai bên, tay nàng ôm ghì lấy cơ thể Thanh, cảm nhận cơ thể rắn chắc của cậu bé nhịp nhàng đều đều trên người nàng. Trọng lượng cậu không quá nặng, làn da ấm áp căng bóng khỏe mạnh, làm nàng đê mê thích thú. Tay nàng lướt dọc tấm lưng trần trụi xuống đến bờ mông rắn chắc của cậu.
Những ngón tay nàng bấu chặt lấy nó, cảm nhận từng múi cơ cậu ta căng lên, dịch chuyển dưới làn da. Chưa bao giờ nàng làm như vậy, dù là với Thuận Minh. Nàng luôn ở thế bị động đón nhận những xúc cảm đàn ông mang lại cho mình. Đối diện với cơ thể trần truồng của đàn ông nàng luôn e thẹn, ngượng ngùng, tán thưởng nét cân đối rắn chắc đó bằng ánh mắt và chỉ ánh mắt. Bây giờ nàng mới hiểu mình đã thiếu sót như thế nào, khi bỏ qua việc này. Cơ thể đàn ông cũng đẹp và hấp dẫn trong mắt phụ nữ như cơ thể phụ nữ đối với đàn ông. Vuốt ve, mơn trớn những múi cơ săn cứng, làn da rám nắng mạnh khỏe, thật sự mang đến cho nàng cảm giác ham muốn điên cuồng.
Nguyệt Vy ưỡn ngực lên. Cả hai bầu vú nàng ray rứt cồn cào trong hai cái miệng nóng hừng hực. Cơ thể nàng phủ kín những nụ hôn, những bàn tay vuốt ve mơn trớn. Âm hộ nàng chèn chặt với cái dương vật căng cứng nóng hổi như thép nung. Cảm giác lâng lâng tuyệt vời này không thể tả bằng lời. Không phải cảm giác hồi hộp, phiêu lưu như lúc cùng Thuận Minh ân ái trên mình Liêu Đông. Không phải cảm giác nửa ray rứt, căm hận nửa khao khát, thèm muốn như lúc nàng bị giày vò bởi hai gã thanh tra hay bốn gã phụ tá của Henry. Mà chính là cảm giác tự do, bứt phá mọi xiềng xích, hoang dại đến cùng cực. Chưa bao giờ nàng có cảm giác xác thịt chân thật đến vậy.
Đột nhiên, Nguyệt Vy đẩy Thanh ngã ngửa ra sau. Mặt nàng đỏ hồng như say rượu, ngượng ngùng chống tay bò lên người cậu bé. Thanh hít thở khó khăn nhìn Nguyệt Vy cầm dương vật căng cứng của mình nhét vào cửa mình.
– Ưmmmm…
Nguyệt Vy bật rên dài. Nàng chống tay lên người Thanh, cơ thể nhịp nhàng lên xuống. Thân thể tuyệt đẹp của nàng bóng nhoáng mồ hôi, từng đường cong uốn lượn rung rinh theo nhịp. Mấy cậu bé bao quanh phấn khích điên cuồng, lao đến cuống lấy cơ thể lõa lồ của nàng. Một đứa phía sau, dương vật miết dọc theo kẽ mông nàng. Hai đứa phía trước há miệng đón hai đầu vú nhúng nhảy của nàng. Mấy đứa còn lại phủ kín những bàn tay khắp thân thể nàng.
– Ưmmmm…
Nguyệt Vy ngửa người ra sau, tựa hẳn vào người đứa phía sau. Nàng với tay sang hai bên, bắt được hai cái dương vật căng cứng nóng hổi. Tiếng xuýt xoa của hai cậu bé vang lên bên tai nàng. Nàng cắn nhẹ bờ môi mình, tay vuốt dọc chúng nhẹ nhẹ.
– Ưm…
Chợt những cậu bé sững người, nín lặng. Cả căn lều yên lặng như tờ chỉ còn tiếng rên siết và tiếng nhóp nhép của cơ thể Nguyệt Vy nhịp nhàng chuyển động. Nàng không hay biết gì, cho đến khi một đôi môi mát lạnh áp sát miệng nàng. Nguyệt Vy cuốn lấy nó như tìm được chiếc phao giữa biển rộng mênh mông. Một chiếc lưỡi thơm ngát, mùi vị thật quen thuộc, cuốn lấy lưỡi nàng. Một làn da mịn màng mát rượi áp sát mặt nàng. Nguyệt Vy hé mắt lên.
– Chơi vui một mình không rủ ah… – Ngọc Hân thì thào trong miệng há hốc ngạc nhiên của Nguyệt Vy.
– Áh… Chị…
Nguyệt Vy ngượng chín người, mặt đỏ bừng lên. Ngọc Hân tiếp tục hôn nàng. Nụ hôn của cô thật tuyệt diệu mềm mại, ẩm ướt nhưng lại thơm ngát. Hai người ôm ghì lấy nhau. Hai chiếc lưỡi như tan vào nhau. Nguyệt Vy mặt đỏ như mận chín nhìn Ngọc Hân. Cô ta trần truồng quỳ hai chân qua người Thanh, đối mặt với nàng. Cả căn lều im ắng chỉ có tiếng hít thở khó khăn của tám cậu thanh niên, nhìn hai tòa thiên nhiên tuyệt đẹp cuốn lấy nhau.
…
– Ưmmm…
Ngọc Hân chậm chậm hạ người xuống, dí âm hộ mình vào mặt Thanh. Cậu bé không ngần ngại, há miệng lớn ngậm lấy. Cô vươn tay kéo hai cậu bé chết sững bên cạnh vào sát người mình. Mắt cô ta nhìn xuống hai cái dương vật căng bóng trước mặt. Đôi môi cô hé mở, chiếc lưỡi đỏ hồng xinh đẹp chậm rãi liếm quanh hai cái đầu nắm bóng lưỡng, rồi nhận lấy một cái vào miệng mút thật sâu.
– Ahh…
Hai cậu bé xuýt xoa, sung sướng. Ánh mắt cô ta lim dim nhìn nàng. Máu nóng dồn lên mặt Nguyệt Vy. Đôi môi nàng khô khốc, vô thức mím chặt, nàng muốn có vật nóng hổi đó trượt trên lưỡi mình, mùi ngai ngái tanh tanh trong miệng mình. Nàng nhớ rất rõ như in lần đó nàng hôn cùng lúc hai cái dương vật to lớn của anh và Liêu Đông. Nàng vẫn nhớ rõ ánh mắt hai người đỏ bừng phấn khích nhìn theo lưỡi nàng lướt nhẹ trên thân một cái dương vật, tay vuốt ve cái bên kia. Nàng vẫn nhớ rõ sự đê mê khao khát đó, nó không chỉ đến từ vật trong miệng, mà còn đến từ sự hoang đàng, phóng túng trong biểu hiện của chính bản thân nàng. Nguyệt Vy vô thức liếm nhẹ lên bờ môi của mình.
Nhưng sắc mặt Nguyệt Vy chợt lạnh đi, nàng nhìn thấy một đôi mắt đỏ bừng lén lút sau tấm màn cửa. Ánh mắt đó dù qua bao nhiêu năm nữa nàng vẫn nhận ra. Ngọc Hân ở đây, hắn dĩ nhiên cũng ở đây. Nàng mím môi, mắt đỏ lên. Cơ thể nhỏm lên, chậm chậm nhúng xuống, từng chút, từng chút một tăng tốc. Mắt nàng lim dim nhìn về phía cửa màn như thách thức, tận hưởng cảm giác đê mê sung sướng xen với cảm giác đắc ý thỏa mãn của người chiến thắng.
– Ưmm…
– Ưmm…
Nguyệt Vy nhắm mắt, tay bấu bờ vai của Ngọc Hân. Cơ thể nàng vẫn nhịp nhàng nhúng nhảy, hai bầu vú luân phiên ray rứt trong miệng cô ta. Ngọc Hân rên rỉ, cơ thể vặn vẹo đón nhận một cái dương vật cứng ngắc xâm chiếm từ phía sau. Hai cậu bé kia khao khát ôm ghì lấy Nguyệt Vy, hai cái lưỡi nóng tranh nhau chui vào đôi môi đỏ hồng hé mở của nàng. Dương vật của hai cậu cọ vào hai bầu vú Nguyệt Vy, được cái miệng khao khát của Ngọc Hân luân phiên chăm sóc.
– Ưm…
– Ưmmm…
Cả năm thân thể như dính chặt thành một khối. Hổn hển, phấn khích, trơn ướt mồ hôi bóng loáng. Thanh há hốc nhìn chiếc dương vật của đứa bạn liên tục ra vào âm hộ mọng nước của Ngọc Hân, ngay trên mặt mình. Cơ thể cậu bé cứng đờ ra, run rẩy, lấp đầy âm hộ Nguyệt Vy với dòng tinh trùng nóng hổi của mình. Cậu bé phía sau Ngọc Hân cũng nghiến răng ken két, xuất tinh, chảy xuống cả mặt thằng bạn đang tê dại bên dưới. Hai cậu bé hai bên rùng mình, hai dòng tinh trùng nóng hổi phóng ra, nửa vào cái miệng há to đón sẵn của Ngọc Hân, nửa nhầy nhụa đầy trên ngực Nguyệt Vy.
Nàng rũ rượi ngã ngửa ra phía sau, cơn sướng khoái chạy khắp toàn thân đờ đẫn. Ngọc Hân nuối tiếc chồm lên người Nguyệt Vy, le lưỡi liếm hết những dòng tinh dịch nhầy nhụa khắp người nàng. Hành động khao khát dâm đãng của Ngọc Hân làm hai cậu bé còn lại hứng tình đến mức mất kiểm soát. Cả đám thanh niên hít thở khó khăn, dương vật dựng đứng trở lại vì hành động dâm đãng tột cùng của Ngọc Hân. Cả đám không ai bảo ai, lần mò bao quanh lấy Ngọc Hân. Những thân thể thanh niên khỏe mạnh rắn chắc nhấn chìm cô ta vào một vòng xoáy mới.
– Ưmm…
– Ưm…
Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ của Ngọc Hân vang vọng ra ngoài. Nơi có một người đàn ông, nét mặt cứng đờ, lông mày nhíu chặt mâu thuẫn.