Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 23
– Tại sao như vậy? Hu hu… – Nguyệt Vy bật khóc nức nở.
Liêu Đông thở dài, đẩy nhẹ cánh cửa. Quan cảnh lúc đó đã phần nào nói cho anh biết những biến chuyển tâm lý trong đầu Nguyệt Vy.
– Không sao… Hết rồi… – Liêu Đông đặt nhẹ tay lên vai nàng.
– Ahhh… Anh Đông… – Nguyệt Vy lao vào lòng anh, khóc nức nở. – Em xấu hổ quá…
– Không có gì… xấu… hổ hết… – Liêu Đông gồng cứng người, ngực anh truyền đến cảm giác êm ái tê dại. – Con… người mà… ai cũng có cảm xúc… Ví dụ… như anh… lúc này…
Nguyệt Vy nhíu mày không hiểu anh nói gì. Nàng chợt thấy gì đó thật cứng, nóng hổi chọc vào bụng nàng. Nàng lùi người lại, đầu cúi thấp, mặt đỏ bừng bối rối.
Bàn tay Liêu Đông chậm chậm đưa lên, ngón tay run rẩy gạt mái tóc dài che phủ bên ngực nàng. Nguyệt Vy nín thở, môi mím chặt. Một bên vú nàng phơi bày trước mắt anh. Hai bàn tay nàng bối rối che hạ thể mình. Nàng nhìn ngón tay anh, chậm rãi đưa lên thật gần, chạm nhẹ vào núm vú đỏ hồng săn cứng của nàng. Nguyệt Vy rùng mình như có một luồng điện chạy khắp cơ thể. Cảm giác ray rứt mau chóng quay lại, làm cả cơ thể nàng tê dại. Ngọn lửa đang âm ỉ trong cơ thể nàng chợt bùng lên dữ dội.
Liêu Đông lao đến, ôm chầm lấy cơ thể nàng. Miệng anh trám kín đôi môi đỏ hồng nhỏ bé của nàng. Nguyệt Vy đáp trả anh ngay lập tức, lưỡi hai người cuốn lấy nhau cuồng nhiệt. Anh cúi xuống hôn nghiến hai bầu vú nàng, nơi mà anh đã mơ tưởng đến mỗi đêm.
– Ưm… Ôi… – Nguyệt Vy rít khẽ, ngực nàng vô thức ưỡn ra.
Liêu Đông há miệng thật rộng ngậm hết núm vú nàng, lưỡi anh đá nhanh liên hồi. Nguyệt Vy nhấp nhổm, ôm ghì lấy đầu anh. Nàng lâng lâng rạo rực, cơ thể nhẹ bổng trên hai cánh tay anh. Anh nhẹ nhàng bế nàng, đi ra ngoài.
Liêu Đông đặt nàng xuống ghế dài, đối diện khuôn mặt ngủ say của Thuận Minh. Nàng thoáng đỏ mặt nhìn anh. Nhưng chưa kịp e ngại thì chiếc lưỡi to lớn của Liêu Đông đã kéo nàng lên tận mây xanh.
– Ahhh… Ôi… Anh…
Nguyệt Vy oằn người rên thật to. Hai chân nàng giang rộng, tay ghì chặt đầu Liêu Đông vào hạ thể mình. Lưỡi anh ta như một con lươn sống, chui rút thật sâu trong âm hộ nàng. Cơ thể nàng thổn thức, gào thét mãnh liệt. Nguyệt Vy kéo tay anh lên, đặt lên ngực mình, đầu vú căng tức của nàng muốn được chăm sóc, giày vò. Hai tay nàng vô thức giang rộng sang hai bên. Cổ tay nàng nhẹ bâng, trống trải, lại càng khao khát cảm giác nhói đau như kềm kẹp trong hai còng sắt. Sự thiếu thốn hụt hẫng vẫn chưa được xua tan trong lòng Nguyệt Vy.
Liêu Đông phấn khích, mặt nhòe nhoẹt lênh láng nước nhờn của Nguyệt Vy. Anh liếm mép như còn nuối tiếc, mắt nhìn hai mép âm hộ căng mọng nước hé mở của nàng. Anh kéo khóa quần, mắt vẫn nhìn gương mặt đỏ bừng khao khát của Nguyệt Vy.
– Ưm…
Nguyệt Vy rên lớn, cùng lúc cơ thể Liêu Đông Ánh chậm chậm trườn lên. Dương vật anh chèn chặt cứng, xâm chiếm âm hộ nàng từng phân từng phân một.
– Ưm…
Nàng há hốc tê dại. Đôi môi hé mở đón nhận những nụ hôn say mê cuồng nhiệt của anh. Hạ thể anh nhấp xuống nhanh dần. Hơi thở của hai người hòa vào nhau.
– Ưm… Ưm… Ôi…
Nguyệt Vy ôm ghì lấy cơ thể rắn chắc của Liêu Đông. Trọng lượng cơ thể của anh, làn da nóng hừng hực của anh làm cơ thể nàng như tan chảy. Cơn sướng khoái đến thật nhanh, đưa nàng lên chín tầng mây. Hai chân nàng quắp lấy mông anh, cơ thể nàng run rẩy.
– Ưm…
Liêu Đông hơi bất ngờ, vì cao trào của nàng đến quá nhanh. Cơ thể anh dừng sững lại, dương vật giữ nguyên trong người nàng. Anh im lặng nhìn ngắm gương mặt thiêm thiếp tê dại của Nguyệt Vy, tâm trạng anh phức tạp. Người phụ nữ đẹp nhất, vợ của người bạn thân nhất của anh, được làm tình với nàng có lẽ là giấc mơ hoang lạc nhất của hầu hết những người đàn ông quen biết nàng. Nhưng tất cả những điều đó không làm anh vui sướng vì nỗi lo lắng trong lòng anh quá lớn. Dù chỉ lần đầu được ân ái với nàng, nhưng biểu hiện của nàng rất khác lạ, không như đêm nàng nằm trên người anh rên rỉ đêm tân hôn. Phải chăng nàng đang ám ảnh những chuyện xảy ra đêm nay?
Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn dương vật căng tức tím bầm của mình, cười khổ. Liêu Đông lặng lẽ, mặc lại quần áo. Anh bế Nguyệt Vy mang lên phòng, sau đó lấy một cái chăn xuống phòng khách đắp ngang người cho Thuận Minh.
Tiếng máy ôtô vang lên thật nhỏ ngoài sân. Nguyệt Vy mở bừng hai mắt như chưa bao giờ ngủ. Nàng bần thần nhìn lên trần nhà, khóe mắt chảy dài một dòng nước mắt.
…
– Cảm ơn em… Tôi sẽ chuyển qua Phòng Kế toán hoàn trả lại cho em ngay hôm nay… – Thầy Trung vui vẻ nhận hóa đơn thanh toán từ tay Nguyệt Vy.
– Dạ, không sao… Từ từ cũng được mà… Em chào thầy…
Nguyệt Vy mỉm cười, xoay người đi ra cửa.
– Ah… Cô Vy… Tôi… tôi muốn hỏi chuyện… hôm qua… Không biết… – Thầy Trung ấp úng.
Nguyệt Vy mím môi, mắt hơi đỏ lên. Nàng nói nhỏ:
– Chuyện đó… em cũng không rõ… Em đã làm hết sức…
Thầy Trung nhìn theo dáng người tuyệt đẹp của Nguyệt Vy khuất sau cửa. Ông nhíu mày, có gì đó trong câu nói giản của Nguyệt Vy làm ông lo lắng.
…
– Anh cho tôi về số 47 đường 2 Khu An Lạc, Quận 2. – Nguyệt Vy nói với người lái taxi.
Người đàn ông lái taxi gật gù. Hắn lén chỉnh tấm gương chiếu hậu, quan sát gương mặt xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp. Đôi mắt trong veo, hàng lông mi cong vút, sống mũi thon nhỏ, đôi môi mím lại như suy tư. Dường như chưa đủ, hắn lại chỉnh gương thấp xuống. Chiếc áo khoác màu kem nhạt không cài nút, chiếc sơ mi trắng bên trong mỏng manh nổi mờ mờ đường vân của áo nịt ngực. Mép váy căng ra giữa đôi chân trắng muốt, một khoảng tam giác tối đen sâu hun hút. Hai mắt hắn trợn lên, mơ hồ như thấy được thấp thoáng gì đó. Hắn lại lén đưa tay lên vặn gương tiếp, nhưng chiếc gương đã đi hết giới hạn điều chỉnh. Hắn mím môi, vặn mạnh.
“Rắc…”
– Ah…
Gã lái taxi nhăn nhó nhìn chiếc gương chiếu hậu gãy rời trong tay mình.
Nguyệt Vy che miệng, nén cười. Tâm trạng đang buồn bực của nàng chợt nhẹ đi không ít.
…
Chuyện xảy ra tối hôm qua vẫn ngập tràn trong đầu nàng. Nguyệt Vy không hối hận vì đã làm tình với Liêu Đông. Bản thân nàng cũng rất thích anh ấy và càng cảm kích hơn khi anh cứu nàng. Nhưng có một chuyện khác cứ lẩn quẩn trong đầu nàng. Cơ thể nàng vẫn gào thét mong muốn điều gì đó mà nàng không lý giải nổi? Tối qua sau khi Liêu Đông về, nàng đã suy nghĩ đến mệt mỏi thiếp đi. Sáng nay, trước khi đi làm, nàng lại ân ái với anh. Và điều đó lại càng rõ ràng hơn. Cả Liêu Đông và Thuận Minh đều làm nàng đạt sướng khoái tột đỉnh. Nhưng đó chỉ là phản ứng cao trào của cơ thể, không mang đến sự thỏa mãn tâm lý mà nàng đang cồn cào khao khát.
“Vì sao lại như thế?”
Nguyệt Vy định kể cho anh nghe tất cả, những chuyện mà sáng nay nàng chỉ nói sơ sài cho qua. Nàng cần anh lý giải và định hướng cho nàng. Nhưng chiều tối nay anh bận tiếp khách bất ngờ. Nàng phải tự đón taxi về nhà một mình.
Chiếc taxi đổ lại trước căn nhà. Nguyệt Vy rút tiền trả. Gã lái taxi lại cố tình cười giả lả, cảm ơn rối rít, nhưng mắt không rời khỏi khoảng tối giữa hai chân nàng. Nhưng hắn chợt thất vọng não nề, khi nàng cẩn thận rút cả hai chân, xoay người bước xuống xe.
Nguyệt Vy bước vào nhà. Đặt túi xách xuống ghế, nàng mệt mỏi cởi áo khoác treo lên. Nhìn quanh nhà bếp nguội lạnh, Nguyệt Vy chắt lưỡi, đi lên lầu. Không có anh ở nhà, nàng cũng không định ăn uống gì.
Bước ra từ phòng tắm, Nguyệt Vy quấn khăn ngang người, vừa lau mái tóc ướt đẫm của mình. Nàng chợt thấy chiếc laptop của anh để trên bàn còn nhấp nháy đèn. Nguyệt Vy nhíu mày suy nghĩ. Thường ngày anh đi làm luôn mang nó theo, thế mà hôm nay lại để ở nhà. Vì đã có sẵn kế hoạch tiếp khách sao?
Nàng ngồi xuống ghế, thoáng chần chừ mở nó lên. Màn hình lóe sáng. Trên màn hình là hình cưới của anh và nàng. Nguyệt Vy hơi bất ngờ rồi mỉm cười, mắt nàng long lanh hạnh phúc.
Sau 3 phút nhìn ngắm hình cưới của mình, được anh dùng làm desktop wallpaper. Nàng dí tay lên mouse pad, định bụng mở báo mạng lên xem. Dù gì nàng có thời gian cả đêm chờ đợi anh.
Nguyệt Vy mím môi kiên nhẫn đánh tới đánh lui địa chỉ tờ báo mạng nàng hay xem, nhưng không đúng. Thường ngày nàng dùng máy cá nhân của trường trang bị, đều đã đánh dấu sẵn các trang báo, giờ lại không cách nào nhớ được đường dẫn. Nàng click vào thanh Bookmarks trên trình duyệt của anh, với hy vọng tìm kiếm trang báo có thể được anh ghi nhớ.
Một dãy dài các đường dẫn được đánh dấu hiện ra, rất nhiều địa chỉ trang web lạ mà nàng không biết. Nàng chợt chú ý đến một địa chỉ. Nguyệt Vy mím môi click vào.
– Ah…
Nguyệt Vy la khẽ chộp màn hình laptop gấp lại thật nhanh. Nàng quay lại nhìn sau lưng như thể còn ai đó khác trong phòng.
Mới nhìn thoáng qua những hình ảnh nhấp nháy trên màn hình, nàng biết mình vừa truy cập phải loại trang web gì.
Sau một phút lấy lại bình tĩnh. Tay Nguyệt Vy run run chạm vào chiếc laptop. Chợt nàng rụt tay lại, bật dậy chạy ra khép cửa phòng, dù trong nhà không có ai.
Nàng hồi hộp nhìn trang website với một dãy các tên phân loại, chỉ thoáng đọc đã nóng cả mặt.
“Anh làm gì trên web này?”
Nguyệt Vy nheo mắt tìm kiếm.
Thời gian trôi qua thật chậm rãi. Căn phòng im phăng phắc, nghe được cả tiếng kim đồng hồ gõ nhẹ nhẹ nhịp nhàng. Chợt có hơi thở thổn thức nặng nề vang lên.
Nguyệt Vy dán chặt hai mắt lên màn hình. Đôi vai nàng rung khẽ, ngực nàng phập phồng dồn dập. Ngực nàng như có một tảng đá đè lên, hơi thở nàng càng lúc càng khó nhọc.
Trước mắt nàng là rất nhiều, rất nhiều hình ảnh phụ nữ trần truồng, trong những tư thế hoang dại, dâm đãng. Họ đều cố tình giấu mặt hoặc xóa mặt đi. Nhưng điều đáng nói là tất cả những hình ảnh này đều được đăng lên bằng nick lưu sẵn trong laptop của anh.
“Không… Không thể nào…”
Hình ảnh trên màn hình khá quen mắt. Một cô gái bị xóa mờ đôi mắt, miệng há lớn, lưỡi say mê liếm dọc thân một cái dương vật căng bóng. Dù đã xóa, nhưng nàng nhận ra cô ta là Minh Thy và cái dương vật quen thuộc này không của ai khác ngoài chồng nàng, Thuận Minh.
Nguyệt Vy mím môi, tựa lưng vào ghế suy nghĩ. Qua hình ảnh này, nàng có thể khẳng định những tấm hình này do anh chụp và đăng lên. Nhưng…
Nàng tiếp tục xem những bài đăng khác, thời gian gần đây hơn.
– Không…
Nàng che miệng, hai mắt đỏ lên nhìn những hình ảnh rõ ràng trên màn hình. Những người phụ nữ không còn tạo dáng đơn độc, mà trong tư thế quan hệ tình dục với đàn ông. Không chỉ một mà hai, ba, bốn, năm… nhiều không đếm xuể. Đủ mọi tư thế quái dị và hoang đàng nhất. Những khuôn mặt đều được xóa đi kỹ càng, không thể nhận ra ai.
Nhưng nàng có thể khẳng định, anh không đứng trong những người này. Mà anh chính là người chụp ảnh, vì khung cảnh trong hình rất đỗi quen thuộc.
Ngay tại căn nhà này: Hồ bơi, phòng khách, nhà bếp… cả căn phòng ngủ hiện tại nàng đang ngồi cũng có. Tất cả dường như được sử dụng như một phim trường đúng nghĩa. Nguyệt Vy quay lại nhìn chiếc giường ấm cúng của anh và nàng. Tim nàng đập nhanh dồn dập, lòng nàng ngổn ngang rối bời.
“Hình ảnh của nàng thì sao?”
Nguyệt Vy bừng tỉnh. Tay nàng run lên, lưng toát mồ hôi lạnh. Nàng hối hả lục lại những bài đăng gần đây nhất của anh.
“Không có” – Nàng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đăng bài gần đây nhất của anh là 19/3. Khoảng hai tuần trước khi nàng quen anh.
Nguyệt Vy lặng lẽ tắt máy. Nàng ngồi xuống giường, thẫn thờ. Những hình ảnh lõa lồ trong máy anh vẫn đầy ắp trong đầu nàng. Nàng không thể giận anh, vì đó là chuyện quá khứ. Nàng không thể hờn ghen, vì anh đã nói trước với nàng rằng anh có một đời sống tình dục phóng túng. Nàng cũng không thể giận mình, vì nếu cho nàng lựa chọn lại, nàng vẫn sẽ ngã vào vòng tay anh, mà không phải ai khác. Nàng thở dài, xua tan sự khó chịu, hoảng hốt trong lòng.