Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 22
Thuận Minh hôn nhẹ lên mái tóc ẩm ướt thơm ngát của Nguyệt Vy. Nàng mỉm cười nhìn anh qua tấm gương, tay lấy hai chiếc bông tai, nghiêng đầu vén tóc đeo lên.
– Em đi đâu vậy? – Thuận Minh tròn mắt.
– Em vừa gọi thầy Trung… Em đi tiếp khách… – Nguyệt Vy nói nhỏ mặt hơi đỏ lên.
– Không phải họ đã đi từ trường sao? Bây giờ… – Thuận Minh nhìn đồng hồ. – … đã tám giờ hơn…
– Ừ… Thầy Trung tiếp hiệp một… Em và… thầy Minh sẽ tiếp đợt hai… – Nguyệt Vy mím môi nén cười.
– Thầy Minh nào? – Anh ú ớ, chợt nhìn vẻ mặt của nàng.
– Em giỡn chơi đúng không? Em bắt anh đi? – Thuận Minh há hốc.
– Ừm… Có Thầy Minh hộ tống em đi… Em mới yên tâm được… Hi hi… – Nguyệt Vy đứng lên ôm cánh tay anh vùng vằng. – Đi mà… Đi với em mà…
– Nhưng… Hai gã đó hỏi anh… Anh biết làm thế nào? Anh đâu biết gì chứ? – Thuận Minh lúng túng.
– Không sao… Hai gã không nhớ được hết tên giáo viên trong trường đâu… Em đã thỏa thuận với thầy Trung… Anh sẽ là giáo viên mới về trường… Dạy Nhật ngữ… Hi hi… – Nguyệt Vy nheo mắt nói.
– Ha… Ha… Em suy tính hết rồi… Vậy thì chịu thôi… – Thuận Minh cười khổ.
Nguyệt Vy đứng lên nhanh chóng thay quần áo. Nàng cố tình chọn một chiếc váy ôm sát người, dài quá đầu gối, một chiếc áo sơ mi trắng dài tay. Nhìn nàng thật sang trọng, lịch sự và kín đáo, không dễ mạo phạm. Thuận Minh bắt buộc phải mặc áo quần chỉnh tề theo đúng tuýp mô phạm của thầy giáo. Hai người bỏ ôtô ở nhà, đón taxi đi, để tránh bị nghi ngờ.
…
– Ở đây sao? – Thuận Minh ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà xanh đỏ đèn, miệng anh nhếch lên như cười như không.
– Ừ… Đúng địa chỉ thầy Trung nói với em mà… Có chuyện gì sao? – Nguyệt Vy hỏi.
– Không… Không có gì…
Thuận Minh cười thầm. Nơi này anh đã tiếp khách vài lần. Thiên Hồng là một tụ điểm ăn chơi khá nổi tiếng ở Sài Gòn. Bên dưới là nhà hàng, giữa là karaoke, trên cùng là khách sạn. Đáp ứng đủ nhu cầu vui chơi trong một đêm.
Nguyệt Vy lặng lẽ đi sau lưng Thuận Minh. Rất nhiều ánh mắt nhìn nàng với vẻ dò xét và ngạc nhiên. Sắc đẹp thuần khiết của nàng không thuộc về nơi này. Xung quanh họ là đủ các khuôn mặt, đàn ông tóc tai rũ rượi, phụ nữ phấn son lòe loẹt, ăn mặc hở hang. Nhưng điểm chung duy nhất của họ là hơi thở nồng nặc mùi rượu.
Họ dừng trước một căn phòng. Cửa đóng kín nhưng âm thanh ồn ào bên trong vẫn dội ra ngoài thật lớn. Tim Nguyệt Vy như muốn thắt lại. Nàng bối rối không biết làm gì.
– Cô Nguyệt Vy… Vào thôi… – Thuận Minh mở cửa.
Nguyệt Vy nhăn mặt khó chịu. Mùi khói thuốc nồng nặc làm nàng muốn choáng váng. Căn phòng khá tối, chỉ có chiếc đèn xoay tròn nhiều màu là chớp lóe liên tục. Tiếng nhạc vụt tắt, đèn trần sáng lên mờ ảo.
– Nguyệt Vy… Em tới rồi… – Tiếng thầy Trung hồ hởi.
Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn quanh phòng. Thầy Trung lúng túng nhích người ngồi xa ra khỏi cô gái mặt non choẹt bên cạnh. Hai gã thanh tra đang nheo mắt nhìn nàng như đánh giá, hai bên khoác tay hai cô gái ăn mặc hở hang, váy ngắn khép lại cũng như không.
– Em tới trễ quá vậy… – Thầy Trung lúng túng đứng lên nói với Nguyệt Vy, mắt không quên nhìn sang Thuận Minh như cảm ơn.
– Thầy mệt rồi… Thầy về đi… – Nguyệt Vy nói nhỏ, giọng nàng run run.
– Ok… – Thầy Trung quay qua nói nhỏ với Thuận Minh. – Cảm ơn em rất nhiều… Bữa hôm nay của nhà trường thanh toán, em cứ đưa hóa đơn về nhé.
– Thật sao? – Thuận Minh mỉm cười.
Thầy Trung chợt cảm thấy bất an khi thấy nụ cười của Thuận Minh, nhưng ông vẫn cố gắng mím môi gật đầu.
Thầy Trung vừa đi ra cửa. Nguyệt Vy liền quay qua chỉ tay sang bên cạnh.
– Em xin phép được giới thiệu… Đây là thầy Minh, giáo viên…
– Dạy Nhật Ngữ chứ gì… Thầy Trung nói rồi. Ngồi xuống tự nhiên đi em trai… – Gã lớn tuổi nói.
– Hai em qua chăm sóc thầy Minh cho anh… Chu đáo vào… – Gã nói tiếp.
– Nào… Nguyệt Vy vào đây ngồi ở đây… Hai anh cần trao đổi với em chút. – Gã thanh tra có bộ dạng trẻ hơn nói, tay chỉ chỉ vào khoảng trống giữa hai người.
Nguyệt Vy mím môi liếc qua Thuận Minh, nhận được cái gật đầu của anh. Nàng lách người đi qua dãy bàn đến giữa hai gã.
– Thế… Thế… Ngồi xuống đây…
Một gã nhẹ nhàng đặt tay lên dưới vòng eo Nguyệt Vy đỡ nàng ngồi xuống.
– Đây là anh Hùng… Còn anh là Tài… Đây… Mời em uống rượu… Em tới trễ nên phạt ba ly… Đó là nhân nhượng lắm rồi… – Gã trẻ tuổi nói.
Nguyệt Vy nhìn ly rượu nâu vàng óng ánh trong tay, nàng thoáng rùng mình. Nàng nín thở uống trọn.
– Đây… Ly nữa… Có ngay… Ha ha… – Tài hớn hở.
– Em…
Nguyệt Vy toan ngăn lại, nhưng ly rượu đã đưa đến môi, nàng nhắm mắt uống tiếp.
– Chú này… Từ từ xem… Ăn miếng trái cây đi em. – Gã đầu bạc gắt lên, tay đưa cho Nguyệt Vy miếng dứa vàng óng.
Nguyệt Vy ăn miếng dứa vào bụng trong ánh mắt lo lắng của Thuận Minh. Cả anh và nàng chưa ăn gì tối nay. Anh nói nhỏ với cô gái phục vụ mấy câu. Cô ta đầu gật lia lịa, chạy ra ngoài.
– Đây… Ly nữa… hết phạt nhé… – Tài nói.
Nguyệt Vy nhíu mày nhìn ly rượu nàng lén liếc qua anh. Thuận Minh nhắm mắt khẽ lắc đầu nhè nhẹ. Nhưng nàng thấy khá tự tin mình có thể uống ly rượu này. Nàng ngửa cổ uống cạn.
– Em là nữ giáo viên đẹp nhất anh gặp từ trước tới nay… – Tài liền sát lại bên nàng, hơi thở gã mùi rượu nồng nặc.
– Ah hem… Chú mày nghiêm túc chút coi… – Gã đầu bạc nhíu mày, nhưng tay đặt lên tay nàng.
– Em dạy ở trường… Ờ… Trường… Việt Long lâu chưa? – Gã Hùng hỏi.
– Dạ… Em dạy được 9 tháng. – Nguyệt Vy thấy đầu óc mình quay cuồng, miệng nói nhỏ.
– Wah… Chín tháng mười ngày hả… Vậy là chúng ta có duyên rồi… Ha ha… – Tài nói xen vào.
Nguyệt Vy nhíu mày, khó chịu vì bàn tay của gã đang tuột dần xuống bờ mông nàng.
– Chú mày… thật là bậy bạ… – Gã Hùng nói cho có, tất cả chú ý của hắn tập trung vào cảm giác êm ái truyền vào bàn tay sau mông nàng.
Nguyệt Vy mím môi chịu đựng. Nàng khẽ liếc qua Thuận Minh. Anh dường như rất tự nhiên với nơi này, chân gác lên bàn, tay vòng dưới éo hai cô gái hai bên. Biểu hiện biết ăn chơi của Thuận Minh càng làm hai gã bên này càng thoải mái hơn. Ngược lại, thái độ ngạo mạn của Thuận Minh làm cho Nguyệt Vy rất yên tâm.
– Đây… làm ly nữa đi…
Nguyệt Vy nhăn nhó nhìn ly rượu trước mặt. Mắt nàng hơi mờ đi.
– Đây… Đây… Em xin phép mời hai anh… – Thuận Minh đỡ ly rượu, cười xởi lởi.
– Ok… Nhưng mà chú phải uống ba ly trước khi mời anh… Cái tội đến trễ… – Hùng hất hàm nói.
– Dạ… Dạ… Em cố gắng…
Thuận Minh nhăn mặt uống ba ly rượu do cô gái bên cạnh rót mời. Mặt anh nóng bừng lên, dạ dày cồn cào khó chịu. Anh nhìn ra cửa, nôn nóng chờ đợi cô gái kia chuẩn bị cho mình ít phô mai lót dạ.
…
Nguyệt Vy nhíu mày suy nghĩ. Hai gã đã lè nhè, mắt mờ đục. Lối thoát duy nhất ổn thỏa của nàng là chuốc say được hai gã này. Nàng hoàn toàn tự tin vào tửu lượng của Thuận Minh, đã chứng minh một lần vào đêm tân hôn.
– Em thấy anh Minh đến trễ nên mời hai anh… mỗi người một ly… Hai anh nói đúng không? – Nguyệt Vy nháy mắt với Thuận Minh.
Anh ngơ ngác chưa hiểu ý nàng, thì Tài đã lên tiếng:
– Ok… Nhưng em cũng phải tham gia… Thầy Minh một tua… Em một tua… Thế nào?
– Em…
Nguyệt Vy mím môi suy nghĩ. Anh một tua là uống hai ly liên tục, tới phiên nàng cũng hai ly liên tục, hai gã kia mỗi người hai ly. Tính ra thì cân bằng, nhưng hai gã đã uống trước, trong khi anh chưa tới đâu. Nếu uống như thế nàng sẽ say, nhưng ít ra anh sẽ vẫn hạ được hai gã. Nàng gật đầu.
– Ok… Rót ra cho bọn anh mỗi người năm ly rượu… – Tài lớn tiếng hô.
Nguyệt Vy thoáng rùng mình nhìn anh. Nàng hoảng hốt bắt gặp gương mặt nhăn nhó khổ sở của Thuận Minh. Nàng đã sai lầm sao? Hai gã này không say như nàng nghĩ?
Rượu vào ba tuần liên tục. Thuận Minh gật gù liên tục, tay anh bắt đầu sờ mó ngực cô gái kia. Nhưng đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, anh không ngừng suy nghĩ lối thoát. Đầu anh đang rất nặng, mắt mờ đi. Anh biết ý định của Nguyệt Vy, vì nàng tin tưởng vào tửu lượng của anh. Nhưng anh hoàn toàn chưa chuẩn bị cho đêm nay.
Nguyệt Vy dựa người vào lưng ghế. Hai bàn tay nóng hừng hực đang vuốt ve sau lưng nàng. Nàng khẽ nhỏm người tránh đi, thì hai bàn tay đã luồn xuống dưới ghế, bóp nghiến lấy cặp mông nàng. Nguyệt Vy nghiến răng kiềm chế, nàng muốn hét lên vả vào mặt hai gã hai cái tát thật mạnh. Nhưng hơn ai hết, nàng biết mình không thể làm thế.
Thuận Minh úp mặt vào ngực cô gái bên cạnh, anh hít hà liên tục ra vẻ rất khoái trá. Nguyệt Vy nhíu mày khó chịu, nói:
– Tiếp tục đi…
– Ok… Tiếp tục đi… – Hùng hô lớn.
Nguyệt Vy nín thở uống luôn hai ly rượu liên tục. Hơi rượu bốc lên tới mũi, Nguyệt Vy chợt chạy ào vào toilet trong phòng. Tiếng nôn mửa vang ra từ bên trong.
– Ha ha… Nguyệt Vy say rồi… Tới phiên thầy Minh… – Hùng nói.
Thuận Minh cười khổ, anh nốc hai ly rượu. Hơi nóng bốc lên, mặt đỏ bừng.
– Nguyệt Vy bỏ vòng rồi… Thôi… Không cần mời nữa… Uống công bằng… Thế nào?
– Nâng ly…
Thuận Minh gật gù trên vai cô gái. Mắt anh mờ đi. Rất nhiều ly rượu được nâng lên, tay anh buông lỏng, miệng chỉ mở ra uống bất cứ thứ gì người ta đổ vào.
– Em để anh ấy nghỉ chút đi… Em ra ngoài đi… Lát cần anh gọi… – Hùng dặn dò cô gái phục vụ.
Thuận Minh nằm ngửa trên ghế, mắt anh lim dim mờ nhạt. Hai bóng người đi ngang qua anh, về phía phòng toilet. Anh mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, nhắm lại.
…
Nguyệt Vy ngồi bệt xuống sàn nhà tắm, tóc rũ rượi, mắt nhắm nghiền. Nàng mơ hồ nghe được tiếng đóng cửa thật khẽ, tiếng giày bước đến bên cạnh. Mặt nàng truyền đến cảm giác ấm áp dễ chịu, ngực áo nàng lay động nhẹ, hơi gió mát lạnh lùa vào.
– Ưm… – Nguyệt Vy thoáng rùng mình, mắt hé mở.
Ngay tức khắt một bàn tay bịt ngang miệng nàng.
– Đừng la… Chiều bọn anh một chút đi… Không ai biết hết… Bọn anh sẽ làm em sướng điên lên…
Một gương mặt mờ nhạt, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt nàng. Nguyệt Vy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng hoàn toàn không phản kháng, mắt mờ đục đờ đẫn lim dim nhìn hai gương mặt mờ nhạt trước mặt mình.
Hùng và Tài hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh. Trước mặt hai gã là một khuôn mặt tuyệt đẹp say mèm, ngực áo mở toang, áo ngực rơi xuống bên cạnh. Hai bầu vú nàng căng tròn mơn mởn, làn da láng mịn tuyệt hảo, hai núm vú xinh xắn đỏ hồng. Hai gã liếm mép cười khoái trá.
Nguyệt Vy thấy lưng mình mát lạnh, trước ngực trống trải. Bầu vú nàng căng lên tưng tức, truyền đến cảm giác nhột nhạt thích thú.
– Ưm…
Nàng rên khẽ. Nhưng chính tiếng rên đó làm nàng bừng tỉnh. Nguyệt Vy vùng dậy, ú ớ, miệng bị bịt kín. Hai tay nàng nàng bị giang rộng, kềm cứng.
– Ưm… m… Anh Minh…
Nguyệt Vy đã hiểu ra hoàn cảnh nguy hiểm của mình. Tiếng kêu cứu của nàng tắc nghẽn trong cuống họng. Anh làm gì ngoài kia mà không vào đây cứu nàng?
– Ha ha… Ngoan đi…
Hai gương mặt đỏ hồng phấn khích của Hùng và Tài. Hai gã le lưỡi thật dài, ngo ngoe như trêu chọc trên hai núm vú đỏ hồng xinh đẹp của Nguyệt Vy. Mắt nàng đỏ lên.
– Ưm… Đừng… Đừng mà…
Hai gã liếm nhẹ lên hai đầu vú nàng. Nguyệt Vy uất ức, nước mắt tràn ra.
– Ưm… Ngon lắm… Ha ha…
– Ư… Không… Đừng mà…
Hai gã vụt đầu vào bầu vú nàng. Thời gian như ngưng lại, chỉ có tiếng nàng ú ớ và âm thanh của hai chiếc lưỡi xì xụp thèm khát. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, răng nghiến lại ken két. Hai cánh tay nàng gồng cứng lên, nhưng chúng như bị kềm trong gọng sắt, không chút suy chuyển.
– Đừng mà… Hu hu… Dừng lại đi…
Nguyệt Vy bật khóc, tiếng khóc của nàng ấm ứ trong miệng. Cánh tay nàng tê dại, không còn lực phản kháng. Nước mắt nàng chảy dài xuống mặt. Nàng ghê tởm trò bẩn thỉu của hai gã, dùng sức mạnh cưỡng bức nàng. Nhưng cảm giác ray rứt trên hai bầu vú, đang thiêu đốt lý trí của nàng.
…
– Ưm…
Nàng bật rên khẽ, người vô thức oằn lên, cảm giác ray rứt nhột nhạt trên hai đầu vú làm nàng muốn điên lên. Đây là lần đầu tiên vú nàng bị hôn cùng lúc bởi hai người đàn ông.
– Ngoan đi… Chiều bọn anh một chút… Em sẽ rất thích đó…
Nguyệt Vy thở phì phì nặng nề, bàn tay của Tài vẫn bịt ngang miệng nàng. Cảm giác lâng lâng của men say kết hợp với sự rạo rực của cơ thể làm nàng đờ đẫn.
– Ưm… Đừng mà…
Thấy Nguyệt Vy không còn phản kháng nhiều, Tài bỏ tay ra khỏi miệng nàng. Tay gã bóp nghiến lấy vú nàng, lưỡi le dài đánh liên tục lên núm vú săn cứng của nàng.
– Ngực em đẹp lắm… Nó cũng thích anh hôn này… – Hùng thì thào, nước miếng cứ ứa ra liên tục.
– Đừng mà… Ôi…
Nguyệt Vy rít khẽ. Hai gã dùng răng nghiến nhẹ hai núm vú nàng. Nàng thấy hạ thể mình nóng bừng ẩm ướt. Một bàn tay khác chậm rãi đi xuống, luồn vào mép váy của nàng.
– Ôi… Không… Dừng lại… Ơ…
Nguyệt Vy hoảng hốt, cố đẩy hai gã ra. Bàn tay đó úp trọn lên đáy quần lót nàng, ngón tay day day hai mép thịt ẩm ướt của nàng.
– Ôi… Đừng…
– Xoạt…
Gã Hùng nghiến răng xé toạc mảnh quần lót của Nguyệt Vy. Tay gã tham lam miết dọc âm hộ nhòe nhoẹt nước nhờn của nàng, khẽ lách vào trong.
– Không… Đừng… Ahhh…
Ngay tức khắc, bàn tay của Tài lại bịt kín miệng nàng. Nguyệt Vy há hốc, chân vùng đạp dữ dội, nhưng không ngăn được ngón tay hắn đi hết vào trong nàng, nhấp thật nhanh.
– Đừng mà… Hu hu…
Nguyệt Vy bật khóc nức nở. Hắn dằn đùi mình lên hai cánh tay nàng, để đầu nàng gác lên đùi, cao lên. Như thể cố tình cho nàng nhìn bàn tay Hùng nhấp liên tục bên dưới váy nàng. Một tay Tài xoa nắn hai vú căng tròn của Nguyệt Vy. Cả hai cùng thích thú quan sát đôi mắt rưng rưng mờ đục của Nguyệt Vy. Miệng nàng hé mở, ú ớ, không kêu được tiếng nào.
– Ahhh… Đừng… mà… Hu hu… – Nguyệt Vy thở hổn hển mặt đỏ bừng.
Bàn tay của Hùng ngưng lại vài giây như cố tình cho nàng nài nỉ. Hắn lại nghiến răng nhấp ngón tay thật nhanh.
– Á… Á…
Cơ thể Nguyệt Vy run rẩy. Hai chân nàng tê dại, mở rộng ra. Âm hộ nàng phát ra tiếng nhóp nhép liên tục. Hai mắt nàng dại dần, nước mắt ngừng chảy, mặt đỏ bừng, cánh mũi phập phồng.
– Không cần giữ nữa… – Hùng cười ha hả đứng bật dậy, tay cởi quần áo.
Tài phấn khích, kéo khóa váy Nguyệt Vy, tuột qua chân. Nàng nằm sõng soài, trần truồng, cơ thể run rẩy nhẹ nhẹ, hai mép âm hộ nàng đỏ bừng hé mở như chào đón. Phía trên là hai gã đàn ông nhe răng cười khả ố, mân mê dương vật căng phồng trong tay.
– Khét…
Đột nhiên, cánh cửa bật mở. Hùng và Tài vừa giật mình quay lại. Một gã đàn ông đứng chắn ngang cửa toilet, tay run run cầm điện thoại. Đèn flash lóe sáng.
– Mẹ… Mày là thằng nào? – Tài gầm lên lao đến.
Nắm đấm của hắn vùn vụt nhắm thẳng vào mặt anh ta. Anh ta rất bình tĩnh, đút điện thoại vào túi quần, khẽ trùng người xuống. Cú đấm sượt qua mặt, bả vai anh gồng lên hứng bộ ngực lép kẹp của gã lao đến.
– Hự…
Tài thấy ngực mình đau thấu trời đất, mắt tối sầm, gục xuống. Gã trợn trắng hai mắt, miệng há hốc hớp hớp như cá mắc cạn.
– Tao là ai không quan trọng… Tụi mày không mau cút đi… hoặc tao sẽ báo công an… – Anh ta nhìn lướt qua thân thể trần truồng rũ rượi của nàng, mắt long lên giận dữ.
Nguyệt Vy bừng tỉnh. Nàng choàng dậy, tròn mắt nhìn người đàn ông đang chặn trước cửa. Liêu Đông. Sao anh ta lại ở đây? Nàng bối rối khép chiếc áo che kín người.
– Tôi… – Hùng ú ớ, mặt đỏ bừng. Đâu có xâm hại… Nàng tự nguyện mà…
– Ông… khốn nạn… Ông mau cút đi… – Nguyệt Vy hét lên, tay che mặt khóc nức nở.
– Cút ngay… – Liêu Đông đanh giọng.
Gã Hùng và Tài hậm hực mặc lại quần áo, mắt liếc nhìn Nguyệt Vy như đe dọa. Hai gã lách người qua cạnh Liêu Đông, vừa định đi ra thì Nguyệt Vy đã nói vọng theo, giọng nàng đã bình tĩnh trở lại.
– Nếu hai ông mà còn làm khó cho Việt Long, tôi sẽ không để yên chuyện này đâu… – Nguyệt Vy run giọng.
Hùng nghiến răng, không quay đầu, bỏ đi.
– Em mặc đồ lại đi… Anh đợi ngoài này… – Liêu Đông nói nhỏ, khép cửa lại.
Nguyệt Vy thẫn thờ hụt hẫng bước ra khỏi buồng tắm. Nàng nhìn quanh. Một thân hình quen thuộc nằm dài trên ghế sofa. Thuận Minh ngủ say như chết không biết gì. Tay anh còn cầm chiếc điện thoại, cứu cánh cuối cùng trước khi bất tỉnh nhân sự. Nàng đã hiểu mọi chuyện, nàng nên trách ai đây, anh hay bản thân mình.
Suốt đoạn đường về nhà, Liêu Đông luôn nhìn lên kính hậu quan sát Nguyệt Vy. Nàng im lặng không nói một lời. Đôi mắt vẫn đỏ lựng như lúc anh vừa thấy nàng nằm đó sõng soài trên sàn nhà. Mái tóc nàng rối tung, quần áo xộc xệch, nhưng gương mặt nàng vẫn đẹp đến lạ lùng. Nhưng trong ánh mắt của nàng có gì đó làm anh lo lắng.
– Phù… Cái thằng ốm thế mà nặng ghê…
Liêu Đông thở hổn hển, ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa lưng vào chiếc ghế salon phòng khách. Thuận Minh nằm dài trên ghế, một chân rơi xuống sàn nhà.
Nguyệt Vy đứng bần thần trong phòng tắm. Nàng trút bỏ hết quần áo, mắt rưng rưng nhìn cơ thể mình trong gương. Ngực nàng mẩn đỏ, núm vú săn cứng ray rứt. Nàng thấy mình như một người khác. Nàng không quên được giây phút vừa rồi, nếu không có Liêu Đông, chắc nàng đã buông xuôi cho hai gã đó xâm chiếm mình. Nàng hiểu mình không có sức chống lại. Nhưng điều dằn vặt nàng là cơ thể nàng đã đầu hàng trước sự giày vò thô bạo của hai gã đó. Cơ thể nàng đã chấp nhận hai gã đàn ông muốn làm nhục mình.