Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 21
– Có lẽ là vậy… Tuy cô ấy không công nhận rằng mình yêu hắn… Nhưng cô ấy thừa nhận không thể sống thiếu hắn… – Giọng anh khàn đục. – Đối với anh, hai chuyện đó không có gì khác biệt.
– Hắn làm gì với cô ấy? – Nguyệt Vy thấy tim mình đập loạn lên.
– Sau khi anh và cô ấy chia tay… Nhóm bọn anh cũng rã đám, thỉnh thoảng mới gặp nhau… Mãi đến mấy năm sau, khi về Việt Nam, anh gặp lại Thịnh. Anh ta có kể về Minh Thy. – Giọng anh trầm lại, buồn bã.
– Hắn dắt cô ấy rảo khắp Nhật Bản như một món đồ chơi tình dục. Đủ các thú vui bệnh hoạn nhất mà nhân loại có thể nghĩ được đều áp dụng trên cơ thể Minh Thy. Cố ấy đắm chìm thật sâu trong thế giới nhục dục, quên đi tất cả mọi thứ khác. – Thuận Minh im lặng.
Nguyệt Vy nắm chặt tay anh. Nàng sợ hãi vì câu chuyện của anh. Một người phụ nữ bị chìm đắm trong vũng nhầy nhơ nhuốc quên đi cả bản thân mình.
– Sáu tháng sau, Nhất Huy chán chê với thân xác cô ấy. Hắn bỏ cô ấy lại trong một phòng khách sạn với một tuần tiền thuê chưa trả. Cô ấy bị chủ khách sạn giữ lại, ngủ với mấy chục người đàn ông trong một ngày để gán nợ. – Thuận Minh vốc nước lên xoa mặt mình.
– Có thể em không tin… Sau đó… Minh Thy lại quyết định ở lại đó… Suốt hai tháng trời… Ban ngày ngủ… Ban đêm bất kể bao nhiêu người tìm đến cô ấy đều đón tiếp… Cho tới lúc mẹ cô ấy bay từ Việt Nam sang tìm… đưa sang Mỹ chữa bệnh… Họ nói cô ấy mắc chứng cuồng sex… Mãi hai năm sau mới trở về Việt Nam.
Nguyệt Vy rùng mình, đầu óc nàng trống rỗng. Nàng kinh sợ vì sự táo bạo của một người phụ nữ. Minh Thy cái tên có lẽ nàng không bao giờ quên.
– Vậy cô ấy bây giờ? – Nguyệt Vy quay lại nhìn anh.
– Cô ấy là việc tại một văn phòng đại diện một công ty Luật của Nhật Bản tại Tp. HCM. Còn chuyện bệnh tình của cô ấy… Anh cũng không biết…
– Cô ấy lấy chồng chưa?
– Chưa… Vẫn chưa lấy chồng… dù sao cô ấy mới 29 tuổi… Cũng không có gì lạ. – Thuận Minh hôn nhẹ lên vành tai nhỏ nhắn của Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy bần thần, ngay cả vị trí mẫn cảm đang bị anh hôn, nàng cũng không biết. Câu chuyện cuộc đời của Minh Thy, một người phụ nữ đẹp, vì những ham muốn thể xác vượt ngoài tầm kiểm soát mà trượt dài không đường quay lại.
– Thôi… Tắm đi… Nước bắt đầu lạnh rồi… Bệnh đấy…
Thuận Minh đỡ nàng đứng dậy. Anh thoa xà bông khắp thân thể nàng. Nguyệt Vy chỉ đứng im lặng nhìn theo bàn tay anh chu du khắp thân thể mình.
– Anh muốn em đừng lo lắng vì chuyện hồi sáng… – Thuận Minh nói. – Anh chỉ cần tình yêu của em dành cho anh không thay đổi…
– Nhưng… – Nguyệt Vy thật sự lo lắng, nàng sợ mình sẽ sa ngã như Minh Thy.
– Nếu nhân vật chính là anh… em phải chia sẻ anh với ba bốn cô gái khác thì sao? – Đột nhiên anh hỏi.
– Anh…
Nguyệt Vy mấp máy môi, không nói được thành lời, nàng chưa nghĩ đến chuyện này. Mặt nàng thoáng đỏ lên.
Thuận Minh mỉm cười nhìn nàng, chờ đợi.
– Sao… bất công như vậy chứ… không có… thêm một người đàn ông nào khác… cho em sao? Hi hi… – Nguyệt Vy bật cười, mặt nàng đỏ như mận chính giấu sau vai anh.
– Em… Ha ha… Tham lam lắm… Tham lam nè… Tham lam nè…
– Chát… Chát…
– Ái ui… Đau quá… Em lớn rồi… Không được phát mông em… Ưm… Đừng mà…
…
Ánh nắng chiều xuyên qua những tán cây bàn tầng tầng lớp lớp, khoan những đốm sáng loang lổ trên mặt sân trường. Dãy hành lang dài với những cánh cửa mở toang, không một bóng người đi lại. Tiếng giảng bài văng vẳng vang vọng ra ngoài. Trong một căn phòng cuối dãy lớp, không gian lắng đọng, chỉ có tiếng quạt trần vù vù và tiếng giảng bài lúc ngừng lúc nhanh, nhịp nhàng như có vần điệu. Gần mươi cặp mắt to tròn nhìn lên bục giảng, dõi theo từng cử chỉ, lời nói của một người phụ nữ xinh đẹp trong bộ áo dài xanh nhạt. Môi nàng đỏ hồng, cong lên bật ra từng tiếng Anh ngữ thật chuẩn, hai bàn tay thon nhỏ huơ lên như đang múa, đôi mắt trong veo xinh đẹp như biết nói.
Cuối dãy bàn thẳng tắp. Ba người đàn ông tụm đầu nói chuyện khẽ.
– Đây là cô Nguyệt Vy. Cô giáo Anh văn trẻ nhất Việt Long. – Thầy Trung – Hiệu phó Trường nói nhỏ, thái độ rất cung kính nhún nhường.
– Ah… Vậy sao? – Gã đàn ông ngồi giữa tóc hoa râm gật gù.
– Phương pháp rất tốt… Rất thu hút được học sinh đó… Tốt lắm… – Gã đàn ông ngoài cùng nhận xét.
– Ha ha… Vâng vâng… Nguyệt Vy được đánh giá rất tốt. – Thầy Trung vui vẻ.
– Nói vậy thôi… Cũng chưa biết được… Thanh tra Sở xuống thì lớp nào cũng ngoan giỏi hết… Lúc không có thì trời mới biết được… – Người đàn ông ngồi giữa nói thêm.
– Ah… Anh cứ nói vậy… Việt Long không phải là trường điểm của khu vực sao? – Thầy Trung nhíu mày khó chịu, nhưng vẫn ráng nhún nhường.
– Đúng là như thế. Nhưng năm nay có nằm trong danh sách trường điểm nữa hay không… thì phải coi lại lần đánh giá này… – Gã bên ngoài nói.
– Dạ… Dạ… Rất mong các anh công tâm xem xét… – Thầy Trung mím môi nói khẽ.
– Đó là trách nhiệm và quyền hạn của chúng tôi… Chúng tôi không thể đánh giá quá khách quan từ bên ngoài được… Anh Trung thông cảm… – Gã tóc hoa râm quay sang nói.
– Dạ… Không dám… Hay bây giờ mình đi lớp khác nhé… Lớp nào cũng được mà… – Thầy Trung cố bình tĩnh.
– Không cần nữa… Nãy giờ bốn lớp rồi… Gần hết giờ làm việc rồi… – Gã bên ngoài nói như nhắc nhở.
– Ah… Dạ… Quên mất… Tối nay trường có tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ… rất mong hai anh đến tham dự. – Thầy Trung cố cười giả lả.
– Thôi… Các anh cứ bày vẽ thế… Bọn tôi mang tiếng chết… – Gã tóc hoa râm nói.
– Dạ… Không có gì… Chỉ là mượn cơ hội để tăng thêm tình đoàn kết thôi mà… Mong hai anh…
– Anh Hùng này… Thầy Trung đã nói thế… Anh nể mặt thầy chút đi… Mà ăn uống sơ sài thôi nhé… – Gã ngoài cùng quay sang nói.
– Có ai tham dự… – Gã tóc hoa râm hỏi nhỏ.
– Dạ, em… và Thầy Tiến – Hiệu trưởng thôi. – Thầy Trung hồi hộp.
– Ầy… Bỏ ông Tiến gì đó ở nhà nghỉ ngơi đi… Già quá rồi… Trường phải có đại diện trẻ trung một chút chứ… Có nữ càng tốt… Chúng ta không phải kêu gọi bình đẳng nam nữ sao? – Gã bên ngoài nói thêm vào.
– Dạ… – Thầy Trung nhíu mày cố nhớ xem có thể để đại diện nữ nào của trường đi.
– Tôi thấy cô Nguyệt Vy này rất được đấy… Sẵn tiện tiếp xúc xem chuyên môn cô ấy thế nào. Anh thấy được không anh Hùng? – Gã hỏi ý.
– Ừ… Cũng được… Đánh giá một người thay cho cả đội ngũ giáo viên trường kể cũng hơi chủ quan đấy… Nhưng có thể tạm được… – Gã Hùng gật gù, mắt hơi nheo lại nhìn về phía Nguyệt Vy.
– Dạ… Dạ… Không được… Nguyệt Vy đã có gia đình… Không tiện lắm… Vả lại… Vả lại…
– Ơ… Cái anh này hay nhở… Đây là công việc… làm gì liên quan đến việc có gia đình hay không? – Gã bên ngoài nói.
– Dạ… – Thầy Trung rối lên. – Nguyệt Vy là con thầy Long… Hiệu trưởng cũ của trường… nên…
Hai gã đàn ông nhìn nhau, bật cười khẽ.
– Thầy Long ah? Về hưu rồi mà cũng có quyền thế vậy sao? Gửi con vào đây dạy, bỏ qua quy hoạch giáo viên của Sở sao? – Gã bên ngoài gõ gõ cây viết lên cuốn sổ.
Thầy Trung đỏ mắt lên. Ông hối hận vì đã nói ra thân thế của Nguyệt Vy.
– Vì thế… Chúng tôi càng cần đánh giá năng lực của cô ấy… Nếu không thì thôi vậy… Không còn chuyện gì nói nữa…
Gã Hùng nói giọng đanh gọn, không thương lượng. Gã đưa tay nhìn đồng hồ.
– Buổi làm việc kết thúc lúc 4h55 phút. Chú ghi vào biên bản, đưa cho thầy Trung ký đi… – Gã nói.
– Dạ… Biên bản thì sau cũng được mà… Để… để… để em nói với cô ấy xem thế nào… – Thầy Trung chán nản, nói nhỏ.
“Goodbye, teacher”.
Nguyệt Vy mỉm cười, gật đầu chào cả lớp. Nàng trở về bàn mình thu dọn sách giáo án, bỏ vào túi xách, mắt khẽ liếc nhìn hai gã thanh tra Sở mới dự giờ lớp nàng bước ra ngoài. Nàng mỉm cười tự tin với kết quả đánh giá của mình, nàng đã dạy rất tốt hôm nay.
– Vy… – Thầy Trung hối hả bước tới.
– Dạ, em chào thầy… – Nàng vui vẻ đứng lên.
– Trời ơi… Tôi khổ quá… – Thầy Trung che miệng nói nhỏ.
– Có chuyện gì vậy thầy? Khi nảy… – Nguyệt Vy giọng hơi run.
– Không… Không… Khi nãy em dạy rất tốt… Nhưng… Chuyện là thế này…
Thầy Trung bối rối, vừa kể vừa quan sát nét mặt của Nguyệt Vy. Hàng lông mày cong vút của nàng thoáng nhíu lại, đôi môi run run mấy lần định lên tiếng, rồi kiên nhẫn nghe hết lời diễn giải của thầy Trung. Nàng khẽ liếc nhìn ra hành lang, hai cặp mắt ti hí đang nhìn nàng hí hửng. Nguyệt Vy mím môi, hít sâu một hơi nói:
– Em xin lỗi. Công việc tiếp khách là của Ban Giám hiệu nhà trường. Không phải trách nhiệm của em… – Nguyệt Vy cúi đầu chào.
…
Nàng quay lưng đi thẳng trong ánh mắt thất vọng của thầy Trung. Nàng không trách thầy Trung, nhưng nàng không chịu được vẻ hống hách đáng ghét của hai gã đó. Dù có chuyển đi nơi khác dạy nàng cũng không cam tâm để người ta o ép mình như vậy. Nguyệt Vy đi ngang qua hai gã Thanh tra Sở mắt ngó lơ như không thấy. Hai gã lén nhìn vào tấm lưng cong thon nhỏ và bờ mông căng tròn nhấp nhô dưới tà áo dài của nàng, thầm tiếc nuối. Qua thái độ của nàng, hai gã đã biết câu trả lời.
Bước ra đến cổng trường. Nguyệt Vy cố hít thở đều, nở một nụ cười trên môi, đi về hướng xe anh.
– Em sao vậy? – Thuận Minh nhận ra ngay vẻ kém tự nhiên của nàng.
– Dạ… Không có gì đâu anh… – Nàng nói nhỏ.
Chiếc xe chậm rãi đi ra khỏi trường.
– Em có chuyện gì? Nói anh nghe đi… – Thuận Minh nắm tay nàng.
Nguyệt Vy cúi đầu, vuốt ve những ngón tay ốm dài của anh. Chúng luôn mang cho nàng cảm giác ấm áp, an toàn.
– Hôm nay… Thanh tra Sở xuống… – Nàng nói nhỏ. – Có dự giờ lớp em… Sau đó…
Nàng nói càng lúc càng nhỏ, giọng run run tức giận. Thuận Minh mỉm cười lắng nghe, anh đã biết kết thúc của câu chuyện.
– Thầy Trung nói gì? – Thuận Minh hỏi.
– Thầy nói… Chuyện tiếp xúc thử chuyên môn chỉ là cái cớ… họ muốn em hầu rượu mới là chuyện chính. – Nguyệt Vy mím môi tức giận.
– Vậy sao? – Thuận Minh mỉm cười.
Anh thầm phục thầy Trung. Ông biết quá rõ rằng nói thật cho Nguyệt Vy biết mục đích của hai gã kia sẽ rất khó được nàng chấp thuận. Nhưng ông vẫn nói.
– Em từ chối? – Thuận Minh hỏi cho có vì anh đã biết câu trả lời.
– Dĩ nhiên… Em là giáo viên… Không phải là… – Nguyệt Vy nghẹn giọng uất ức.
– Nguyệt Vy… Em không muốn đi cũng không sao… Họ không làm gì được em… Cùng lắm… anh sẽ tìm chỗ khác cho em dạy… – Thuận Minh nói trấn an.
– Hi hi… – Nguyệt Vy bật cười. – Anh lo được không? Anh làm gì có quen trong ngành giáo dục chứ?
– Ha ha… Anh không quen… Nhưng cha vợ anh quen… Không được sao? – Thuận Minh cười ha hả.
– Xùy… Ăn gian… Thì ra là lấy cha em ra… – Nàng bĩu môi, chồm qua ôm cánh tay anh.
Thuận Minh mỉm cười, quay sang hôn lên trán nàng.
– Nhưng… liệu hai gã đó có làm khó cho trường không? – Nguyệt Vy nhíu mày.
Thuận Minh thở dài, anh nói:
– Thật ra… Việc tiếp khách… trong môi trường kinh doanh như anh là bình thường thôi…
– Thật sao? Anh cho nhân viên nữ đi tiếp khách? – Nguyệt Vy tròn mắt.
– Ha ha… Dĩ nhiên… Tiếp khách là trách nhiệm của họ mà… – Thuận Minh nhún vai.
– Nhưng… Có khi nào… họ bị lợi dụng… – Nguyệt Vy ấp úng.
– Lợi dụng… Phải hiểu như thế nào là lợi dụng… Mỗi người một nhu cầu… Khách họ muốn vui vẻ một chút… Chúng ta lại ký được hợp đồng… Vậy thì ai đang lợi dụng ai… Còn phải xem lại…
Nguyệt Vy rùng mình. Lần đầu tiên nàng mới nghe tới cách đổi chác trắng trợn như vậy. Nhưng từ miệng anh nói ra rất bình thường như thể nàng mới chính là người xa rời thực tế.
– Anh nghĩ em nên đi tối nay sao? – Nguyệt Vy cắn môi.
– Không… Anh tôn trọng quyết định của em… Em đừng miễn cưỡng mình… – Thuận Minh vuốt má nàng.
Nguyệt Vy im lặng suy nghĩ. Nàng nghĩ đến vẻ mặt thất vọng chán nản của thầy Trung. Nàng nghĩ đến sự hăng hái, cống hiến của thầy Tiến. Nàng lại nghĩ đến sự vui vẻ ấm áp của các anh chị giáo viên trong trường. Dường như sự từ chối thẳng thừng của nàng là thiếu suy nghĩ, quá ích kỷ.