Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 19
Thuận Minh và Nguyệt Vy nhìn nhau. Họ cũng không quá ngạc nhiên vì hắn biết tên mình, vì hướng dẫn viên trong đoàn điểm danh liên tục.
– Như thế này… – Thuận Minh bước tới, kéo theo cả Nguyệt Vy, nàng cứ nấp vào sau lưng anh.
– Việc anh chụp hình lén vợ tôi là không đúng… – Anh nhìn hắn gãi gãi đầu, gật gật liên tục.
– Nhưng chúng tôi vẫn phải thừa nhận, hình anh chụp rất đẹp. – Thuận Minh hít sâu một hơi.
– Tôi muốn nhờ anh chụp cho vợ tôi thêm một số tấm nữa… giống như mới nảy…
– Mới nảy… – Gã nhìn anh, chợt hai mắt sáng lên. – Khỏa thân?
Thuận Minh thấy cơ thể Nguyệt Vy run lên.
– Ah… Hem… Cũng không hẳn… Tùy theo nàng muốn thôi… – Thuận Minh thấy giọng mình hơi run lên.
– Tất nhiên, để cho rõ ràng… Đã nhờ… Tôi sẽ trả thù lao cho anh… – Anh nói nhanh.
– Không sao… Không cần… Để tôi chụp cho… Miễn phí hết… – Henry hồ hởi.
– Không… Tôi muốn trả thù lao… Vì sau đó, những tấm hình sẽ do chúng tôi giữ hết… Anh không được lưu lại… – Thuận Minh nói với giọng không thương lượng.
– Vậy… Vậy sao… – Henry hơi hụt hẫng, rồi nhìn qua mái tóc run run lấp ló sau vai Thuận Minh. – Vậy cũng được. Thù lao cũng không cần… Tôi thích nhiếp ảnh không phải vì tiền.
– Ok… Thành giao…
Hai người đàn ông bắt tay nhau vui vẻ, Nguyệt Vy thì tim muốn nhảy ra ngoài. Nàng thầm nói với mình, cũng giống như tối hôm qua, khỏa thân trước mặt bao nhiêu người. Nhưng không hiểu sao, hai chân nàng vẫn muốn nhũng ra.
– Ok… Thế này… Bắt đầu từ tư thế này… Ngồi xuống bãi cỏ… Nhưng chân Vy phải thế này…
Nguyệt Vy lúng túng mặt đỏ lên, nhìn hai bàn tay Henry cứ huơ huơ sát hai chân nàng.
– Thế… Đúng rồi… Ừm… – Henry ấp úng chỉ chỉ vào ngực Nguyệt Vy. – Mấy cái nút… Có nên…
Nguyệt Vy cúi mặt nhìn xuống ngực áo mình, rồi lại nhìn lên anh. Thuận Minh khoan tay đứng trên bậc cầu thang, anh không muốn có kẻ khác phá bỉnh chuyện này. Nhận được ánh mắt bối rối của nàng, anh mỉm cười gật đầu.
Nguyệt Vy hít sâu một hơi. Hai bàn tay nàng trắng bệch, run rẩy mở từng cái nút áo. Nàng nghe hơi thở nặng nề của Henry.
Chiếc nút áo cuối cùng trước ngực nàng cũng mở ra. Nguyệt Vy chậm chậm kéo lệch một bên, bầu ngực căng tròn trắng tinh của nàng bóng loang loáng dưới ánh mặt trời. Nguyệt Vy hồi hộp chờ đợi, nhưng vài giây sau vẫn không thấy Henry nói gì. Nàng mở bừng mắt nhìn hắn.
– Ah… Vy Vy… Cứ nhắm mắt như thế… Đưa hai chân lên trời… – Henry luống cuống nói lung tung.
– Cái gì? – Nguyệt Vy đỏ mặt tức giận.
– Không! Không! Ý tôi là đưa hai tay lên trời… Giả bộ như vươn vai ngủ dậy… Vậy đó…
– Khoan đã… Tay nắm lại… Ừ… Đẹp lắm…
“Tách… Tách… Tách…”
– Em muốn xem hình… – Nguyệt Vy khép hờ áo mình, bước lại bên Henry.
Hắn vui vẻ đưa máy sang cho nàng. Nhưng dây máy vẫn máng trên cổ, nên Nguyệt Vy phải khom mình sang mới nhìn được. Nàng gật gù hài lòng. Các tư thế đều tự nhiên, chất lượng ánh sáng tuyệt hảo.
Henry cố nín thở, mặt hắn đỏ bừng lên. Dù biết Thuận Minh đang nhìn, nhưng mắt hắn vẫn không thể dứt ra khoảng hở giữa mép áo Nguyệt Vy. Chụp hình cho nàng từ xa và nhìn sát bên thật khác nhau một trời một vực. Làn da ngực nàng thật mịn màng, căng bóng, chiếc núm vú nho nhỏ đỏ hồng bằng đồng tiền, đầu vú đỏ hồng nhô lên bằng đầu đũa. Hắn có thể thấy cả những hạt nhỏ li ti chạy quanh núm vú nàng. Henry nuốt nước miếng ừng ực.
Nguyệt Vy mím môi, quay lưng về vị trí cũ của mình. Tim nàng đập thật nhanh. Giây phút vừa rồi, không hiểu nàng nghĩ gì, lại cố tình chần chừ xem đi xem lại hai tấm hình. Nàng có thể nghe tim hắn đập nhanh điên cuồng, nàng có thể nghe tiếng cổ họng hắn nuốt nước miếng liên hồi và nàng cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn thiêu đốt bên đầu vú nàng lộ ra. Nàng cảm thấy sâu trong lòng mình có gì đó kêu gọi, không phải ngừng lại, mà tiếp tục đi xa hơn.
Thuận Minh mỉm cười, đứng nhìn cảnh Henry chụp hình cho Nguyệt Vy. Anh thấy rất tự hào vì nhan sắc của nàng. Nhìn Henry liên tục nuốt nước miếng, đũng quần hắn u một khối lớn, Thuận Minh thầm nhủ: “Nếu cứ đà này, khi Nguyệt Vy bắt đầu cởi hết quần áo trên người hắn chỉ có điên lên. Mặc kệ hắn, có anh ở đây, không ai có thể chạm đến nàng. Dĩ nhiên, nếu nàng đồng ý thì…” Thuận Minh chợt lắc đầu bật cười.
– Em đá nước đi… Ừ…
Henry vô cùng nhiệt tình. Hắn lội luôn hai chân xuống nước, khom người sát xuống, mặc kệ quần ướt gần hết. Nhìn biểu hiện của hắn, Nguyệt Vy cảm thấy tự nhiên hơn. Nàng tươi cười tự nhiên, các tư thế tạo dáng cũng thành thục hơn nhiều.
– Đá mạnh lên chút… Cố cho nước bắn tới sát máy ảnh nè… Ừ… Đú… n… g…
Henry chợt ngưng ngang. Tay hắn cầm máy run rẩy. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng. Hắn vừa thấy gì đó, mà hắn không tin là sự thật. Cổ họng hắn khô cháy.
Nguyệt Vy mím môi, mặt nàng đỏ bừng lên. Trong giây phút vừa rồi nàng hơi quá tự nhiên, quên khuấy đi việc mình không mặc quần lót. Nàng quay lại nhìn anh như hờn trách, anh nhe răng cười như có vẻ thích thú. Nguyệt Vy lườm anh, như ngụ ý điều gì đó. Nàng quay lại nói:
– Có gì ngạc nhiên chứ!
– Tôi… Tôi… – Henry ấp úng đến mặt mũi đỏ bừng lên.
– Anh chưa chụp phụ nữ khỏa thân bao giờ sao? – Nguyệt Vy hỏi, một bên cánh tay nàng khẽ rút ra khỏi vai áo.
– Tôi… Tôi có nhiều chứ… – Henry ấp úng.
– Tại sao anh lúng túng như vậy? – Nguyệt Vy không nhìn hắn, nàng tiếp tục rút cánh tay còn lại của mình ra khỏi vai áo.
– Tôi… Tôi… Không biết… Chắc do Vy… đẹp. – Henry không rõ mình đang nói gì, mắt dán lên hai bầu vú cân xứng căng tròn của nàng.
– Thật sao? – Nguyệt Vy mím môi, thả chiếc váy rơi dồn xuống chân.
…
Henry như bị sét đánh chết đứng. Cả Thuận Minh đứng xa xa cũng cứng đờ. Thân thể hoàn mỹ của Nguyệt Vy lõa lồ ngay trước mặt hai người đàn ông, bên bờ kênh đào giữa thiên nhiên xanh mướt. Ánh nắng dịu dàng phủ xuống bao phủ lên làn da nàng một chiếc váy dài rực rỡ trong suốt. Nàng mỉm cười bước ra khỏi chiếc váy, hơi xoay lưng lại với Henry, đối diện với anh.
Nàng điềm nhiên đón nhận lấy ánh mắt phấn khích của anh, nhưng tâm trạng nàng run rẩy đấu tranh vì hành động của mình. Từ lúc yêu Thuận Minh, nàng bị cuốn theo những trò chơi phiêu lưu của anh. Nhưng từ giờ phút này trở đi, nàng muốn mình được chủ động chọn vai diễn mà không theo sự sắp đặt của anh. Bên trong nàng nhen nhóm một ngọn lửa ham muốn cuồng nhiệt, mỗi lúc một mạnh hơn. Nàng muốn thấy biểu hiện của hắn, thấy vẻ lúng túng và ánh mắt thèm thuồng tột độ của hắn. Tất cả những thứ đó như một cơn địa chấn làm tâm trạng nàng dậy sóng.
Nàng mím môi, chậm rãi cúi xuống, tay với nhặt chiếc váy, bờ mông căng ra trọn vẹn hướng về Henry. Mắt nàng vẫn không rời nét mặt của anh. Đôi môi anh hơi run, hai cánh mũi phập phồng, đũng quần bắt đầu căng phồng lên.
Hai mắt Henry cứng đờ, tay buông lỏng, chiếc máy ảnh rơi xuống lủng lẳng đung đưa trên cổ. Nơi thầm kín nhất trên cơ thể Nguyệt Vy đang lồ lộ trước mặt hắn. Miệng hắn há hốc hớp hớp không khí như sắp tắt thở đến nơi. Hai mắt hắn đỏ bừng lên, không chớp nhìn vào hai mép âm hộ đỏ hồng căng mọng khép chặt giữa hai chân nàng.
Thuận Minh bật cười, anh đón lấy chiếc váy nàng ném sang cho anh. Anh biết tất cả hành động của Nguyệt Vy đều để khiêu khích anh. Nàng chính thức tuyên chiến với sở thích kỳ quặc của anh.
– Anh nhìn đủ chưa? – Nguyệt Vy nheo mắt nhìn Henry.
– Ahh… Tôi xin lỗi… Vy… Vy rất đẹp… – Henry lúng túng đưa máy ảnh lên.
– Ah… Khoan đã… Vy bước xuống nước đi…
– Xuống nước? – Vy ngơ ngác quay lại nhìn Thuận Minh.
Anh nhún vai vô tư như thể đang nói, do tự em quyết định mà. Nguyệt Vy bĩu môi hờn dỗi. Nàng mím môi lò dò bước xuống nước. Nước kênh đào Hoàng cung Tokyo mát lạnh, trong vắt, bầy cá vàng tản ra nhưng vẫn tò mò nhìn đôi chân trắng nõn nà của nàng.
– Vy… Vy đứng thẳng người vươn hai tay… lên trời như tập thể dục buổi sáng vậy đó… – Henry cố hướng dẫn nàng tạo dáng như một stylist chuyên nghiệp.
– Tách… Tách… Tách…
Máy bắt đầu chụp liên tục. Nguyệt Vy dần cảm thấy tự nhiên hơn, nàng đùa giỡn với làn nước trong, cho nó vuốt ve cơ thể mình. Henry hăng hái đến đỏ bừng cả mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Đây có lẽ là tác phẩm đẹp nhất của cuộc đời hắn.
Thuận Minh run run cầm chiếc điện thoại trên tay. Anh muốn quay lại những giây phút hồn nhiên vui vẻ của Nguyệt Vy. Tất cả hình ảnh của nàng, dù nàng đang làm gì đi nữa, dù nàng đang khỏa thân trêu đùa với gã đàn ông đó.
Đột nhiên Thuận Minh nghe tiếng sột soạt, tiếng bước chân lạo xạo trên mặt đường sỏi. Anh bừng tỉnh hoảng hốt quay lại. Từ xa, hai gã cảnh sát mặc đồng phục đen vừa trò chuyện vừa rảo bước về hướng này. Thuận Minh lúng túng, bước tới.
– ! – Anh cúi đầu thật thấp chào hỏi theo đúng truyền thống Nhật.
– Oh… – !
Hai gã thoáng ngạc nhiên, dừng lại, khẽ cúi đầu chào anh. Thuận Minh cố mỉm cười thật thân thiện. Anh bước đến trò chuyện rôm rả, tay chỉ đông chỉ tây. Hai gã cũng rất nhiệt tình hướng dẫn, không hề chú ý đến chiếc váy phụ nữ màu xanh anh đang vắt trên vai.
– Hình như có người… – Henry nói khẽ.
Nguyệt Vy hoảng hốt nhìn lên. Nàng thấy mái tóc anh lấp ló khuất sau bờ đê, anh đang nói gì đó bằng tiếng Nhật.
– Tránh đi… – Henry hô nhỏ.
Hai người khó nhọc di chuyển thật nhanh về phía bờ, nơi có một tán cây dại um tùm có thể ẩn náu.
– Ahh…
Nguyệt Vy la khẽ, nàng mất chớn té xuống nước. Henry hốt hoảng chồm tới, bế xốc lấy nàng từ phía sau. Hai cánh tay mạnh khỏe của hắn vô tình choàng ngang ngực nàng. Nguyệt Vy im lặng nhìn hai bầu vú nàng bị ép căng dưới cánh tay lực lưỡng của hắn. Hơi thở hắn dồn dập, mỗi bước chân đều xốc cơ thể nàng lên xuống. Bộ râu quai nón của hắn vờn sau cổ nàng, hai đầu vú nàng cọ xát vào lớp lông tay dày rậm đến ray rứt.
Hai người thở hổn hển nhìn nhau bên trong bụi cây um tùm. Nguyệt Vy run rẩy quỳ trên lớp cát mỏng, cơ thể nàng ngấm lạnh của làn nước kênh đào. Nguyệt Vy chợt thấy mặt mình nóng lên. Chưa bao giờ nàng và hắn gần nhau đến như vậy. Ánh mắt hắn di chuyển chậm chậm từ miệng nàng xuống dưới. Ánh mắt của hắn không háo hức thèm thuồng như Hào, mà ủy mị lệ thuộc như một sự tôn sùng tuyệt đối. Nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng hừng hực của hắn phả lên làn da mình. Tim Nguyệt Vy nhảy lên liên hồi.
– Anh thấy em đẹp lắm sao? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ, má hơi đỏ lên, mắt nàng nhìn hai bàn tay to lớn của hắn lúng túng nắm chặt.
Henry gật gật đầu, mắt vẫn dán lên bầu vú nàng như trẻ em khát sữa. Đầu vú nàng săn cứng lại, ray rứt dưới ánh mắt của hắn.
– Anh có muốn… chạm vào ngực em không? – Giọng Nguyệt Vy run lên, nhỏ như muỗi kêu.
Henry hơi sững người, nhìn nàng, rồi nhìn xuống hai bầu vú mơn mởn căng tròn trước mặt. Hắn chậm chậm đưa một bàn tay lên. Nguyệt Vy cảm thấy gai ốc nổi lên khắp cơ thể, mắt nàng nheo lại, nhìn theo bàn tay của hắn sắp chạm lên ngực nàng.
– Khoan đã… Chỉ một phút thôi… – Giọng nói nàng run rẩy qua hơi thở dồn dập.
Ngón tay thô dày của Henry khẽ chạm lên làn da ngực nàng. Một luồng điện truyền khắp thân thể Nguyệt Vy, tê cứng. Nó chậm chậm trượt xuống xoa nhẹ quanh núm vú nàng. Nguyệt Vy mím môi chờ đợi, hai mắt nàng lim dim dõi theo đường đi của nó. Ngón tay cái to lớn của hắn, chạm nhẹ vào một bên, rồi chậm chậm miết ngang qua núm vú của nàng.
– Ư…
Nàng thoáng trùng mình lại, như muốn né tránh bàn tay lạ lùng này. Bàn tay thứ hai của hắn đưa lên, ôm choàng lấy bầu vú bên kia. Nó thô kệch vụng về không khéo léo điệu nghệ như tay bên này. Nó xâm chiếm đầu ngực nàng ngay từ cái chạm đầu tiên, cả bàn tay tham lam xoa nắn cả bên ngực nàng không sót một ly. Hai bàn tay như hai con người khác nhau. Nguyệt Vy nhấp nhổm, hai mắt đờ đẫn nhắm lại. Một phút như dài vô tận.
– Ưm… Ôi đừng…
…
Nàng choàng tỉnh nhìn xuống. Miệng hắn đã ngậm trọn một bên núm vú của nàng. Lưỡi hắn rất nóng và nhám, vờn nhanh trên núm vú nàng. Bộ râu rậm rạp của hắn vờn trên hai bầu vú nàng, cảm giác ray rứt tê dại làm nàng lâng lâng. Tay nàng vô thức bấu lấy bờ vai hắn, ngực ưỡn ra.
– Ưmmmm…
“Một phút thôi mà… Chỉ còn lại một phút thôi”.
Nguyệt Vy lâng lâng tê dại, bản năng nàng đang tự mị hoặc lý trí của mình. Một phút như dài liên miên bất tận.
Thuận Minh nhíu mày nhìn quanh. Trống trải không một bóng người. Anh thoáng lo lắng cho Nguyệt Vy, toan chụm hai tay lên miệng hô to gọi nàng. Chợt anh thấy dưới tàng cây dại bên dưới như có hai bóng người dính chặt vào nhau. Thuận Minh thấy mặt mình nóng lên. Anh mím môi đi xuống.
Bên dưới tán cây, Nguyệt Vy nằm ngửa ra cát, mái tóc nàng xõa rộng óng ánh dưới ánh nắng. Cơ thể nàng trần truồng tuyệt đẹp, ưỡn người cong lên, hai chân kẹp chặt mái tóc lòa xòa của Henry. Hắn vẫn mặc nguyên quần áo, đầu rúc vào âm hộ nàng hôn hít cuồng nhiệt.
– Ưm… Ôi…
Thuận Minh lặng lẽ đứng nhìn. Dù anh biết nàng vẫn chưa vượt quá giới hạn, được anh ngầm cho phép như đêm qua với Hào. Nhưng một điều khác nhau khá rõ là nàng không còn ở thế bị động do anh chi phối. Điều đó làm cho cảm xúc anh mâu thuẫn, vừa ghen tức, vừa phấn khích. Nguyệt Vy có lẽ là người phụ nữ đầu tiên làm cho anh biết cảm giác ghen. Dương vật của anh căng tức muốn nổ tung ngay lập tức. Anh rút điện thoại mình ra, bật chế độ quay phim, đặt lên tảng đá. Anh lặng lẽ trút bỏ quần áo.
– Ưm… Ưmmmm…
Henry lim dim hai mắt, môi hắn choàng khít hai mép âm hộ mềm mại nóng hừng hực của Nguyệt Vy. Hai bàn tay hắn với lên vuốt ve hai bầu vú căng tròn đỏ bừng của nàng. Lưỡi hắn vét sâu vào trong âm hộ nàng, cố hút cạn mùi hương tuyệt diệu của nàng. Hắn không biết đây có phải là một giấc mơ hay không, nhưng hắn chỉ muốn mình mãi mãi không tỉnh lại.
– Ưm… Ư…
Chợt một bóng người cao lớn nhẹ nhàng bước tới. Henry giật mình thấy Thuận Minh. Anh mỉm cười, trên người không mảnh vải, cúi người chui vào tàn cây. Henry bừng tỉnh, mặt đỏ lên, toan nhổm dậy. Nhưng một bàn tay của Thuận Minh đã xua xua ra hiệu cho hắn. Henry thoáng ngạc nhiên, dấu hiệu của anh như cho phép hắn tiếp tục công việc đang làm. Henry mặc kệ Thuận Minh đang có ý gì, hắn cố gắng tranh thủ từng khắc thời gian còn lại trong giấc mơ của mình.
– Ưm… Ưm…
Nguyệt Vy rên rỉ càng lớn hơn. Đột nhiên, một đôi môi ấm áp đặt lên miệng nàng một nụ hôn. Nguyệt Vy bừng tỉnh mở choàng hai mắt. Khuôn mặt Thuận Minh đỏ bừng phấn khích kế sát bên nàng. Cảm giác đê mê tê dại dưới hạ thể tan biến. Một phút thời gian dường như đã hết từ lâu, rất lâu.
– Anh… Em…
Nguyệt Vy hoảng hốt hai tay chới với đẩy muốn đẩy mặt Henry đang dính chặt vào hạ thể nàng. Nhưng anh đã ngăn nàng lại.
– Không sao… Đừng sợ…
Miệng anh trám kín lấy đôi môi run rẩy của nàng. Chiếc lưỡi quen thuộc của anh, cuốn lấy lưỡi nàng. Cơ thể Nguyệt Vy mềm nhũn, hai chân nàng vô thức giang rộng ra, âm hộ nàng hé mở đón chiếc lưỡi của Henry vào thật sâu. Gút mắc cuối cùng trong tâm lý Nguyệt Vy được tháo bỏ.
– Ư… Ư…
Henry phấn khích nhìn Nguyệt Vy như biến thành con người khác, cuồng nhiệt, hoang dại. Cơ thể nàng cong lên theo từng nhịp của chiếc lưỡi của hắn, tay nàng nắm chặt lấy dương vật căng cứng của Thuận Minh sục liên tục. Nàng há miệng đưa chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng của mình, liếm dọc thân dương vật của Thuận Minh. Anh há hốc nhìn xuống gương mặt xinh đẹp gò má đỏ bừng của Nguyệt Vy.
Nàng thật sự say mê với dương vật của anh, mùi vị nó thật quen thuộc, cảm giác ấm áp trượt ra vào trên lưỡi làm nàng phấn khích.
– Ưm… Anh…
Đột nhiên hạ thể nàng truyền đến cảm giác ấm áp, tê dại. Nguyệt Vy hoảng hốt, mở bừng hai mắt nhìn Henry. Hắn đang phấn khích cọ đầu dương vật của mình dọc hai mép âm hộ của nàng.
– Không… Đừng…
Bàn tay nàng chới với đẩy lên ngực Henry. Hắn nhìn nàng đầy chờ mong, nhưng vẫn dừng lại, không rút ra, để đầu dương vật mình được hưởng chút cảm giác bó chặt tuyệt vời này. Hai mắt Nguyệt Vy đỏ lên, nàng áy náy nhìn hắn, ánh mắt đó như nói với hắn rằng “Em cũng muốn, nhưng…”.
Thuận Minh bất ngờ nắm tay nàng, kéo nó rời khỏi ngực Henry.
– Không sao… Hôm nay, em cứ để cuộc vui của mình được trọn vẹn… – Thuận Minh nói.
– Anh… Anh không… ghen sao… – Nguyệt Vy nhìn lên anh, câu nói nàng bị ngắt quãng vì cảm giác tê dại của chiếc dương vật bên dưới đang từng ly xâm chiếm nàng.
– Chỉ khi nào em yêu hắn… Anh mới ghen… – Thuận Minh mỉm cười.
– Nhưng…
Nguyệt Vy đỏ mặt nhìn dương vật cứng ngắc của Henry đang chậm rãi khuất sau hai múi thịt hồng hào của nàng. Nàng ray rứt, áy náy với anh, nhưng thâm tâm nàng vẫn có gì đó thôi thúc được cảm giác nó nằm sâu trong người mình.