Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 18
– Tại sao họ gọi là Love House?
Nguyệt Vy áp mặt lên ngực anh, mắt nàng nhìn ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ. Anh và nàng đón taxi về khách sạn ngay tối hôm qua, vì căn phòng đó không cho thuê qua đêm, theo quy định 2 giờ mỗi cặp. Dù Hào năn nỉ đưa về, nhưng đón tàu đến chỗ lấy xe, rồi lại về thật bất tiện.
– Đó là sáng kiến của chính phủ Nhật Bản, để gia tăng dân số trẻ. Phụ nữ Nhật ngày nay rất lười sinh con, áp lực công việc lại quá lớn, tối về nhà hai vợ chồng nhìn nhau cũng chẳng muốn là gì hết. – Thuận Minh mỉm cười vuốt ve tấm lưng trần của nàng.
– Nên họ tài trợ cho mỗi nhà tắm công cộng, một dãy phòng Love House, cho thuê giá rất rẻ, chỉ để phục vụ cho cặp đôi. – Ngón tay anh vén lớp tóc mai trên trán nàng, đặt lên đó một nụ hôn.
– Tối qua em thích không? – Anh hỏi.
– Ưm… Không hỏi chuyện đó nữa mà… – Nguyệt Vy chui đầu vào chăn trùm kín lại.
– Nhưng em chưa trả lời anh… Anh muốn biết mà… – Thuận Minh nài nỉ.
– … Thích… – Nàng nói nhỏ.
– Anh không được cười em. – Nàng vùng dậy, che miệng anh.
– Sao anh cười em chứ! Anh cũng thích mà… – Thuận Minh thì thầm qua khẽ tay nàng.
Nguyệt Vy mỉm cười, tiếp tục áp mặt lên ngực anh. Nàng luôn thích cảm giác này, nghe nhịp tim anh thật mạnh, ấm áp.
– Lúc Hào… hôn phần dưới của em…
– Ahhh… Không được hỏi chuyện đó… – Nàng che kín mặt mình, vành tai cũng đỏ bừng lên.
– Em… Anh chỉ muốn biết thôi mà… Lúc đó em rất cuồng nhiệt… – Thuận Minh nhớ tới giây phút đó, mặt anh thoáng đỏ lên.
– Không nói…
– Coi nào…
– Không nói đâu… Anh xấu lắm…
– Nguyệt Vy… Nói cho anh nghe đi… Hắn hay hơn anh sao?
– Ahhh… Em không biết mà…
– Nguyệt Vy… Ngoan đi mà… Nói cho anh nghe… sau này anh sẽ làm cho em thích hơn… – Thuận Minh cố nài nỉ.
– Anh không làm được đâu…
– Anh không làm được? – Thuận Minh giật mình nhìn nàng.
– … Hắn… hắn… hút rất mạnh… lưỡi… rất dài… – Nguyệt Vy nói lí nhí nhỏ như muỗi kêu.
Thuận Minh bần thần, tay anh vô thức đưa lên miệng chạm vào lưỡi mình.
– Lúc đó em có muốn thử với Hào không? – Anh hỏi tiếp.
Nguyệt Vy lắc đầu nguầy nguậy, nàng ngẩng đầu lên nhìn anh, má đỏ bừng.
– Em chỉ muốn anh… Anh đứng hỏi em như thế nữa… Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất…
– Vì em chưa thử nên chưa so sánh được thôi… – Thuận Minh nháy mắt với nàng.
– Em không muốn so sánh… – Nguyệt Vy đỏ mặt thối thác.
– Không so sánh sao? Vậy ai mới nói anh lưỡi ngắn hả?
Thuận Minh chợt vùng dậy, chui tọt vào chăn, rúc đầu vào giữa hai chân nàng.
– Ahh… Anh… Anh ăn gian… Do anh hỏi mà… – Nguyệt Vy thét lên, cố đẩy đầu anh ra.
– Xem còn dám nói anh lưỡi ngắn không… Lưỡi ngắn này… – Giọng anh ngọng nghịu vang lên dưới lớp chăn.
– Anh… Ưm… Đừng mà… Trời sáng… Đoàn hẹn… Ưm… Đồ đáng ghét… Em yêu anh…
…
– Cô chú anh chị – Theo lịch trình hôm nay chúng ta sẽ đi tham quan công viên Kokyo Gaien – khu vườn ngoài trời của Hoàng cung Tokyo nơi Nhật Hoàng đang sống. – Anh hướng dẫn viên nói lớn.
– Có được chụp hình với Nhật Hoàng không? – Một anh chàng gân cổ lên hỏi.
– Ha ha…
– Ha ha…
Mọi người cười ồ lên. Anh hướng dẫn viên ú ớ không biết nói thế nào.
Anh ta nhe răng cười theo mọi người, nhìn quanh như rất đắc ý với câu pha trò của mình.
Từ một góc khác, một người đàn ông râu quai nón cứ lén lút nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của Nguyệt Vy. Nàng quay đầu ra cửa sổ như không để ý chuyện gì hết. Thuận Minh mỉm cười, quay qua nói nhỏ vào tai nàng:
– Em có fan hâm mộ mới rồi đó.
– Xì… Râu ria xồm xoàm… kỳ cục… – Nguyệt Vy phì cười.
– Râu mới nam tính chứ… Ha… Ha… – Thuận Minh đặt tay vòng qua eo nàng, xoa nhẹ nhẹ lên bờ mông căng tròn, không chút gợn sóng của nội y bên trong.
– Anh… Đừng mà…
Nguyệt Vy đỏ mặt, đẩy tay anh ra. Nàng đang hối hận vì chiều theo ý anh, không mặc nội y trong buổi tham quan sáng hôm nay. Để giờ đây, nàng bồn chồn nhấp nhổm trong chiếc váy xanh mỏng manh, ngắn ngang giữa đùi, lo sợ có người phát hiện.
Chiếc xe dừng lại bên một bãi đỗ xe thật lớn. Mọi người nối tiếp nhau đi xuống. Nguyệt Vy khép nép đi sau lưng anh. Vừa bước xuống bậc thang cửa xe buýt, một luồng gió thổi nhẹ từ dưới váy lên thẳng ngực nàng. Nguyệt Vy thoáng rùng mình. Sự trống trải này làm cho nàng nhột nhạt.
– Đừng lo… Không ai biết đâu…
Thuận Minh nắm chặt tay nàng. Nguyệt Vy chợt cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Chiếc váy nàng mặc cũng không quá ngắn, luồng gió khi nảy cũng không thổi bay lên được. Nàng liền trở nên tự nhiên hơn nhiều.
Công viên Kokyo Gaien thật rộng lớn, cây cối xanh ngát. Đáng tiếc là mùa này cây anh đào không nở hoa. Nhưng không khí mát lạnh nơi này thật dễ chịu, như một thế giới khác hẳn thành phố hiện đại, đông nghịt người ngoài kia.
– Hoàng cung Tokyo bắt đầu xây dựng từ năm 1603, qua nhiều đời vua mới mở rộng như hiện nay… Hình như khoảng 17 hecta… Bao quanh là lớp hào kênh đào rất rộng… – Thuận Minh ôm eo Nguyệt Vy chỉ tay về phía tòa lâu đài tường trắng, những chiếc mái đình ngói đen cong vòng.
Nguyệt Vy nhìn anh, nàng mỉm cười thật tươi. Anh chợt ngưng nói, nhìn nàng.
– Sao vậy?
– Hi hi… Anh nói rất giống hướng dẫn viên du lịch đó… – Nàng cười híp cả mắt.
– Ha ha… Nhớ gì nói đó thôi… Không thể chính xác đâu… – Thuận Minh gãi đầu cười xòa.
– Hi hi… Em thích nghe anh hơn.
Nàng ôm ghì lấy anh, để bầu vú mềm mại của mình ép lên cánh tay anh. Thích thú nhìn vẻ mặt anh sững lại, bao nhiêu lời muốn nói chợt bay biến mất.
– Hi hi… Anh không được chạm vào em đó… Chỉ có em muốn làm gì thì làm thôi… – Nguyệt Vy thì thầm vào tai anh, ngực nàng nàng cọ nhẹ nhẹ lên cạnh sườn anh.
– Ha ha… Anh thấy chưa chắc là anh khó chịu đâu… Em xem nó bắt đầu nổi lên dưới lớp vải kìa… – Thuận Minh nheo mắt nhìn xuống cổ áo hững hờ che đậy hai bầu vú trắng tinh của nàng.
– Làm gì có chứ…
Nàng giật mình, cúi xuống, tay kéo cổ áo ra nhìn vào trong. Đột nhiên đầu anh chen vào, hai mắt mở to.
– Wah… Trống trải thế…
– Anh… – Nguyệt Vy đỏ bừng cả mặt, hai tay ôm ngang ngực mình.
– Anh đáng ghét…
Nàng giậm chân chạy đuổi theo anh. Nàng không hề biết, từ xa xa một ánh mắt thèm thuồng bám theo cặp đùi mơn mởn của nàng.
– Wah… Đẹp quá… Chụp hình cho em đi.
Nguyệt Vy reo vang lên. Sau lưng nàng, xa xa là tòa thành cổ cao 4 tầng, lớp lớp các mái ngói cong cong, vừa cổ kính vừa vững chắc. Họ đi vòng một đường quanh công viên, dự định sẽ tự về khách sạn sau, vì Nguyệt Vy rất thích nơi này. Càng đi quan cảnh xung quanh càng đẹp, càng ít khách tham quan. Cho tới lúc, quanh họ không còn một ai khác.
– Anh xem kìa… – Nguyệt Vy reo lên.
Phía trước hai người là một bậc thang đá dẫn xuống mép nước của con kênh đào bao quanh tòa thành. Làn nước xanh rì, trong veo, có thể thấy đàn đàn chép đủ màu sắc sặc sỡ bên dưới.
– Đẹp quá…
Nguyệt Vy khẽ chạm xuống mặt nước, đàn á hoảng sợ tản ra, rồi sau đó chậm rãi bơi lại từng chút một như thăm dò.
– Em đẹp lắm… Cứ ngồi như thế nhé… Nhìn xuống nước…
– Tách… Tách… Tách…
– Em cởi giày ra đi… Ngồi lên viên đá đó… Ừ… Nhúng chân xuống nước… Đẹp lắm…
– Tách…
Thuận Minh liên tục chụp hình cho Nguyệt Vy. Phụ nữ dường như ai cũng thích chụp hình, mà phụ nữ ý thức được mình đẹp càng thích thú hơn.
– Em cởi nút áo ra đi…
– Không… kỳ lắm… – Nguyệt Vy bĩu môi lắc đầu.
…
– Không sao mà… Có ai thấy đâu…
Thuận Minh bước đến. Anh mỉm cười mở hàng nút trước chiếc váy xanh của nàng.
– Anh… – Nguyệt Vy đỏ mặt, nhìn quanh.
– Thế mới đẹp chứ…
Thuận Minh nhìn gương mặt đỏ hồng ngượng ngùng của nàng, hai bầu vú căng tròn trắng tinh lấp ló sau vạt áo. Anh hít sâu một hơi.
– Tách tách…
– Đẹp lắm… Em ơi!
– Em kéo vạt áo mở rộng ra chút… Ừ…
– Tách tách…
“Tách… Tách… Tách…”
Đột nhiên có tiếng máy ảnh chụp thật nhanh, khác hẳn tiếng máy ảnh của anh. Nguyệt Vy và Thuận Minh giật mình quay lại.
– Ahhh… – Nguyệt Vy hét lên, tay che ngang ngực mình.
Không biết từ lúc nào, gã đàn ông mặt trắng râu quai nón chung đoàn với hai người đã đứng ngay trên bậc thang. Hắn lúng túng tay cầm chiếc máy ảnh lớn.
– Anh kia… Ai cho anh chụp lén vợ tôi hả? – Thuận Minh tức giận xăm xăm bước tới.
– Tôi xin lỗi… Tình cờ thấy cô ấy đẹp quá… Tôi chụp thôi… – Gã áy náy nhìn Thuận Minh.
– Đưa máy đây… – Thuận Minh nghiến răng, mắt long lên sòng sọc.
– Anh xem… Tôi làm nhiếp ảnh… Hình tôi chụp cô ấy rất đẹp… Đừng xóa được không? – Hắn nhăn nhó đưa máy cho Thuận Minh.
Nguyệt Vy cài sơ lại nút áo, tay che mặt không dám ngẩng lên. Nàng im lặng lắng nghe chờ đợi Thuận Minh sẽ tiếp tục chửi mắng gã đàn ông vô duyên đó. Hắn chắc phải theo dõi hai người đến tận đây.
– Tôi… Tôi nói hình rất đẹp mà… Tôi cam đoan… – Hắn tiếp tục nói, mắt không ngừng theo dõi Thuận Minh.
Anh cúi đầu nhìn lướt qua những tấm ảnh của Nguyệt Vy trong máy hắn. Hắn mới chụp bốn tấm hình, trong đó có ba tấm thấy ngực nàng. Nhưng điều anh ngạc nhiên là hình hắn chụp rất đẹp, một trời một vực với những tấm hình anh chụp. Thuận Minh chán nản khẽ liếc qua chiếc máy ảnh du lịch mình cầm trong tay.
– Anh… – Nguyệt Vy gọi lên.
– Em lên đây đi…
Nguyệt Vy nhíu mày khó hiểu. Nàng mím môi bước lên, mặt đỏ hồng như mận chín. Nàng cố tránh ánh mắt hừng hực của gã đàn ông bên cạnh.
– Em xem đi… – Thuận Minh đưa máy sang cho nàng.
Nguyệt Vy thoáng chần chừ, rồi đón chiếc máy ảnh to lớn, ống kính trắng thật dài từ tay anh. Nó thật nặng.
Nguyệt Vy bần thần nhìn vào màn hình nhỏ sau chiếc máy. Nàng đây sao? Từ ánh mắt, đôi môi, chiếc cổ trắng ngần, bầu ngực căng đầy… Tất cả những thứ đó đều là của nàng. Nhưng sao nàng thấy mình thật lạ. Mái tóc nàng óng ánh, lung linh trong nắng, thân hình nàng nổi bật trên làn nước xanh mờ ảo sau lưng.
Gã đàn ông bên cạnh phấn khích thở mạnh. Hắn quan sát nét mặt của Nguyệt Vy thật kỹ. Hắn chưa bao giờ gặp một người phụ nữ đẹp đến như vậy. Giây phút vừa rồi, khi hai vú nàng trần trụi dưới ánh nắng, hắn suýt bị ngạt thở phải mất vài giây mới định thần lại được để bấm vài tấm hình thì bị phát hiện.
– Em thấy sao? – Thuận Minh hỏi nàng.
– Em… Em thấy hình rất đẹp… – Nguyệt Vy lí nhí, mặt nóng lên.
– Tôi nói là hình đẹp mà… Nếu hai bạn không ngại tôi sẽ chụp hình miễn phí cho hai người… Xem như tôi xin lỗi đi, được không? – Hắn nói xen vào.
– Anh im lặng một chút đi… Tôi đang nói chuyện với vợ mình… – Thuận Minh nhíu mày nói.
– Được được… – Gã xua xua tay lùi người lại.
Thuận Minh nắm tay nàng bước ra xa, không quên nhìn lại để xác nhận gã đó không nghe được hai người nói chuyện.
– Em không chịu đâu! – Nguyệt Vy lắc đầu nguầy nguậy.
– Em biết anh định nói gì sao? – Thuận Minh tủm tỉm cười nhìn nàng.
– Anh muốn em… cho gã chụp hình… như… như… lúc nảy. Không phải sao? – Mặt nàng đỏ lên.
– Ha ha… Em đoán được hay em cũng đang suy nghĩ như anh vậy? – Thuận Minh xoa nhẹ lên lớp vải trơn láng trên mông nàng.
– Không có… Em… Em… Hay là… Anh mượn máy hắn đi… – Nguyệt Vy úi đầu thật thấp như muốn giấu hẳn mặt mình vào giữa ngực mình.
Khi vừa nhìn thấy hình ảnh của mình trong máy hắn, Nguyệt Vy chợt bùng nổi một ham muốn mãnh liệt trong lòng mình. Nàng muốn có những khoảnh khắc đẹp nhất của tuổi xuân thật rực rỡ, thật đẹp như thế. Nhưng người mang đến cho nàng hy vọng đó lại là hắn. Nàng thà đối diện với một ông lão hay bất cứ một người đàn ông nào khác, hơn là ánh mắt khao khát cháy bỏng của hắn.
Nguyệt Vy nhìn anh với ánh mắt chờ mong. Thuận Minh lúng túng cầm chiếc máy ảnh to lớn cồng kềnh trên tay, mặt anh thoáng đỏ lên:
– Anh… Anh không biết… sử dụng nó… – Anh áy náy nhìn gương mặt thất vọng của Nguyệt Vy.
Anh lại nhìn sang gã đàn ông râu quai nón chung đoàn. Thật ra trong mắt anh, hắn không đến nổi. Dáng người lớn, ăn mặc lịch sự, ánh mắt sáng, mặt trắng trơn, chỉ có hàm râu rậm rạp là hơi chướng mắt. Anh không biết tại sao Nguyệt Vy lại chán ghét hắn, có lẽ vì ánh mắt hâm mộ của hắn dành cho nàng. Đối với anh thì chuyện đó rất đỗi bình thường, một người đàn ông hâm mộ sắc đẹp của một người phụ nữ, dù cô ta đã có chồng, thì đã sao.
– Anh tên gì? – Thuận Minh hỏi.
– Anh… – Nguyệt Vy nắm chặt tay anh toan níu lại, nhưng bàn tay anh lại vỗ về trấn an nàng.
– Ah… Tôi là Henry Nguyễn… Rất vui được gặp anh Minh và Vy… – Hắn nhanh nhảu.