Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 11
– Tin tin tin…
– Ai đó…
Thuận Minh đưa tay che mắt chói lòa vì hai chiếc đèn ôtô pha thẳng vào nhà anh, qua cánh cổng sắt.
– Ai đó…
– Liêu Đông đây… Quên phong tục náo động phòng rồi sao?
Thuận Minh nhăn nhó đi ra mở cửa. Chiếc xe chạy vào sân nhà.
– Wah… Mang rượu xuống…
Thuận Minh nhăn nhó nhìn đám bạn thân nhảy ào ào xuống xe, tay khệ nệ bưng mấy thùng rượu lủ khủ. Bọn anh quả thật có quy định “Náo động phòng”, mấy năm trước trong đám cưới Liêu Đông anh cũng tham gia tích cực. Nghe thì khó hiểu chẳng qua là kéo nhau đến địa điểm nào đó bắt cô dâu chú rể nhậu đến say mèm, ngăn cản không cho động phòng. Anh lại là người lập gia đình muộn nhất trong đám bạn, bẵng đi mấy năm anh cũng quên khuấy đi quy định này.
Đám bạn anh đều hội tụ đủ. Tuấn, dáng người to cao lông lá. Thuận, mắt hí người Hoa, ngực lép nhưng bụng lại phệ. Vinh, thấp người, đậm người. Liêu Đông mang theo cô bồ ruột của hắn, tên Thúy.
– Nè… Tao biết của mày to… Không cần mặc quần short mỏng đứng tần ngần trước đèn xe tao chứ… Thúy đang rạo rực cả người nè… Ha ha… – Liêu Đông vòng tay bóp nhẹ bên vú của Thúy.
– Anh này… kỳ cục quá đi… – Thúy ngượng ngùng cúi đầu xuống, mắt vẫn lén nhìn đũng quần lồ lộ của Thuận Minh.
– Ah… Ha ha… Mày thật là… – Thuận Minh tránh người ra khỏi ánh đèn. – Tao đang chuẩn bị làm đại sự thì mày phá còn nói…
– Cái gì phá… Tao chờ ngày này lâu lắm rồi… Để mày hiểu cảm giác tức dái mà phải ngồi nhậu nó khó chịu đến mức nào… – Tuấn choàng vai Thuận Minh lôi vào nhà.
– Vô thôi…
– Tao nói trước. – Thuận Minh nhăn nhó. – Tủ lạnh nhà tao không có gì hết, đồ ăn không có, đá cũng không có…
– Ha ha… Có hết có hết… Yên tâm… Thằng cuối cùng cưới vợ mà… Phải hoành tráng thôi… Không sơ sẩy được, phải không? – Vinh nói.
Thuận Minh không biết nói gì, lý do cuối cùng anh có thể nghĩ ra bị đập tan. Anh giờ mới thấm thía chuyện phá phách của mình khi xưa đang quay lại cắn mình.
…
Nguyệt Vy lau khô người. Cơ thể nàng bóng loang loáng sáng bừng cả gian phòng tắm. Nàng bước ra ngoài, nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc bàn trang điểm mới tinh, anh mua cho nàng.
Nguyệt Vy hát nho nhỏ vừa đủ nghe, tay thoa một lớp kem dưỡng da khắp cơ thể. Nàng khẽ mỉm cười một mình, lấy ít nước hoa chấm vào vài điểm trên cơ thể, những nơi mà anh thường hôn nhất.
“Quái lạ… Sao anh lâu vậy chứ?”
Nàng nhíu mày đứng lên định quấn khăn đi xuống lầu. Nhưng chợt dừng lại, mắt nàng lóe sáng nghĩ đến một chuyện. Nàng mở tung chiếc túi xách đựng quà cưới ra, tìm được một hộp quà nhỏ. Món quà đặc biệt dành cho đêm tân hôn, của Liêu Đông. Nàng mở ra, mặt đỏ bừng, tưởng tượng đến đôi mắt thèm thuồng của anh nhìn mình.
…
Cả đám ngồi quanh quần giữa phòng khách. Chiếc bàn trà bị dẹp gọn sang một bên.
– Đây… Mồi lên rồi…
– Dzô… Dzô…
Thuận Minh nhấp nhổm khó chịu. Anh ngồi bên cạnh Thúy và Liêu Đông. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn, ngồi bệt xuống sàn, muốn che cũng không cách gì che đi phần lộ liễu giữa hai chân. Chắc cũng vì lý do đó, đám bạn cứ tranh nhau ngồi đối diện. Bồ của bạn, không ăn được thì ngắm nhìn không ai cấm. Thuận Minh không rảnh tranh giành những chuyện đó, anh đang có một nàng tiên chờ đợi trên lầu. Nhưng anh khó chịu nãy giờ vì Liêu Đông cứ chạy lên chạy xuống nhà bếp. Cô ta càng không khách sáo ép bầu vú mình vào cánh tay anh.
– Để tao lên lầu gọi vợ xuống. – Thuận Minh toan đứng lên.
– Không đi đâu hết… Ai muốn tìm chồng thì xuống đây…
– Phải phải… Mày không nhớ vợ tao nằm không cả đêm, giận tao suốt ba ngày sao?
– Ừ… Mẹ nó… Con vợ tao phải năn nỉ đã đời mới cho động vào người…
– Ha ha…
– Cũng phải cho tao mặc áo vào chứ… – Thuận Minh kiếm lý do khác.
– Khỏi cần… Tao cũng đang muốn cởi trần ra đây…
– Ừ… Ai cũng cởi trần hết… Ah… Thúy muốn cũng được… Ha ha…
– Ha ha…
…
Nguyệt Vy khép nép đi nhẹ nhẹ xuống cầu thang. Nàng thấy cánh cửa toilet tại nhà bếp khép hờ. Bên trong không bật đèn, tiếng nước xối xả như đang tiểu tiện. Nàng mỉm cười đi khẽ đẩy cửa lách mình vào trong. Đóng cửa lại sau lưng mình, tay nàng mò mẫm lên công tắc bật đèn.
– Em đẹp không?
Bóng đèn lóe sáng. Miệng Nguyệt Vy đang tươi cười chợt cứng lại. Một người đàn ông quay lại trợn tròn hai mắt nhìn nàng, không phải là anh, mà chính là Liêu Đông. Nguyệt Vy ú ớ, mặt đỏ bừng nhìn dương vật của hắn gật gù trong tay, vài giọt nước tiểu còn rỉ ra trên đầu nó.
Liêu Đông thấy mặt mình nóng lên. Nguyệt Vy đang mặc trên người bộ đồ lót do chính hắn chọn mua. Hắn từng cố tưởng tượng nàng nhìn ra thế nào trong bộ đồ này. Nhưng trí tưởng tượng của hắn quá tồi so với thực tế. Những mảnh vải ren mỏng dính, bó sát cơ thể nàng, màu đen thật nổi bật trên làn da trắng như ngọc của nàng. Hai núm vú nàng đỏ hồng có thể nhìn thấy, vùng lông mu thưa thớt nổi rõ lên giữa mảnh tam giác nhỏ bằng lòng bàn tay.
Máu khắp cơ thể của Liêu Đông chia hai đường, lên đầu và xuống hạ thể. Dương vật hắn căng tức muốn nổ tung.
– Ah… Xin lỗi… Em…
Nguyệt Vy mặt mũi đỏ bừng, quay lại. Nàng chưa ý thức được mình vừa phơi bày gần như hoàn toàn thân thể mình trước mặt Liêu Đông, mà đầu óc bận bịu với cái dương vật trong tay hắn bất chợt dựng đứng lên. Nàng lúng túng chộp lấy tay nắm cửa.
– Liêu Đông, ra uống đi mày… Trốn mấy tua rồi đó!
Đột nhiên có tiếng của một người đàn ông khác vang lên ngoài cánh cửa. Hắn đứng ngay trong nhà bếp lục tung mấy cánh cửa bếp rầm rầm.
– Đúng là vợ chồng mới cưới. Một gói mì cũng không có.
Nguyệt Vy cứng đờ người. Nàng nghe hơi thở nặng nề của Liêu Đông sát sau lưng mình. Nàng sực nhớ tới mảnh quần áo ngủ khêu gợi mình đang mặc.
– Ahh… – Nguyệt Vy kịp che miệng để ngăn tiếng kêu hoảng hốt, tay nàng lúng túng che hai bờ mông căng tròn đang phơi bày trước mắt anh ta.
Nàng càng không thể mở cửa xuất hiện trước mặt người đàn ông kia khi đang ăn mặc như thế này, lại ở chung toilet với Liêu Đông. Tiếng bước chân, hơi thở của Liêu Đông tiến đến sát sau lưng nàng. Nguyệt Vy run rẩy, tim đập thật nhanh.
– Em đẹp lắm. – Liêu Đông thì thào sát bên tai nàng.
– Đừng mà… Anh đừng nhìn được không? – Nguyệt Vy lí nhí như muỗi kêu, mặt nàng đỏ bừng lên.
Nguyệt Vy nín thở. Hai bàn tay nhỏ bé của nàng lúng túng che không hết bờ mông căng tròn của mình.
– Em là người phụ nữ đẹp nhất anh đã từng gặp. – Ngón tay của anh ta trượt dài trên rãnh lưng cong vút của nàng, Nguyệt Vy rùng mình, mặt nóng lên.
Nguyệt Vy hít một hơi thật sâu. Nàng quay lại đối diện với anh ta, nghiêm nghị nói:
– Anh Liêu Đông, em là vợ của anh Thuận Minh, bạn anh. Anh không được đùa giỡn như vậy.
– Anh… Anh… Biết… Anh xin lỗi… Nhưng… Nhưng… Ôi… Cơ thể em đẹp lắm Vy ơi…
Liêu Đông ấp úng, hai mắt dán chặt lên hai bầu vú trắng muốt căng tròn của nàng phập phồng ngay trước mắt.
– Bộ đồ này… do chính tay anh chọn… Vải mềm lắm… Mát lắm… Đúng không?
– Anh… Không được nhìn nữa… Đừng nhìn mà… – Nguyệt Vy che mặt mình, mặt đỏ như mận chín.
Bên ngoài tiếng sục sạo trong gian bếp vẫn vang lên.
Hai mắt Liêu Đông bắt đầu đỏ lên, cánh mũi phập phồng, nước miếng nuốt ừng ực trong cuống họng. Dương vật anh ta u lớn giữa hai chân.
Nguyệt Vy mím môi, đưa tay lên tắt đèn. Nàng không muốn thân thể mình tiếp tục khiêu khích anh ta, đến lúc anh mất kiểm soát, có trời mới biết chuyện gì xảy ra.
Trong bóng tối, hơi thở nặng nề của Liêu Đông sát trên người nàng. Nguyệt Vy rùng mình, gai ốc nổi lên khắp người. Nàng chợt thấy mình dại dột. Có bóng tối đồng lõa, anh ta còn đi đến đâu, chỉ có trời mới biết. Bàn tay nàng quờ quạng trong bóng tối, với lên công tắc đèn. Chợt một bàn tay khác nắm chặt tay nàng ép lên tường. Tay còn lại của Liêu Đông ấm áp đặt nhẹ lên eo nàng, làn da nàng trống trải mát rượi dưới tay anh ta.
– Anh Đông… Anh không được làm vậy… – Nguyệt Vy thảng thốt gạt tay anh ta ra.
– Anh hứa… Anh không làm gì hết…
Hơi thở nồng mùi rượu của anh ta sát làn da nàng.
– Cho anh ngửi mùi hương của em một chút được không? Một chút thôi…
Đầu vú nàng run rẩy, hơi thở Liêu Đông phả lên nó, làm nàng nhột nhạt ray rứt.
– Ôi… Em thơm quá…
Anh ta chợt úp mặt vào giữa hai bầu ngực nàng, hít một hơi thật sâu.
– Ái… Đừng… Anh…
Nguyệt Vy giật bắn người, vùng đẩy anh ta ra. Nàng quá sợ hãi không e ngại gì nữa. Xoay nắm cửa, lao vút ra ngoài, chạy thẳng lên cầu thang.
Tuấn đang chổng mông lục lọi mấy món đồ hộp trong tủ, chỉ nghe một luồng gió thơm ngát vút qua. Hắn ngẩng đầu lên ngơ ngác, nhìn thấy Liêu Đông đang ngượng ngùng đứng đó.