Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 10
– Chúc mừng… Chúc mừng…
– Dzô… Dzô…
– Cảm ơn… Cảm ơn…
Nguyệt Vy tươi cười, hai chân nàng mỏi nhừ. Anh quay sang, lau mồ hôi lấm tấm trên trán nàng. Nàng mỉm cười nhìn anh hạnh phúc.
Ngày trọng đại của cuộc đời nàng sau cùng cũng đến. Đám cưới hai người diễn ra tại một khách sạn loại sang ở trung tâm thanh phố. Khách mời không nhiều, chủ yếu là đồng nghiệp của nàng và anh. Cha mẹ nàng rất vui, tủm tỉm cười suốt. Ba mẹ anh thì hồ hởi vui mừng, họ rất thích nàng dâu xinh đẹp của mình.
– Oh… – Thuận Minh bước tới, đón tiếp một người đàn ông.
– Anh giới thiệu nàng với ông ta bằng tiếng Nhật.
– Đây là ông Saisho Hiraishin. Phó Tổng Giám đốc – Tập đoàn Senkai. Sếp trực tiếp của anh. – Anh nói.
– Nice to meet you, sir. – Nguyệt Vy nở nụ cười thật tươi, bắt tay ông ta.
…
– Ông ta khen em đẹp. Ông mời vợ chồng mình tới nhà ông ăn tối khi thuận tiện.
– Thank you. It’s my honor. – Nguyệt Vy nói.
Thuận Minh giới thiệu ông ta với cha mẹ hai bên, rồi dẫn ông ta đi vào buổi tiệc. Nguyệt Vy đành đứng đó một mình đón khách.
– Chào em…
Một giọng phụ nữ vang lên bên tai nàng, trong veo như tiếng chim. Nguyệt Vy quay lại, nàng ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Chị ta mặc một chiếc đầm dài màu đỏ rực, sẻ một đường thật cao, phơi bày một bên chân trắng muốt, ngực cô ta phập phồng nở nang.
– Dạ, chào chị… Cảm ơn chị đã tới… – Nguyệt Vy bắt tay cô ta theo cách đón tiếp bình thường, vì bạn anh, rất nhiều người nàng không biết.
– Em đẹp lắm. Chúc em hạnh phúc. – Cô ta nói, ánh mắt đượm buồn.
– Dạ, em cảm ơn chị. – Nguyệt Vy mỉm cười.
Nàng nhìn theo bóng lưng cô ta, nhíu mày. Người phụ nữ xinh đẹp này dường như nàng đã gặp đâu đó.
– Wahh… Nguyệt Vy ah… Nguyệt Vy…
Nàng quay lại, mỉm cười nhận ra Liêu Đông. Anh ta cũng phong cách xuề xòa, cổ áo phanh rộng, một sợi dây chuyền to bản, tay khoác vai một cô gái mặt non choẹt, ăn mặc thời thượng, hở trước hụt sau. Nàng thầm lè lưỡi thấy nét mặt khó chịu của cha mẹ nàng. Ba mẹ và chị anh thì rất bình thản, họ thấy những chuyện như vậy hàng ngày bên Mỹ.
– Mới vài tuần trước mới gặp em… Chưa kịp thương, chưa kịp nhớ, em đã vội vàng nhận lời Thuận Minh sao? – Liêu Đông bước đến, vui vẻ nắm tay nàng. – Tranh thủ nắm tay. Chỉ có đám cưới là được nắm tay cô dâu tự do thôi… Ha ha…
– Ủa, Thuận Minh đâu? Trốn rồi ah? – Anh ta nhìn quanh.
– Hi hi… Ảnh tiếp khách ở trong đó… Anh đừng đùa giỡn nữa… Có ba mẹ em ở đây đó… – Nguyệt Vy nói nhỏ.
– Ok… Nghiêm chỉnh… Chụp hình nào… – Tay Liêu Đông tự nhiên vòng qua eo nàng.
Nguyệt Vy mỉm cười về chiếc máy ảnh lóe sáng. Nàng đứng giữa hai người họ. Bàn tay anh ta vòng qua eo nàng lại giấu sau lưng cô bạn gái. Nàng cảm nhận bàn tay anh ta đang xoa nhẹ lên vùng da thịt trống ngoài chiếc áo cưới đang mặc. Nhưng không hiểu sao, nàng không thấy khó chịu như trước đây.
– Em đẹp lắm. Anh tội nghiệp cho thằng Thuận, nhưng quả thật Minh xứng với em hơn nhiều. – Liêu Đông nói nhỏ vào tai nàng. – Chúc hai vợ chồng hạnh phúc nhé. À quên… Anh có món quà rất đặc biệt cho em, à không, phải nói là cho Thuận Minh… Hộp quà nhỏ nhất, nhưng rất đáng giá đấy nhé… Ha ha…
Hơi thở anh ta có mùi thơm của thuốc lá và mùi nước hoa trên người làm mặt nàng đỏ lên.
– Dạ, cảm ơn anh… – Nàng nói nhỏ.
– Ah… Liêu Đông… – Tiếng reo vang của anh vang lên sau lưng.
Nguyệt Vy hơi bần thần nghĩ đến Minh Thuận. Nàng thấy mình có lỗi với anh ấy. Ba năm trời đeo đuổi nàng vô điều kiện. Vậy mà nàng mới gặp anh chưa được một ngày đã trở thành người của anh. Tình yêu không có lỗi.
Hôm nay, nàng có gửi thư mời cho Thuận, với sự đồng ý của anh. Nhưng đúng như dự đoán, anh ta không tới. Nàng thở dài gạt bỏ ý nghĩ về anh ta ra khỏi đầu.
Giây phút chờ mong đã đến. Tay Nguyệt Vy ướt đẫm mồ hôi, bấu chặt tay anh. Chiếc thảm đỏ lên sân khấu thật dài. Từng bước, từng bước một, Thuận Minh dìu nàng đi lên. Nàng nhìn anh, khuôn mặt góc cạnh nam tính, đôi mắt sáng ngời, người sau đêm nay sẽ là chồng của nàng.
Tiếng vỗ tay vỡ òa, khán phòng như dậy sóng. Môi anh và nàng nhẹ nhàng tách ra. Đôi mắt anh long lanh niềm hân hoan tột cùng, nàng rưng rưng chan chứa những giọt nước mắt hạnh phúc. Đôi môi nàng hé mở, nở một nụ cười xinh đẹp nhất.
“Chỉ dành cho anh, người em yêu duy nhất suốt cuộc đời này.”
…
Ánh đèn đường vàng óng lung linh. Dòng xe chậm rãi nối đuôi nhau trên đường. Khác hẳn những khuôn mặt mệt mỏi buổi tan tầm, mọi người tươm tất hớn hở tươi vui dạo phố Sài gòn mát rượi trong buổi tối cuối tuần.
Nguyệt Vy mỉm cười một mình, nhìn dòng xe đông nghịt trên đường, lòng nàng thật ấm áp dễ chịu, tai nàng còn vang vọng tiếng reo hò của mọi người. Buổi tiệc diễn ra trong bầu không khí ấm cúng, vui vẻ, ai cũng khen tặng, chúc mừng. Nàng uống ba ly rượu champagne, cảm giác lâng lâng tuyệt diệu. Nàng cảm thấy mình đang sống trong mơ.
– Em cười một mình. Không muốn kể cho anh nghe sao? – Thuận Minh lái xe quay sang mỉm cười với nàng.
– Không. Hạnh Phúc của em anh không chia sẻ được đâu… – Nguyệt Vy tinh nghịch.
– Vậy… Kể cho anh nghe đi… Có liên quan tới anh không?
– Không có anh trong đó đâu. – Nguyệt Vy bĩu môi phụng phịu như một cô bé.
– Hôm nay… Em rất vui… Vì đám cưới thật đẹp, thật chu đáo… Vì rất nhiều người khen em đẹp… Vì em trở thành vợ của người em yêu… – Nguyệt Vy kể từng thứ một đếm trên những ngón tay của nàng.
– Còn gì nữa… – Anh mỉm cười.
– Còn… tối nay… – Nguyệt Vy mím môi nói nhỏ. – Em sẽ ân ái với chồng em… Em đang nhớ anh ấy muốn điên lên…
– Có cho anh ké một chút không? – Thuận Minh nhe răng cười vì cách nói chuyện đáng yêu của nàng.
– Anh hả? – Nguyệt Vy nhíu mày ra vẻ suy nghĩ. – Để em xin phép chồng em đã.
– Ha ha… – Thuận Minh hôn vào lòng bàn tay nàng. – Tối nay chồng sẽ chăm sóc vợ đến sáng nhé.
– Ưm…
Nguyệt Vy khẽ gật đầu, mắt nàng long lanh hạnh phúc.
…
– Anh ơi… Khoan đã… Cho em đi tắm đi… Ưm… Người em dơ lắm…
– Anh tắm với em…
– Ưm… Anh hư quá đi…
Nguyệt Vy trần truồng nằm gọn trong lòng anh. Thuận Minh bế nàng vào phòng tắm. Anh nhẹ nhàng đặt nàng xuống bồn tắm. Anh háo hức cởi quần áo mình, giải phóng dương vật căng tức của mình.
Nguyệt Vy cắn môi nhìn dương vật căng phồng của anh đung đưa trước mặt mình. Nàng ngồi nhổm dậy, đón nó vào miệng mình. Từ sau ngày hôm đó, nàng quả thật nhớ nó, nàng nhớ mùi vị hăng hắc quen thuộc, nàng nhớ cảm giác nóng ấm căng phồng của nó trong miệng mình.
– Ưm… Vy ơi!! Em tuyệt quá…
Tiếng rên rỉ của anh làm mặt nàng đỏ bừng lên.
– Tin tin tin… Tin tin tin…
Thuận Minh nhăn nhó nghe tiếng chuông cửa. Anh thầm mắng kẻ vô duyên nào đó phá phách ngay đêm quan trọng này.
– Tin tin tin…
– Có ai gọi cửa à anh? – Nguyệt Vy lau khóe miệng mình, tay vẫn vuốt ve dương vật anh.
– Ưm… Thằng điên nào… Kệ nó đi…
– Tin… Tin… Tin…
– Ahhh… – Thuận Minh gầm lên bực tức.
– Anh xuống xem đi… Có khi có chuyện quan trọng… Em chờ anh… – Nguyệt Vy tát nước lên bầu vú mình, mắt nàng liếc anh đưa tình.
Thuận Minh nghiến răng khó chịu. Anh mặc lại chiếc quần short, đi ra ngoài.
– Em tắm đi… Nằm ngâm nước như vậy bệnh đó… – Tiếng anh vọng lại.
Nguyệt Vy mỉm cười, nằm dài trong bồn tắm. Hai tay nàng vô thức xoa nhẹ lên hai bầu vú mình, cảm giác nhột nhạt ray rứt, tưởng tượng đến đôi môi anh mút chặt lấy nó.