Làm Giàu Bằng Tình - Phần 35
Bà Thảo cười nhạt:
– Chồng của Thủy là Nguyễn Tuấn Trung, biệt danh Trung “đĩ”. Hắn là chủ tịch của tập đoàn giải trí Thiên Phát, tập đoàn giải trí lớn nhất nước, quản lý hai phần ba giới hoa hậu, người mẫu, diễn viên. Những người nổi tiếng nhất đều nằm trong tay hắn.
Bình ghen tị nói:
– Vậy thì nó địt gái cả ngày à?
– Địt trai. Nó lại thích trai chứ không thích gái, thế mới tài chứ. Nhưng nó hưởng thụ toàn những ngôi sao đầu bảng trong giới thôi.
– Hắn cưới Bích Thủy và có con rồi còn đâu?
– Không làm thế, sao công ty của nó được Trần Hữu Đức nâng đỡ lên làm trùm giới giải trí được? Hắn nhận Đức làm cha, thương yêu còn hơn bố mẹ đẻ. Nó biết Đức sắp chết nên ngày nào cũng đến để hầu hạ, hy vọng được ông ta cho ít tài sản thừa kế.
– Hắn giàu vậy mà vẫn phải cầu cạnh người khác à?
– Có giàu gì cho cam. Thiên Phát lỗ chổng vó, năm ngoái lỗ đến hai trăm tỷ đồng. Nếu không phải được Đức bơm máu cho thì tồn tại sao nổi. Trung không có năng lực quản lý, chỉ biết vung tiền ra để tuyển các ngôi sao hàng đầu về, đầu tư làm phim, tour diễn, sự kiện cho họ để lấy danh tiếng mà không cân đối được thu chi.
– Họ có vẻ ghét em lắm.
– Đương nhiên, chúng xem em là người đã phá nát gia đình, cũng là người cạnh tranh tài sản thừa kế.
– Em có cần tài sản của Đức không?
– Em không cần. Đức kinh doanh trong một mảng em hoàn toàn không có kinh nghiệm gì cả. Hơn nữa tiền em tiêu bốn đời còn dư, nên em mới dám dẫn anh đến đây. Em muốn khoe anh trước cả thế giới, cho chúng nó biết em có người tình tuyệt vời đến thế nào.
Câu cuối được bà Thảo nói ra với vẻ tự hào.
Quả thật sự hiện diện của Bình trong bữa tiệc này rất nổi bật.
Nó vốn cao một mét tám ba, nhưng đang ở tuổi lớn, chỉ sau một tuần ở với bà Thảo, được ăn sung mặc sướng, ngày ba bữa cơm chính cộng thêm hoa quả, sữa cứ liên tục tọng vào mồm, đã cao thêm hai phân nữa thành mét tám lăm.
Nó địt ngày địt đêm chẳng khác gì tập thể dục. Người bình thường chơi gái quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, chẳng mấy chốc mà suy kiệt. Vua chúa ngày xưa hậu cung mấy nghìn người, hiếm ai sống quá bốn mươi tuổi.
Bình thì khác. Nó cứ đi lại trần truồng trong nhà, gặp ai địt đấy. Bà Thảo không chịu được, phải gọi Lan béo, Vân Anh, gọi cả Xuân ra để thỏa mãn sự dâm dục của nó. Cả ngày Bình chỉ có ăn và làm tình mà vẫn khỏe mạnh phây phây.
Lan béo được chủ cho phép, đón nhận rất hào hứng. Xuân cũng vậy, thậm chí bà ta còn không mặc quần lót để Bình địt cho tiện. Vân Anh là người giữ ý nhất, lúc nhập cuộc bao giờ cũng cứng đơ như khúc gỗ, nhưng cuối cùng vẫn bị Bình địt cho đến mê muội cả người, chân tay bủn rủn không sao lái được xe ô tô về nhà, phải gọi taxi.
Căn nhà của bà Thảo biến thành điểm truy hoan tập thể, một ngày diễn ra năm chục cuộc yêu nhỏ, bốn cuộc yêu lớn. Trong những cuộc yêu lớn, mọi người xếp hàng, há miệng chổng mông cho Bình địt vào mồm, vào bướm, nhưng câu chuyện thế là đã hơi lan man rồi.
Lại nói Bình đứng giữa bữa tiệc, nổi bật lên như siêu sao điện ảnh. Mà không, nó còn đẹp hơn siêu sao điện ảnh, bởi trong phong thái của nó ẩn hiện cả nét thần thánh.
Nó đứng một chỗ mà mọi người đều không tự chủ được, phải lén nhìn nó. Những người phụ nữ đứng gần nó dù già hay trẻ cũng liên tục vuốt tóc, chỉnh lại áo xống. Đáng tiếc là họ đều xấu, nên Bình không để ý đến.
Sự chú ý của nó dồn về Bích Thủy, Bích Ngọc và Lan Phương.
Hai người phụ nữ đứng tuổi mặc dù không đẹp rực rỡ nhưng vẫn còn dấu ấn xuân sắc, trong khi Lan Phương quả là một tiểu mỹ nhân, tương lai sẽ là đại mỹ nhân. Cô bé đi giày cao năm phân mà cao hơn mẹ đi giày mười phân, chắc tầm mét bảy mươi rồi, khuôn mặt trái xoan thanh tú. Bầu ngực đầy đặn, nhìn thấy rõ khuôn ngực lộ ra sau chiếc váy màu xanh.
Ở Lan Phương có nét hấp dẫn đầy tự nhiên. Cô bé đi nhẹ, nói khẽ, ánh mắt không liếc ngang liếc ngửa. Thỉnh thoảng Bình và Lan Phương chạm mắt nhau, cô lại cười xấu hổ quay đi.
Bình cảm thấy nóng ran cả người. Phần hạ thể cương cứng, nổi cộm lên thành cục, người nào tinh ý sẽ nhận ra được.
Nó bí mật dõi theo Lan Phương, nhưng chỉ thoáng chốc thôi để không bị bà Thảo nhận ra.
Còn đang nghỉ cách tiếp cận Lan Phương, thì thư ký của ông Đức đã đến gọi nó:
– Bình, chú Đức có chuyện muốn nói riêng với em.
Bà Thảo ngạc nhiên, hỏi lại:
– Chuyện gì thế?
Thư ký cười đáp:
– Có chút việc nhỏ, nhưng không tiện nói ra ở đám đông, nên nhờ Bình vào gặp chút thôi.
Bà Thảo quay sang Bình, nói:
– Vậy thì anh cứ đi đi, xem chồng em muốn nói gì.
Bà Thảo công khai gọi nó là anh trước mặt mọi người, xem ra đã không còn muốn giữ ý nữa rồi.
Bình gật đầu. Nó theo chân người thư ký vào phòng khách sạn.