Làm Giàu Bằng Tình - Phần 30
Một điểm yếu mang tính phổ quát của nữ giới là khi biết người mình yêu dan díu với người phụ nữ khác sau lưng mình thì sẽ sớm không giữ nổi bình tĩnh mà muốn làm lanh tanh bành lên ngay.
Bà Thảo chẳng những không như vậy, còn cho phép Bình thoải mái quan hệ với nhân viên của bà, nhưng kèm theo yêu cầu phải làm điều đó trước mặt bà.
Đó là một yêu cầu kỳ quái. Bình thì không ngại, thậm chí còn thích là khác, nhưng nó sợ rằng cả ba em gái trong nhóm của bà Thảo đều không ai có đủ dũng khí làm điều đó.
Có lẽ khi bà Thảo nói câu ấy, bà muốn thử xem kẻ nào to gan và ngu xuẩn đến mức dám ưỡn lồn lên chơi người tình của bà.
Chẳng trách mọi người đều sợ bà Thảo một phép. Bà kiểm soát họ còn chặt hơn cả bố mẹ kiểm soát con cái. Trong chất giọng mềm mỏng, nhẹ nhàng của bà ẩn chứa thứ uy quyền của người có thể quyết định vận mệnh của người khác.
Bà Thảo nói với Bình:
– Sao anh dúm dó lại vậy? Trông chẳng đẹp chút nào. Anh làm em thất vọng đấy.
Miệng Bình méo xệch:
– Cháu có lỗi với cô. Cô tha cho cháu.
– Ai bảo anh có lỗi với em? Đàn ông mà, thích gái là chuyện thường, nhưng mấy đứa con gái lăng loàn không biết trên dưới, thấy đồ vật của chủ mà cũng dám đi tranh giành thì không chấp nhận được.
– Cô đừng trách họ nữa. Toàn là cháu tán tỉnh họ thôi.
Bà Thảo nhướng mày lên:
– Muốn làm người hùng cứu mỹ nhân sao?
– Dạ đâu có. Cháu chỉ nói sự thật thôi.
Bà Thảo đứng lên, nói:
– Cởi quần em ra.
Bình trố mắt ra, hỏi lại:
– Hả?
– Điếc à? Cởi quần em ra, mau lên.
Bà Thảo hôm nay mặc quần vải. Bình quỳ hai chân xuống, tuột quần bà xuống đất, để lộ đôi chân trắng hồng, đẹp như bạch ngọc, mịn màng không tì vết.
– Cởi cả quần lót nữa.
Bình không hiểu bà Thảo muốn gì, chỉ biết líu ríu làm theo.
– Mang hai chiếc ghế lại đây để em kê chân.
Lan béo, Xuân và Vân Anh tranh nhau mang hai chiếc ghế đến.
Bà Thảo ngồi trên ghế sô pha, hai chân dạng ra hai bên, ra lệnh:
– Đám yêu nữ chúng mày quỳ cả xuống. Bình, anh cũng quỳ xuống liếm lồn cho em. Ra bao nhiêu nước anh phải húp hết không được để sót chút nào.
Bình đơ người.
Thế này thì quá quắt rồi.
Lúc nãy nó quỳ xuống vì tư thế ấy tiện cho việc tuột quần của bà Thảo, và vì nó muốn thể hiện sự ga lăng với người tình. Chứ bây giờ bị ra lệnh quỳ là nhục nhã lắm.
Người có cái tôi cao đã chửi bới mà bỏ đi, nhưng Bình không có ý định từ bỏ.
Khó khăn lắm nó mới có cơ hội để đổi đời. Nó sẵn sàng làm tất cả để giữ mối quan hệ này.
Điều nực cười là chính nó cũng đã làm những chuyện liều lĩnh có nguy cơ phá hỏng mối quan hệ với bà Thảo, nhưng điều này cũng dễ hiểu thôi. Nó vừa thích tiền, mà cũng vừa thích phụ nữ. Nó muốn có cả hai. Nó muốn được sống trong nhung lụa mà cũng muốn địt tất cả những cô gái xung quanh nó.
Đàn ông mà, sẵn trong người lúc nào cũng có bản năng săn đuổi tiền và gái, thiếu một trong hai đều không được.
Gái trong thiên hạ, cô nào anh cũng muốn.
Bây giờ bị phản dame, chỉ có cách chiều theo ý muốn của bà Thảo, hy vọng bà nguôi giận.
Bình cười nói:
– Em đã thích vậy, để anh chiều em.
Nó cởi quần áo ra, để lộ thân hình như thần thánh.
Ánh nắng từ cửa sổ, cửa chính rọi vào, chiếu lên thân thể cao lớn, cường tráng của nó, phủ lên con chim đang ngỏng đầu lên một cách ngạo nghễ của nó. Gương mặt nó tựa như phát sáng.
Nó đẹp nhất là khi không mặc quần áo. Lúc cởi truồng, nó có thể khiến mọi người phụ nữ đều điên dại.
Bà Thảo muốn làm nhục nó, muốn làm cho nó sợ mà không tái phạm, ai dè lúc thấy cơ thể của Bình hiện ra trong bộ dạng nguyên thủy, trái tim của bà lại trở nên loạn nhịp.
Vẻ đẹp hoang dại của thằng bé khiến cho bà mất đi lý trí. Bao nhiêu âm mưu, dự định đều quên sạch.
Bình đứng trước mặt bà Thảo, cố tình để bà được chứng kiến cơ thể của nó.
Khi thấy sắc mặt bà dao động, nó mới từ từ quỳ xuống. Hai tay giang rộng để giữ chặt chân bà Thảo. Miệng cúi sát vào âm đạo, lưỡi đẩy nhè nhẹ.
Bà Thảo cố gắng không rên. Bà chỉ cố gắng được năm phút. Bởi cái lưỡi của Bình đã chọc sâu vào bên trong, tựa như con rắn đang khám phá cái hang nhỏ. Cơ thể bà giật lên đùng đùng, và trái với ý muốn của bà, bà bắt đầu rên rỉ một cách thiếu kiểm soát.
Bà Thảo quên mất rằng dù bà quyền lực thế nào thì bà vẫn là phụ nữ. Ông trời đã quy định sẵn rằng trong tình yêu và tình dục phụ nữ luôn ở thế yếu bởi cảm xúc của họ mãnh liệt hơn, say đắm hơn và do vậy dễ bị thao túng hơn.
Trong tình dục, phụ nữ là người nắm quyền quyết định khi nào bắt đầu, còn đàn ông là người quyết định cuộc tình đó sẽ diễn ra như thế nào, kéo dài trong bao lâu, đối tác có đạt được cực khoái không và đạt cực khoái mấy lần. Một khi cuộc tình đã diễn ra thì một bên luôn ở thế chủ động và bên kia luôn ở thế bị động. Người bị động là người phụ thuộc.
Trước một nam thần quyến rũ như Bình, người phụ nữ nào rơi vào vòng tay của nó cũng sẽ dễ dàng bị lệ thuộc và trở thành nô lệ về cảm xúc.