Làm Giàu Bằng Tình - Phần 29
Bình tỏ ý thỏa mãn, lại quay sang bà Xuân, nói:
– Xuân cũng lau cho anh đi.
Bà Xuân nhiều tuổi hơn cả mẹ Bình. Nhưng bà Thảo là chị họ của bà còn là phận em của thằng bé này, cỡ bà làm sao dám phản kháng?
Cả cuộc đời bà chỉ biết nghe theo lời người khác. Hồi bé nghe bố mẹ, lớn lên nghe lời Thảo, bây giờ có thêm chủ mới, cũng lại nghe theo.
Bà Xuân hay nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, nên đôi tay thô ráp, chai sạn. Nhưng với cánh đàn ông, ưu tiên số một không phải là mềm mà là mới. Bà Xuân là con mồi mới, cảm xúc mang lại còn mạnh hơn cả bà Thảo là người đẹp hơn bà Xuân trăm lần.
Lúc được các ngón tay của bà chạm vào, Bình rùng mình, chim căng cứng hết cỡ.
Về mặt nam nữ bà Xuân hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, đâm ra cứ lúng túng, không biết làm thế nào cho phải. Bình kéo bà lại gần, đặt tay lên mái tóc đã nhiều sợi bạc của bà, ân cần chỉ bảo:
– Em làm như Lan ấy. Tay trái đỡ lấy chim anh, tay phải lau một đường dài từ bìu dái đến đầu buồi. Lau phía trên hai lần, lau phía dưới hai lần. Sau đó dùng khăn lau hòn dái của anh cho sạch.
Bà Xuân mặt đỏ như gấc chín, nhưng vẫn làm theo.
– Tuyệt, tuyệt lắm. Em học nhanh lắm. Em là một cô gái rất khá đấy. Em đã sinh con bao giờ chưa?
Bà Xuân ngượng ngập, câu nói lúng búng trong miệng.
– Chưa.
– Thế thì hẳn của em vẫn còn khít. Lần sau cứ làm thế này cho anh, hiểu chưa?
Bà Xuân gật đầu.
– Thế tức là hiểu hay không hiểu?
– Hiểu.
– Ở quê người ta dạy em nói trống không thế à? Phải là “em hiểu ạ”.
– Em hiểu ạ.
Bà Xuân như sắp khóc đến nơi. Bình vuốt nhẹ má của bà:
– Ngoan quá. Thôi em lùi lại đi, để Vân Anh làm cho anh.
Vân Anh đáp một cách khó khăn:
– Các chị ấy lau sạch cho anh rồi còn gì?
Bình giảng giải:
– Cái này không phải là chuyện lau chim đơn thuần mà là anh đang dạy các em. Mỗi người đều phải lau cho anh.
Vân Anh nhục nhã cầm cái khăn từ tay bà Xuân, lau chim cho Bình. Cô lau thật khéo léo và kỹ lưỡng, không có gì để phàn nàn được cả.
Bình biết cô đang giận nó lắm, nhưng tình cảm của phụ nữ là thứ dễ bị uốn nắn, sau này nó sẽ có cách để khiến cô hết giận.
Bình vào phòng tắm, xả nước kỳ cọ cho thật sạch.
Một lúc sau nó bước ra, thấy những người phụ nữ đang đợi nó trong phòng khách.
Bà Thảo đã mặc quần áo vào. Bà nói với nó:
– Bình ngồi đây.
Bình ngồi xuống cạnh bà, chân trái gác lên chân phải, thái độ hiên ngang, tự tin cứ như chủ nhà. Nó đặt tay lên cổ bà Thảo, hỏi:
– Em có chuyện gì muốn nói với anh à?
Bà Thảo nhẹ nhàng nói:
– Từ nay anh sẽ ở hẳn đây với em.
– Ồ. – Bình hơi giật mình. – Anh còn lũ em ở nhà phải chăm sóc.
– Vân Anh sẽ lo liệu mọi việc liên quan đến tiền bạc, giấy tờ, thăm khám sức khỏe. Còn Lan sẽ bảo vệ mấy đứa khỏi bị người ta bắt nạt. Về chuyện này Lan rất giỏi.
– Vậy ra, em đã tính toán rồi nên mới cho gọi đủ hết đến đây.
– Đúng vậy. Em cũng muốn anh làm trợ lý cho em nữa.
– Trợ lý? Để làm gì? Anh ngủ với em chưa đủ sao?
– Em thường xuyên phải đi đây, đi đó. Em không thể mang anh theo với tư cách là người tình được vì điều đó sẽ xúc phạm chồng em. Em muốn anh làm trợ lý cho em, như thế lúc nào mình cũng được ở bên cạnh nhau. Nhưng em cũng muốn anh là một trợ lý giỏi để giúp đỡ em những việc cần thiết.
Bình lắc đầu quầy quậy:
– Em biết anh mới học hết lớp bảy, phải không? Anh là thằng học dốt nhất cái khối ấy. Chắc chắn anh không làm trợ lý cho em được đâu.
Bà Thảo cười đáp:
– Em không bắt anh phải tính toán vì điều đó đã có Vân Anh lo. Em chỉ yêu cầu anh cùng em tham gia các cuộc tiếp tân, giao tế, trao đổi với khách hàng, đối tác, và em biết chắc anh có năng khiếu về mặt này. Người có thể thuyết phục em làm tình trước mặt nhân viên của em không thể là một nhà thương thuyết tồi.
Bình vuốt nhẹ cái cổ thon của bà:
– Nếu em nói vậy, thì anh thấy tự tin hơn.
– Đừng kích thích em, em còn chưa nói xong.
Giọng bà Thảo đột nhiên nghiêm lại:
– Em biết anh với Vân Anh đã ngủ với nhau. Các người kéo nhau ra tận ngoại thành làm chuyện băng hoại cho có không khí thiên nhiên, phải không?
Vân Anh những muốn ngã lăn ra khỏi ghế. Mặt cô tái dại đi.
Bà Thảo nhìn Vân Anh, ánh mắt sắt lại, nhưng giọng nói vẫn thản nhiên như cũ:
– Tôi nhìn định vị điện thoại là biết hết thôi. Bình, tối qua anh còn đến nhà nó ngủ qua đêm nữa kìa. Giỏi thật đó. Mới gặp nhau một ngày đã tuột được quần con gái nhà người ta xuống, lại còn thuyết phục được một đứa như Vân Anh phản bội tôi. Vẫn chưa hết. Anh cũng đã làm tình với Lan. Lan đã kể hết cho tôi nghe. Xuân cũng đã khai hết rồi. Anh giỏi lắm, Bình, anh coi tôi là gì đây?
Bình hoảng sợ, nói:
– Sao em… sao cô Thảo giỏi vậy ạ? Chuyện gì cũng biết.
– Tôi không nắm được, để cho các người trèo lên đầu sao?
Gương mặt Bình xám ngoét, bao nhiêu sự tự tin nãy giờ đều bốc hơi hết vào trong không khí.
Nó hạ chân xuống, rụt tay lại, người co ro cúm rúm.
Bà Thảo nói một cách thản nhiên:
– Đừng sợ. Anh là một người đặc biệt, không thể đối xử theo lối thông thường. Chuyện cũ bỏ qua hết đi. Các người có thể làm tình với nhau, tôi không cấm, nhưng từ nay các người phải làm tình với nhau trước sự chứng kiến của tôi, không được dấm dúi sau lưng. Tôi mà phát hiện ra, thì với Bình tôi coi như không thấy, còn các cô sẽ phải trả giá đắt, hiểu chứ.
Mọi người đều vâng dạ.
Sau lưng Bình mồ hôi toát ra như tắm.
Bây giờ nó mới nhận ra bà Thảo đáng sợ đến mức nào.