Làm Giàu Bằng Tình - Phần 28
Như mọi khi, vào thời điểm tinh trùng đã ngập tràn trong não đến nỗi ngay cả hơi thở cũng phả ra mùi dâm loạn, Bình lại nảy ra các ý tưởng điên khùng mà bình thường nó biết rằng không nên nói ra.
Nó muốn cả ba em gái ngoài kia đều phải vào đây, chứng kiến cảnh nó địt bà Thảo, tựa như những nữ hầu chứng kiến đức vua của họ thể hiện phẩm chất nam nhi.
Nhưng điều trái luân thường này không thể cứ thế nói ra. Nó cần phải đẩy bà Thảo vào trạng thái tâm lý mong manh và yếu đuối nhất để có cơ hội biến ước muốn rồ dại thành hiện thực.
Nó tiếp tục kích thích bà Thảo cho đến khi nó cảm nhận rằng bà sắp chạm đến đỉnh khoái cảm lần nữa.
Gương mặt bà ngây dại, khả năng phán đoán và tư duy giảm sút trầm trọng, toàn bộ cơ thể bà đều căng ra, chờ đợi những cú húc cuối cùng nhằm giải phóng dục vọng đã dâng lên đến tận cửa mình.
Nhưng đúng lúc ấy Bình ngừng lại.
Bà Thảo hét lên:
– Địt em đi, địt em đi. Sao tự nhiên ngừng lại?
– Em gọi mấy cô kia vào đây, anh muốn chúng nó chứng kiến cảnh tượng này.
Bà Thảo hơi nhỏm dậy, đầu tóc rũ rượi:
– Sao lại thế?
– Vì anh muốn thế, và vì em có thể làm thế.
– Điều đó thật bẩn thỉu.
– Điều đó thật bẩn thỉu, nhưng nó là quyền lực. Em có đủ quyền lực để sai khiến bọn nó làm bất kỳ điều gì em muốn, phải không?
– Phải, nhưng mà…
Bình chống hai đùi bên cạnh ngực bà Thảo, con cặc vĩ đại của nó chĩa thẳng vào miệng bà ở khoảng cách ba phân, nhưng do bị nó ấn vai xuống mà bà không có cách nào với mồm tới được.
– Gọi bọn nó vào đây. Rồi em sẽ được tận hưởng thứ lạc thú mà em chưa từng được tận hưởng.
Bà Thảo tức tối nói:
– Anh thật bệnh hoạn. Tôi thật không ngờ anh là người như vậy.
Nhưng bà đang trong thế yếu, giống như người đã ở ngay trước ngưỡng cửa thiên đường, chỉ cần bước thêm một bước nữa thôi là đạt mục đích. Bà sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để chạm được tới cánh cửa. Tâm trí bà đang bị nhục dục làm cho mê muội. Và điều quan trọng hơn cả là bà đã si mê nó tới mức sẵn sàng đáp ứng cả những yêu cầu quái đản nhất.
– Xuân, Lan, Vân Anh, vào cả đây.
Ba người phụ nữ vẫn đứng phía ngoài nãy giờ, nghe tiếng bà Thảo gọi, lục tục bước vào.
– Anh Bình muốn chúng mày xem anh ấy địt tao. Chúng mày đứng ở đây chứng kiến đi.
Bình đứng thẳng người, thân mình hướng về phía ba người phụ nữ lúc này đang đứng ngây ngốc ở đó. Con chim của nó căng cứng tới mức tưởng như sắp rách toạc đến nơi.
Đây chính là mơ ước của nó kể từ khi bước vào thế giới của bà Thảo. Không, chưa được hoàn toàn như mơ ước, nhưng đây là thành tựu đầu tiên.
– Nhìn đi. – Bình nói. – Anh muốn tất cả các em nhìn chim của anh.
Lan béo là người ngẩng đầu lên nhìn đầu tiên, tiếp sau đó, thật đáng ngạc nhiên làm sao, là bà Xuân. Vân Anh là người cuối cùng, cử chỉ của cô bối rối đến cực điểm, ánh mắt tràn đầy sự nhục nhã, đau khổ, ngượng ngập và cưỡng ép.
Đây là mệnh lệnh của bà Thảo, cô không thể làm trái.
Bà Thảo là người đã mang lại cho cô cuộc sống mà cô mơ ước. Bà ta cũng có thể lấy lại cuộc sống đó bất kỳ lúc nào.
Cô đã từng nhiều lần phải đáp ứng các yêu cầu dị hợm của bà, nhưng yêu cầu này thật kinh khủng, nó hạ thấp nhân phẩm của cô đến cùng cực.
Trong đầu suy nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng cô vẫn chấp nhận làm theo.
Cô ngẩng đầu lên nhìn con chim vĩ đại của Bình đang chĩa vào mặt cô. Bây giờ hắn là vua rồi, vua của bốn người phụ nữ có mặt trong phòng này. Ai mà biết sau này nó còn ý tưởng khó đỡ nào nữa?
Bình cúi xuống, bế bổng bà Thảo lên, quay lưng bà Thảo về phía ba người phụ nữ đang xếp thành một hàng ngang, cứ thế địt bà trong tư thế đứng như vậy.
Đó là một tư thế cực khó bởi không có điểm tựa. Hai chân bà Thảo quặp chặt lấy mông nó, để con chim của nó tiến vào sâu trong cơ thể mình.
Nó nắc bà Thảo một cách điên cuồng. Chỉ sau năm phút, tinh dịch đã bắn đầy vào trong người bà. Cả hai cùng đạt cực khoái một lúc.
Bà Xuân quỵ người xuống, hai chân khép chặt vào nhau. Hóa ra bà cũng đã ra rồi.
Năm phút tuy ngắn ngủi nhưng cảm xúc đã đẩy lên đến cao trào. Bà Xuân được thị dâm ở khoảng cách gần, về mặt kinh nghiệm bà còn thua cả lũ gái tơ thời nay, nên cuối cùng đã không chịu nổi.
Bình muốn địt cả bốn người một lúc, nhưng nó biết rằng không nên.
Đây chưa phải lúc. Nó cần thêm thời gian để cột chặt bà Thảo vào lưới tình.
Bình hất hàm với Lan béo.
– Lan, lấy khăn ướt lau chim cho anh.
Lan nhìn bà Thảo, chờ lệnh. Bà Thảo nói không thành tiếng:
– Làm đi.
Lan vào trong nhà tắm, lấy ra một cái khăn ướt để lau chim cho Bình. Cử chỉ của Lan béo bất mãn và vụng về. Bình liền cao giọng trấn áp:
– Làm ăn kiểu gì thế? Lau cho tử tế vào.
Lan cảm thấy nhục quá, nhưng rõ ràng hành động của Bình đã được bà Thảo ngầm cho phép. Với Lan, bà Thảo không phải là một người chị mà là một người chủ. Không phải là một người chủ thông thường mà là một nữ hoàng, nghĩa là có toàn quyền sai khiến mình, ra lệnh cho mình, cưỡng ép mình làm những việc trái ý mình. Ý bà Thảo là ý trời. Lan tự nhận mình là thân cận vệ và tôi tớ. Bây giờ chủ nhân đã có lệnh, dù tức giận cũng phải nghe theo.
Lần lau đầu tiên không thành công, Lan phải lau lại cho Bình. Lần này bà dùng một tay cầm chim cho nó, một tay vuốt nhẹ cái khăn dọc từ bìu dái lên đến đầu khấc, động tác chậm rãi, lực ấn vừa đủ chứ không phủi tay làm cho có như trước.
Theo chuyển động ấy, chim Bình một lần nữa cứng lên.