Làm Giàu Bằng Tình - Phần 20
Bà chủ cửa hàng đã phân chia sẵn từng bộ, Bình chỉ việc mặc và bước ra cho họ ngắm nghía.
Có những bộ khá ổn, nhưng có những chiếc quần và áo mà Bình cho rằng phối nhau không hợp hoặc không đẹp bằng những chiếc khác.
Mặc dù học ngu đặc biệt, nhưng nó lại có năng khiếu bẩm sinh về thời trang. Con mắt nhìn của Bình trong lĩnh vực này rất độc đáo và thú vị.
Nó phá các set quần áo đã được chuẩn bị sẵn, phối lại theo ý mình, bao gồm cả quần áo, giày và mũ.
Lúc bước ra, Vân Anh nhìn nó với vẻ kinh ngạc.
Cô bất giác đưa tay lên vuốt tóc. Đây là lần đầu tiên cô vuốt tóc trước mặt nó.
Bình vốn đã đẹp trai sẵn, nhưng lúc trước mặc toàn đồ rách rưới bẩn thỉu trông rõ nghèo hèn và quê mùa, bây giờ diện đồ vào, phong thái bỗng khác hẳn. Tựa như nó đã lột xác thành một người mới.
Nhiều người mặc xấu quen rồi, mặc đẹp không hợp. Lúc mặc bộ đồ sang trọng, vai tự nhiên co rúm lại, lưng còng xuống, chân tay lóng ngóng không biết để đi đâu, chỉ mong được mặc lại mấy bộ mình quen thuộc.
Bình thì ngược lại. Nó cảm thấy như bộ quần áo này tiếp cho mình nguồn năng lượng kỳ lạ làm thay đổi con người nó không chỉ bên ngoài mà cả bên trong nữa. Có thể nói nó sinh ra để mặc đẹp và sang trọng, chỉ là hoàn cảnh không cho phép mà thôi. Nó đã chờ đợi giây phút này suốt cả đời người.
Khoác bộ cánh đắt tiền lên, cử chỉ của nó trở nên điềm đạm, tự tin. Nó đi qua đi lại trước gương, vừa đi vừa điều chỉnh cách bước chân và vung tay. Dần dần, nó cảm thấy ưng ý với chính mình.
Dáng đi của nó đã đẹp sẵn. Đây là nhờ ơn chỉ bảo của mẹ nó, một người chả được tích sự gì, chỉ có mỗi khao khát được làm người mẫu từ bé. Cũng vì thế mà bà đặc biệt để ý cách đi đứng và sau đó truyền dạy những gì bà biết cho Bình. Theo bà, lúc đi lưng phải thẳng, đầu phải ngẩng cao, dáng vẻ phải uyển chuyển, mũi chân phải song song với nhau, không được chụm vào trong như người tật nguyền mà cũng không được tõe ra trông như con vịt.
Mẹ Bình là một người lười biếng, chỉ nói một lần là thôi, không nói lần thứ hai. Nhưng Bình nghe vào trong đầu rồi, cả đời ám ảnh những lời bà nói, từ bé đã rèn cho mình cách đi đẹp, bây giờ thể hiện vào đúng thời điểm, liền phát huy hiệu quả không ngờ.
Nó nhìn Vân Anh, cười:
– Trông em thế nào?
Vân Anh vuốt tóc liên tục, gương mặt lạnh lùng không hiểu sao hơi đỏ lên:
– Chị cảm tưởng như em là chủ tịch giả dạng trai nghèo để thử lòng…
Cô nói đến đây thì mắc cỡ không nói được nữa.
– Thử lòng ai? – Bình hỏi dồn.
– Bỏ đi.
Vân Anh quay mặt sang chỗ khác để kết thúc câu chuyện. Nguyên văn câu cô định nói là thử lòng chị, nhưng cô nhận ra cho mình vào câu này không hợp.
Bình là người của bà Thảo, làm sao liên quan đến cô được?
Trực giác của Bình đã đoán được phần còn lại, nó hít một hơi thở sâu.
Con mồi mới đây rồi.
Dáng người Vân Anh rất đẹp. Mặt cũng đẹp theo kiểu lạnh lùng, là đối tượng chinh phục hàng đầu với những người như Bình.
Nó đã ngủ với cả chục cô gái, nhưng dạng người như Vân Anh thì chưa bao giờ.
Ở Vân Anh có sự hấp dẫn của tri thức. Ngay cả cách ăn vận của cô cũng giống gái văn phòng, tầng lớp mà trước đây Bình vẫn thường tơ tưởng.
Bình cười cười, tiếp tục thử quần áo.
Một lúc sau nó cảm thấy chán, liền bảo với Vân Anh:
– Em đói rồi. Mình đi ăn được chưa?
Lúc đó đã mười hai giờ trưa. Vân Anh cũng thấm mệt, sự kiên trì giảm sút. Cô hỏi:
– Những bộ còn lại thì sao?
– Em đã lấy hết những chiếc em thích và nghĩ rằng hợp rồi, còn lại thì thôi, không cần mua phí tiền.
Vân Anh đồng ý. Cô thanh toán quần áo, hết gần hai trăm triệu đồng, sau đó nhờ chủ cửa hàng chất lên cốp xe ô tô.
Mới trong buổi sáng mà đã tiêu hết ba trăm năm mươi triệu, thật đúng là lối sống của tầng lớp siêu giàu, người bình thường không thể mơ tưởng nổi.
Bình nói với Vân Anh:
– Từ hôm qua tới giờ em quan sát chị lái xe thấy có vẻ cũng dễ. Hay chị để em lái thử xem thế nào?
Vân Anh giãy lên:
– Nhỡ em tông xe thì chết chị à?
– Tông sao được? Em đảm bảo không vấn đề gì hết. Nếu có gì không biết em sẽ hỏi.
Bình nói tự tin quá, Vân Anh bỗng cảm thấy bị thuyết phục.
Sau một lúc nói qua nói lại, cô ném cho nó chùm chìa khóa.
– Đâm xe thì cày trả nợ cho chị.
Bình nháy mắt, đáp:
– Em cày trên người cô Thảo, chắc mất cả tháng mới mua được cho chị xe mới.
Câu nói này thật thô tục, nhưng từ miệng nó lại có vẻ khả ái rất dễ thương, Vân Anh chỉ biết cười hinh hích.
Cô không nhận ra rằng đây là lần đầu tiên kể từ khi gặp nó cô cười thành tiếng như vậy.