Làm bố tuổi 16 - Chương 7
Những ngày sau đó tôi cũng khá nặng nề chỉ loanh quanh ở nhà và ít giao tiếp với mọi người, ngoài ngủ chơi game thì tôi giúp chị Linh bế cu Long, tôi và em cũng không hỏi han được mấy bởi hai múi giờ của hai quốc gia lệch nhau nhiều. Rồi cuộc sống tôi cũng dần đi vào ổn định nhưng mọi người lại thấy tôi khác đi, từ một thằng vui vẻ tếu táo hay nói hay cười thì giờ hoàn toàn ngược lại. Quanh quẩn ở nhà cũng hết hai tháng hè tôi vào năm học mới còn chị Linh cũng đi học lại rồi, ngoài việc học ra thì tôi có thêm việc nữa là trông cu Long phụ mẹ nhưng mà tôi thích công việc này. Được cái trộm vía thằng bé rất kháu khỉnh và đáng yêu, thằng bé ngoan lắm nhà tôi ai bế cũng được ăn ngoan ngủ ngoan lớn ra trông thấy, thời gian này thằng bé đang tập nói bập bẹ được câu ” bà ” rồi. Rồi mẹ tôi cứ dạy nó gọi bà miết, mẹ tôi thích lắm quý nó như cháu nội trong nhà còn xúi tôi học nhanh lấy vợ cho mẹ bế cháu. o_Oo_O
Tôi đi học sáng chị Linh cũng học sáng nên ngày nào tôi cũng đưa đón chị bởi thuận đường đi, ngày nào cũng vậy sáng 6h30 trưa 11h30 đến hết học kì I. Giờ đây tôi với chị như chị em ruột trong nhà, trình độ khối A của chị tốt cực kì mấy môn toán, ly, hóa của tôi bài nào không làm được tôi toàn đi hỏi chị, chị không giải hộ tôi mà chị dạy tôi để tôi tự giải bài tập ( nói thật là em chán mấy cái môn mà cứ phải làm việc với phép toán lắm 🙂 ). Cũng như bao ngày thì hôm nay tan học sau 5 tiết học lúc 11h30 trong người tôi khá mệt nhưng vẫn phải qua trường đón chị rồi cùng về, tới cổng trường thì chị cũng lững thững đi ra trên lưng có đeo cái balo giờ tôi mới để ý kĩ dáng chị, hôm nay chị mặc quần jean áo phông đi giầy thể thao trời ạ! Đó giờ tôi mới để ý dáng chị đẹp thực sự, nhìn thế này chẳng ai bảo là chị đã có con đâu, bộ đồ và đôi giầy nó lại càng tôn dáng của chị lên. Chẳng biết phải miêu tả làm sao nhưng tôi thấy chị đẹp kiểu giản dị, không phấn son đậm đà, không những bộ đồ lung linh nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp tự nhiên và tôi thích nét đẹp này của người phụ nữ! Về đến nhà thì tôi lên thay đồ rồi xuống giữ cu Long cho mẹ và chị chuẩn bị đồ ăn, như mọi khi tôi vẫn vừa giữ vừa dạy cu Long tập nói ” bà, mẹ, ạ,..” mấy từ đơn giản. Thế mà hôm nay trong lúc 2 chú cháu đang xem tivi thì thằng bé sau lưng đang ôm cổ tôi gọi tiếng ” Bố ” rất rõ nhưng tôi không tin vào tai mình bèn bế thằng bé ra đằng trước dỗ cho nó gọi lại và lần này thì tôi không nhầm được nữa thằng bé gọi Bố rõ ràng. Tôi vui sướng không tả được thơm thằng bé liên tục và bế nó chạy vào khoe với mẹ tôi và chị Linh, cũng chẳng biết tại sao tôi lại vui như vậy nhưng thấy tôi vui thế thì cả hai người đều cười hùa theo tôi, rồi từ đó đó lúc nào tôi cũng dỗ thằng bé cho nó gọi Bố.
Từ đó về sau cu Long nó luôn gọi tôi như vậy, thế là cuộc sống của tôi vui vẻ hơn từ đây. Được cái nó cũng quấn tôi lắm cứ thấy tôi là đòi tôi bế bởi khi tôi bế nó thích nghịch cái gì cũng được, tuy rất nhỏ nhưng khả năng nhận biết của cu cậu rất tốt rồi. Hôm nay là sinh nhật thằng bé có ông bà ngoại của Long lên mừng sinh nhật cháu nên nhà tôi cũng làm mâm tổ chức sinh nhật cho thằng bé tối hôm đó, tôi nhớ hôm ý trời rét lắm tôi đi mua cho thằng bé một bộ đồ đông và 1 cái bánh sinh nhật, đến lúc thổi nến kêu nó thôi mà không hiểu sao nó thổi mà úp cả mặt vào cái bánh nến chẳng tắt, rồi cả nhà phá lên cười khi nhìn thấy mặt nó dính đầy kem. Một lúc sau nó đòi tôi bế thế là tôi bế nó rong khắp nhà được một lát thì nó ngủ, tôi ôm nó vào phòng nhẹ nhàng đặt xuống giường và tôi cũng nằm đấy vỗ nhẹ người cho nó ngủ. Có tiếng gõ cửa thì ra là ông bà ngoại lên chào cháu để về, tôi có bảo hai bác ở lai mai thì về nhưng công việc nương dẫy không có ai nên phải về ngay.
Chị Linh lên phòng nhẹ nhàng khép cửa lại rồi tới đón bé Long xếp gối đắp lại chăn cho nó, tôi rút tay ra khỏi đầu thằng bé mà tê hết cả cánh tay, tôi đứng dậy co duỗi cánh tay cho đỡ mỏi thì chỉ hỏi:
CL: Có mỏi lắm không?
T: Dạ cũng mỏi chị ạ.
CL: Ừ chị cám ơn em nhé, tại cháu nó cứ đòi em bế!
T: Không sao đâu chị em cũng thích bế thằng bé mà.
Chị bật cười nhẹ không nói gì đưa ánh mắt nhìn tôi.
T: Thế hai bác về rồi à chị, sao không bảo hai bác để mai rồi về, khổ thân lên chơi với cháu có ngày đã phải về rồi đường thì xa.
CL: Bố mẹ chị về r , nhà chị nhiều việc nên bố mẹ phải về ngay em ạ.( Chị vừa nói vừa đưa tay lên chùi nước mắt )
T: Ấy chị lại khóc đấy à, sao thế?
CL: Ở nhà bố mẹ chị vất vả, giờ chị lại thế này chắc ở nhà bố mẹ chịu nhiều điều tiếng lắm.
T: Thôi mà chị chuyện qua rồi. (tôi tiến lại ngồi xuống lau nước mắt cho chị)
CL: Cũng tại chị hết, giờ không dám về nhà để bố mẹ phải lặn lội xuống đây, trước bố mẹ chị hy vọng nhiều vào chị lắm mà giờ thì… ( chị khóc to hơn )
T: Ơ kìa thôi mà, chị đừng khóc thế nín đi cả con dậy bây giờ ( chị vội lau nước mắt nhưng vẫn khóc quay qua nhìn thằng bé nói )
CL: Cũng may mẹ con chị gặp được gia đình em không thì không biết hai mẹ con chị phải sống sao! Bố mẹ em đối với mẹ con chị quá tốt không biết ơn này chị phải báo đáp như nào cả!
T: Có gì đâu, bố mẹ coi chị như con trong nhà ý mà, chị cứ học cho xong rồi tính sau đừng lo quá.
…..
Mãi một hồi mới dỗ được chị nín khóc, tôi bước về phòng thở dài một cái rồi ngã vật ra đệm ngủ cho tới sáng.