[Lại kể chuyện nữa] VỀ QUÊ - Chương 8
Một tuần tiếp theo, tôi không làm gì cả, cái xưởng vẫn chưa có giấy phép, quan trọng là tiền tôi có thể sử dụng không nhiều, tôi đang định dừng không xây nhà nữa thì Thu nói đã chuyển tiền đặt cọc. Cái nhà xây cũng không nhiều tiền lắm, dù nó rộng nhưng chỉ có một tầng và kết cấu đơn giản, Thu bảo đã mơ ước sẽ xây được căn nhà như thế, gần gũi với thiên nhiên và nhưng vẫn tiện dụng.
Cũng chưa đâu vào đâu, nên tôi cũng thoải mái quanh quẩn ở nhà, cùng Thu làm việc nhà, đưa cô đi chợ, tối đi dạo phố và chờ đến ngày đi biển. Bố tôi đột nhiên gọi điện lên báo ông anh cả tôi bị đột quỵ, đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh.
Tôi vội vã nhét đồ cá nhân vào túi, Thu cũng nhanh chóng chuẩn bị cho mình rồi chúng tôi vội vã chạy xuống nhà. Tôi cũng không nghĩ đến việc Thu đi theo, vội vã lái xe đến chỗ anh trai tôi.
Bố tôi đang lo lắng đợi tôi ở sân bệnh viện, cũng chẳng nghĩ ngợi gì sau mấy câu hỏi thăm tình hình anh trai tôi, tôi giới thiệu Thu với bố tôi.
– Đây là Thu, bạn gái con.
Thu khựng lại, rồi nét mặt bỗng đỏ rực lên rạng rỡ, e thẹn chào bố tôi.
Anh trai tôi cách tôi khá xa, bố bẹ tôi sinh liền từ tì anh trai tôi và chị gái tôi hai năm một, sau đó mãi sau này mới lại đột nhiên mang bầu và sinh ra tôi. Hồi bé tôi vẫn bị gọi là Nhỡ.
Anh trai tôi giống với bố tôi y đúc, khuôn mặt chữ điền tho ráp, thân hình lực lưỡng kiểu lão nông chi điền, chị gái và tôi lại giống mẹ nhiều hơn, khuôn mặt mềm mại hơn. Chị gái tôi thừa hưởng hết những nét đẹp của mẹ tôi, chính vì vậy chỉ cũng chẳng kịp đi học đại học đã lấy chồng. Anh rể tôi hơn chị tôi gần mười tuổi, chồng cây si chị tôi từ hồi lớp mười, khi đó tôi được hối lộ không biết bao nhiêu đồ chơi và cả tiền nữa. Ông anh rể tôi nổi tiếng ăn chơi vì gia đình anh là một trong những đại gia buôn gỗ ở xã, nhưng từ khi lấy chị tôi anh thay đổi hoàn toàn, trở lên trí thú làm ăn và đặc biệt cung chiều và sợ chị tôi một phép, trong khi chị tôi lại rất hiền, chẳng hiểu. Có khi là số trời, như tôi không suy nghĩ gì giới thiệu Thu là bạn gái chẳng hạn.
Anh trai tôi có hai đứa con, một trai một gái, đứa lơn năm nay đang học lớp mười hai, đứa nhỏ học lớp chín. Chị dâu tôi là bạn thân của chị gái tôi cũng là mối tình đầu của anh trai tôi, không xinh đẹp nổi bật như chị gái tôi, nhưng chị dịu dàng, nết na và chịu thương chịu khó. Bố mẹ tôi cực kỳ thương chị chỉ là khi sinh đứa thứ hai chị bị hậu sản, nên sức khỏe yếu đi nhiều từ đó.
Tôi vì được sinh muộn lại là út ít trong nhà, nên hồi bé được cả nhà chiều, đặc biệt chị gái tôi. Hồi bé tôi cũng nghịch, có lần bố tôi nhận làm một cái tủ chè, bố tôi mới vẽ dấu để chạm khắc cho tấm rèm tủ bằng gỗ, tôi nhìn chẳng thấy thuận mắt lắm nên lấy bút vẽ lại sau đó còn dùng cái chạm chạm theo. Lúc đó tôi mới năm tuổi, còn chị gái tôi đang học lớp mười một, bố tôi giận dữ lọc tôi ra đánh, chị gái tôi bèn nhào vào che lấy người tôi sau đó quỳ xuống xin cho tôi. Cách chị chiều tôi như vậy, tôi muốn gì chị cũng tìm cách để tôi thỏa mãn.
Con anh trai tôi thì lại lầm lì ít nói, hồi bé tôi cũng chẳng có nhiều thân thiết với anh trai tôi, sau đó anh tôi đi bộ đội mấy năm, lúc anh xuất ngũ tôi cũng đã lớn hơn nên anh em tôi cũng trở lên hiểu nhau và thân thiết hơn.
Anh trai tôi vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, mẹ tôi và chị dâu đang nắm chặt tay nhau mắt đỏ hoa ngồi bên ngoài. Vừa nhìn thấy tôi, mẹ lại nhào vào tôi nức nở, một lúc sau mẹ mới ngừng lại khi nhìn thấy Thu vẫn đứng cạnh tôi lên tiếng chào.
– Đây là Thu, bạn gái con.
Tôi giới thiệu với mẹ.
– Chào con. Ngồi xuống đây với bác.
Mẹ tôi thân thiết kéo tay Thu ngồi xuống bên cạnh.
Qua lời kể của chị dâu, tôi mới biết cụ thể sự việc. Anh trai tôi đi giao hàng cho khách về muộn và đi tắm, sau đó bị ngất trong nhà tắm, may mà chị dâu tôi đang ở gần nên hô hoàn mọi người đi cấp cứu kịp thời, nhưng mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn chưa xác định được mức độ nghiêm trọng.
Ngồi một lát để an ủi chị dâu và mẹ tôi, tôi đứng dậy đi đến văn phòng khoa, tôi muốn nói chuyện với bác sỹ trực tiếp điều trị cho anh trai tôi. Bác sỹ điều trị cho anh trai tôi chính là bác sỹ trưởng khoa, trông hiền từ và có giọng nói rất nhẹ. Qua lời bác sỹ anh tôi đã được can thiệp phẫu thuật kịp thời nên không có vấn đề gì lớn, chỉ là khả năng phục hồi còn cần nhiều thời gian và nỗ lực. Qua lời bác sỹ tôi cũng yên tâm, bây giờ chỉ còn đợi anh tôi tỉnh lại thôi. Hi vọng sẽ giống như lời bác sỹ nói.
Quay lại chỗ bố mẹ tôi, thì chị gái và anh rể tôi cũng vừa đến, tôi lặp lại lời bác sỹ để bố mẹ yên tâm. Nhìn mẹ và chị dâu mệt mỏi, đặc biệt là chị dâu tôi, tôi kiên quyết bắt bố mẹ và chị dâu để anh rể tôi đi về với lí do giờ mà có thêm người ốm nữa thì nhà lo làm sao được, có tôi ở đây có gì sẽ thông báo. Cuối cùng thì bố mẹ tôi và chị dâu cũng phải đồng ý, nhưng chị gái tôi lại ở lại.
Ba chúng tôi ngồi tại cái ghế dài bên ngoài phòng hồi sức, càng ngồi tôi lại càng cảm thấy nặng nề, cả Thu và chị gái tôi cũng vậy, Thu nắm chặt lấy bàn tay tôi không rời. Cảm giác thời gian trôi thật chậm, càng ngày tôi càng cảm thấy đè nén, cuối cùng không chịu được tôi quay sang hỏi Thu và chị gái tôi.
– Chị và em có đói bụng không?
– Chị không đói, hai em có đói thì đi đi. Chị đợi ở đây, có gì chị sẽ gọi.
– Thôi anh đi đi, mua gì cho em cũng được.
Thu không đi, tôi gật đầu đứng dậy đi ra hướng cổng bệnh viện. Đi một vòng từ bệnh viện đến hết đoạn phố trước mặt, tôi lại vòng lại, vừa đi vừa hít thở thật sâu để xua tan cảm giác lo lắng nặng nề. Sau đó mua mấy chai nước và một túi bánh đóng sẵn và quay lại bệnh viện.
Thu và chị tôi đang cầm tay thì thầm to nhỏ gì đó, thấy tôi đến Thu nhích người ra để tôi ngồi vào giữa. Chị Nguyệt, chị gái tôi, không ăn chỉ lấy chai nước. Tôi bóc cái bánh, cắn một miếng rồi lại đưa lên để Thu cán một miếng, cũng chỉ ăn hai cái rồi chúng tôi thôi. Sau đó, tôi và chị Nguyệt nhỏ giọng nói chuyện gia đình, Thu vẫn nắm chặt lấy tay tôi.
– Em đợt này hãy ở nhà đi. Cái xưởng nhà mình đang loạn lên, còn mấy đơn hàng chưa giao, mà bố thì lâu rồi chẳng chú ý gì đến cái xưởng, vẫn một mình anh Hưởng quản lý.
Sau khi nói hết, chị Nguyệt chốt một câu.
– Em còn …
Thu chợt bóp tay tôi, làm tôi phải quay sang nhìn, Thu gật nhẹ đầu nhắc tôi đồng ý.
– Được rồi, để em xem.
Sau đó tôi lại nhìn Thu.
– Anh ở đây, mình em lên thành phố đừng kêu nhé.
– Ai bảo em sẽ lên thành phố? Em sẽ ở đây với anh.
– …
– Anh xem, anh Hưởng thì phải mất thời gian phục hồi, chị dâu phải chăm cho anh ấy. Mình anh ở đây còn cái xưởng, bố mẹ anh tính sao?
Chị Nguyệt gật đầu, tay đưa ra vỗ vào bàn tay Thu đang nắm tay tôi.
Mãi đến chập tối, anh trai tôi mới tỉnh, anh vẫn nằm bất động, chỉ có anh mắt là chớp chớp nhìn chúng tôi, đầu khẽ gật gật. Bác sỹ rất lạc quan, thông báo cho chúng tôi kết quả phục hồi của anh tôi rất khả quan.
Anh rể tôi một lúc sau cũng đưa bố mẹ tôi và chị dâu đến, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh tôi tỉnh táo hoàn toàn, chỉ có cơ thể vẫn bất động do ảnh hưởng của đột quỵ.
Đêm đó tôi ở lại bệnh viện, Thu nằng nặc đòi ở lại cùng không chịu ra khách sạn, cũng may bệnh viện có phòng dịch vụ nên coi như thoải mái, Thu gối đầu lên đùi tôi ngủ, tôi dựa đầu vào thành ghế để ngủ.
Sáng hôm sau, chị dâu tôi và con bé thứ hai vào viện, tôi dặn chị mấy điều bác sỹ dặn rồi cùng Thu về nhà bố mẹ tôi.
Căn nhà vẫn vậy, ngôi nhà năm gian kiểu cũ với số tuổi đời gấp mấy lần tuổi tôi, được bố tôi chăm chút từng tí một vẫn khang trang. Vườn cây trước nhà vẫn xanh um tươi tốt, cái sân lát gạch ba vanh rêu xanh phủ từng đám tạo cảm giác xưa cũ yên bình.
Hai gian buồng hai bên đầu hồi, một bên là của bố mẹ tôi, một bên là của chị Nguyệt giờ để Thu ở, tôi như ngày trước ngủ ở cái sập bên ngoài. Nhà anh chị tôi thì ở ngay bên cạnh sát vách nhà bố mẹ tôi, bên trái còn một miếng đất nữa bố tôi để giành cho tôi lấy vợ, bây giờ đang được mẹ tôi trồng rau.
Bố tôi thì đang lúi húi ở cái xưởng gỗ của bố ở sau nhà, mẹ tôi đang nhặt rau, chắc chuẩn bị cho bữa trưa. Đưa Thu vào buồng cất đồ đạc, cô đột nhiên ôm chặt lấy tôi, đầu áp vào ngực tôi.
– Em yêu anh!
Tôi vỗ nhè nhẹ vào lưng Thu. Tôi thấy thích cái cảm giác khi Thu nói “Anh yêu em!”, ánh mắt cô long lanh, hai má đỏ lên.
– Em nghỉ ngơi một lát đi, để anh xuống dưới xưởng với bố.
Tiếng đục lúc khoản thai, lúc dồn dập vang lên khi tôi vòng ra sau nhà, bố tôi đang chăm chú chạm cho tấm cánh cửa của cái tủ chè. Chiếc sập đã làm xong, nước vecni đen bóng làm nổi những vân gỗ mềm mại uốn lượn cho cảm giác nó uốn lượn mãi không ngớt, chiếc sập hai tấm được chọn lựa kỹ làm các vân gỗ không bị cảm giác đứt đoạn, vẫn giữ được sự liền lạc. Chứng tỏ chủ nhân của nó rất cẩn trọng và kỹ lưỡng, cũng rất hợp với tính của bố tôi. Ông tỉ mẩn trong từng sản phẩm của mình, từ chọn gỗ, đến chạm khắc các họa tiết. Những nét chạm khắc phù hợp với vân gỗ mà khi nhìn cho cảm nó như được sinh ra từ chính tấm gỗ vậy.
Không muốn bố tôi mất tập trung, tôi cũng không lên chiếc chào mà đi vòng quanh ngắm nghĩa chiếc sập. Chủ đề của bộ sập là trường thọ với biểu tượng chủ đạo là cây trúc, tôi vuốt tay dọc theo những cành trúc với những chiếc lá mềm mại y như nó đang rung rinh trước gió xung quanh bộ riềm của cái sập, khi chạm vào các họa tiết tự nhiên trong đầu tôi lại hiện lên từng thao tác để tạo ra nó. Lâu lắm rồi tôi cũng chưa động vào bộ đục.
Bố tôi đã ngừng công việc đang đứng nhìn tôi đưa tay vuốt ve những nét chạm xung quanh bộ sập.
– Chắc phải tháng nữa bố mới làm xong, bộ này đóng cho ông tiến sỹ trên Hà Nội, chỉ tiếc là không chọn được gỗ ưng ý, đành phải dùng gỗ gụ Nam Phi. Dù vân suối, nhưng lại quá thô, nếu mà là gỗ cẩm lai vân mây sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Bố tôi có chút tiếc nuối, bố tôi có tình cảm đặc biệt với gỗ tự nhiên, một khối gỗ chưa cần pha chỉ cần nhìn vết cắt hai đầu là bố tôi đã hình dung được vân gỗ sẽ sắp xếp như thế nào. Gỗ quý bây giờ đã khai thác kiệt quệ, gỗ chủ yếu nhập từ châu Phi, thân to nhưng chất gỗ và vân không thể đẹp như gỗ lâu ngày xưa của các cụ.
Nhận chén nước trong cái chén tử sa men xanh, làm nước chè ánh lên màu xanh non ngon mắt.
– Vân gỗ suối này hợp với trực giống như mình đang ngồi bên bờ suối nghe tiếng trúc vi vu.
Bố tôi cười rất tự và tràn đầy vẻ đắc ý.
– Để chọn được khúc này phải mất mấy tháng, mà bố còn bắt anh rể con phải để bố trọn trước. Những cây gỗ nhập từ châu Phi thân quá to, phát triển nhanh nên các vân quá thẳng, không như những cây gỗ xưa mọc trong núi đá ở ta. Muốn có những tấm gỗ xưa chỉ còn trong các chùa miếu, ở dân gian cũng ít lắm, chẳng ai hiểu giá trị của gỗ, thời bao cấp phá ra đóng tủ, giường lãng phí không biết bao nhiêu mà kể.
Câu bố tôi hay than thở, ông cũng tích được rất nhiều những tấm gỗ ngày xưa mà ông coi như trân bảo. Mà đúng là trân bảo thật, có người đã trả cho tấm gỗ lim ông giữ hàng tỉ đồng.
– Năm nay bố đóng được mấy bộ?
– Bộ này đầu tiên. Bố nhận thêm một bố tứ quý nữa, nhưng chưa tìm đủ gỗ.
Nhấp một ngụm chè, ông đột ngột chuyển chủ đề.
– Cái xưởng gỗ của anh con tiếp quản đi, đừng đi nữa.
Chẳng biết anh tôi bao giờ hồi phục để có thể quay lại làm việc, tôi cũng chẳng biết bao giờ mới có thể bắt tay vào kế hoạch của mình, nhiều khi sự việc xảy ra, nghĩ cùng chẳng kịp.
– Vâng, để con xem.
Tôi cũng chẳng hỏi bố tôi sao không thay anh tôi, ông vẫn còn rất khỏe. Tôi biết bố tôi không hứng thú, tâm huyết của ông là những cái tủ hương, sập gụ, tủ chè, những bộ tràng kỷ.
Uống hết chén chè, bố tôi lấy ra thêm một bộ đồ dục nữa đưa cho tôi và đưa cho tôi tấm gỗ ông đã vẽ. Tự nhiên tôi cảm thấy hứng thú, gật đầu nhận tấm gỗ và xem lại một lần bản phác trên giấy để hình dung hình khối của nét chạm sau đó ngồi đối diện với bố tôi, kẹp tấm gỗ lên bàn chạm và hạ nét chạm đầu tiên.
Cũng phải một lúc tôi mới lấy lại được cảm giác đưa chạm, vẩy cổ tay, lực và hướng gõ búa. Cảm giác trở lại, tôi lia chạm rất nhanh, những tiếng gõ, những cái vẩy cổ tay, đầu chạm ăn vào thớ gỗ dần dần hiện rõ lên trong đầu làm tôi như nhập vào đó, những hình nét dần hiện lên dưới đầu chạm khiến tôi mê say.
Tôi cũng chẳng để ý thời gian, cho đến khi nghe thấy tiếng bố tôi cất lên.
– Chào cháu!
Thu đang đứng trước cửa xưởng nhìn tôi, ánh mắt có chút ngạc nghiên.
– Cháu chào bác. Mời bác lên ăn cơm ạ.
Tiếng bố tôi cất lên, cô mới quay sang nhìn bố tôi, rồi đi đến chỗ tôi ngồi xổm xuống nhìn những hình thù dù vẫn còn thô ráp nhưng cũng đã đoán được hình thù bức chạm. Bố tôi cũng đi đến, tháo cái chèn ra và cầm tấm gỗ lên.
– Cũng được, nhưng mấy nét này vẫn hơi cứng và chưa đủ lực. Nhưng không sao, thêm lần chạm tinh nữa được.
Thu nhìn tôi đăm đăm, sau đó tò mò hỏi.
– Anh cũng biết chạm à?
Tôi cười cười nhìn khuôn mặt có chút hơi nghệt ra của Thu, lấy ngón tay vuốt nhẹ trên sống mũi của cô.
– Thì em bảo anh làm gì?
– Nghịch.
Tôi cũng không trả lời cô, chỉ cười tươi rồi đứng dậy, hai chân có chút tê làm tôi phải duỗi ra mấy lần.
– Đi ăn cơm.
Bố tôi đặt tấm gỗ xuống, vỗ vai tôi và Thu.
Mẹ tôi đang ngồi ở cái tràng kỳ giữa nhà, trên bàn đặt cái mâm đồng có một đĩa tôm rang, đĩa thịt kho tàu đỏ au, đĩa ra muống luộc và bát nước rau lá me nước đỏ hồng. Tôi ứa nước miếng, toàn những món tôi thích.
Tôi ngồi một bên với bố, Thu ngồi đầu bàn cạnh mẹ tôi. Nhận bát cơm Thu đưa, tôi mời nhanh một cầu, rồi đưa đũa gắp một gắp rau chấm vào bát nước mắm cáy có vắt chút chanh đưa lên miệng nghiến ngấu. Năm nào cũng vậy, mẹ tôi kiểu gì cũng muối một vại mắm cáy, mùi mắm cáy không thơm như nước mắm nó hơi gắt và nặng mùi, nhưng lại thanh và quện thêm chút nước chanh vừa thơm vừa đậm đà. Tôi nghiện món nước mắm cáy này của mẹ tôi, thêm thịt ba chỉ luộc, mà ăn với bún vắt và rau kinh giới thì cứ gọi là quắn lưỡi, gấp tỉ lần cái món bún đậu mắm tôm trên thành phố. Xì xụp luôn tay, tôi ăn no căng cứng bụng, húp thêm bát nước rau muống luộc mới ợ một tiếng ngả người xoa bụng.
– Lâu lắm mới được ăn cơm nhà mẹ nấu.
Mẹ tôi cười cười, chỉ sang Thu.
– Thu nấu đấy.
– À … vậy thì là lần đầu được ăn cơm nhà Thu nấu vậy. Không tệ nhé.
Bố tôi nhấp nốt ngụm rượu trong chén cũng buông đũa, tôi ăn vội quên cả chén rượu bó rót. Với tay cầm chén rượu, tôi cụng vào cái li không của bố tôi, rồi uống ực một ngum to hết chén rượu, mùi rượu ngâm đinh lăng thơm mát lan tỏa khắp khoáng miệng.
Thu cũng ăn xong, thu dọn bát vào cái mâm và bê ra bể rửa, mẹ tôi cầm nồi cơm đi theo sau. Bố tôi lấy bộ ấm chén pha một ấm chè mới, sau đó lôi ra bộ điếu bát, tôi tự nhiên lại thèm. Kéo bộ điếu về mình, với tay lấy cái lông thông cái lõ điếu, sau đó cắm ống để thổi sạch cái lõ và thử rít một hơi kiểm tra nước, tiếng cái điếu rít lên ròn rã. Bố tôi đẩy cái lọ thuốc bằng gỗ chạm hình lão ngư về phía tôi, vê một điếu cho vào lõ, lấy cái đóm gỗ bật lửa châm, sau đó để vào cái lõ bập bập mấy hơi cho thuốc bén lửa, tôi nén hơi rít một hơi, mùi thuốc lào đậm đà xộc lên mũi làm tôi lâng lâng sau đó cảm giác lâng lâng càng lúc càng mạnh khi tôi bụm miệng nén khói lại và sau đó phì ra cả miệng và mũi. Tôi say, cả người như bồng bềnh lắc lư làm tôi phải bám chặt tay vào cạnh bàn để giữ người khỏi đổ xuống. Lâu lắm rồi tôi mới lại say, cái nước điếu bố tôi chẳng bao giờ đổ hết nước đi, làm cái vị thuốc càng đậm. Một lúc lâu tôi mới trở lại bình thường, cầm chén nước bố tôi vừa rót uống một hơi. Đã thật, về nhà đã thật.
Bố tôi cũng nhồi một bi, tiếng rít ngắn vang lên bố tôi dùng lại phà ra một ngụm khói, sau đó mới lại rít thêm một hơi dài nữa. Tôi quên không ngắt hơi, làm một hơi luôn nên bị say. Khoan khoái thở ra hết khói thuốc, nhấp một ngụm trà, bố tôi mới thong thả nói.
– Chiều con ra xưởng xem thế nào, bố thấy chị Nguyệt bảo ngoài đó đang loạn.
– Vâng, lát nữa con ra.
Thu và mẹ tôi vừa quay lại, uống chén nước mà bố tôi vừa rót.
– Chiều em có ra xưởng gỗ với anh không?
Tôi hỏi Thu, sợ cô ở nhà buồn.
– Chiều em đi hái vải với bác, anh cứ đi đi.
– Cháu muốn đi với nó thì cứ đi đi, bác đi hái một mình cũng được.
– Không, cháu đi với bác cơ.
– Ừ, vậy được. Ở nhà đi hái vải với bác.
Bắt đầu đến mùa vải, trên đường đi tôi đã thấy những quả vải đã chuyển màu đỏ rực lúc lỉu trên cây, chắc vườn vải của mẹ tôi chín sớm. Mẹ tôi có cái vườn ông bà ngoại cho ở cuối làng, mẹ tôi trồng mấy cây ăn quả na, bưởi, vải, nhãn ngoài đó. Cái vườn trước nhà chỉ có mỗi cây hồng xiêm, sai quả những chưa chín và chủ yếu là rau. Hồi bé, tôi vẫn nhớ thỉnh thoảng bố tôi hay bắt được mấy con rốc đến ăn hồng xiêm, sau đó đem ướp nghệ nướng lên thơm phức, ăn vừa mềm vừa ngọt, còn ngon hơn cả thịt chuột đồng.
Cái xưởng gỗ của anh tôi nằm ở đầu làng có bảy tám thợ đang cắm cúi làm việc, bụi gỗ dính đầy trên tóc, mặt mũi quần áo, chẳng có ai đeo khẩu trang và đồ bảo hộ. Tôi chỉ quen vài người trong số đó và thằng Thực, em hộ tôi. Gọi là em nhưng nó hơn tôi năm tuổi, nó là con của dì ruột tôi.
May mà có nó giúp tôi mới hiểu hết cuốn sổ anh tôi ghi chép, lộn xộn chẳng có tí quy củ nào, có nhiều chỗ anh tôi viết còn chẳng luận ra nổi.
Hết buổi chiều, đại khái tôi cũng hiểu rõ, nói chung là kiểu manh mún. Thợ thì trả lương công nhật, có việc thì gọi đến, hết việc thì nghỉ. Anh tôi tự tìm khách hàng, nói chung cũng đủ dạng, có gia công cho các cửa hàng, có nhận đặt lẻ, có nhận làm hàng cho các xưởng khác cũng may là mấy năm nay kinh tế chung phát triển nên xưởng vẫn duy trì được hoạt động được. Kiểm tra lại những thông tin tôi phân loại từ cuốn sổ của anh tôi trên máy tính, tôi đi đến kiểm tra các sản phẩm đang làm, toàn hàng phổ thông làm đại trà, gỗ thì lai tạp, chẳng mấy giá trị coi như lấy công làm lãi, tôi đoán vậy vì anh tôi cũng chẳng có ghi chép thu nhập của xưởng. Tự nhiên tôi lại có chút thất vọng, tôi đã hiểu tại sao bố tôi lại mặc kệ anh tôi, làm những cái này đúng là xỉ nhục cho tay nghề của bố tôi.
Dặn thặng Thực mấy câu, chủ yếu là bảo nó mua một ít khẩu trang và đồ bảo hộ, cái bụi gỗ mịn từ đủ mọi loại gỗ mà chui vào phổi thì dù có là phổi thép cũng chẳng chịu được. Tôi quen với việc an toàn lao động, chẳng chịu được khi thấy điều kiện làm việc như thế này. Mai tôi sẽ xắp xếp lại.
Lúc tôi về đến nhà, bố tôi đang ngồi ở tấm chiếu trải ngoài hiên uống chè, mẹ tôi và Thu đang lựa vải những quả vải đầu mùa đỏ hồng, vải mẹ tôi trồng không phải loại to như bán ngoài thị trường, quả bé hơn nhưng ngọt. Mẹ tôi bảo giống này giờ rất hiếm trồng vì năng suất không cao mà quả thì bé, nhưng nó mới là giống vải tiến vua ngày xưa, cùi dày, hạt lép, ngọt và thơm.
Hồi còn bé, cứ đến mùa vải là bọn trẻ con chúng tôi mọc đầy rôm, sau này đỡ đi vì ít ăn với lại các nhà đều có điều hòa hoặc quạt điện. Nhà tôi cũng chẳng lắp được điều hòa, chỉ có thể dùng quạt, chẳng hiểu Thu có quen không? Cũng may, khu bếp được sửa lại, nên nhà tắm được lát gạch men sạch sẽ.
Tôi xà vào ngồi cùng với bố, uống chén nước chè, ăn đĩa vải mà Thu vừa mang lên và nói chuyện về cái xưởng của anh tôi, bố tôi cũng không biết cụ thể nhưng lại đồng ý với ý kiến của tôi, phải thay đổi cung cách làm ăn.
Sau bữa cơm tối ngon miệng, Thu và mẹ tôi cùng nấu, mẹ tôi có vẻ rất quý Thu chỉ cho Thu nấu toàn món ăn tôi thích và Thu nấu không tệ.
Ngồi nói chuyện phiếm một lúc sau bữa ăn với bố mẹ, tôi kéo Thu vào buồng dặn dò một chút để cô có thể tự lo cho giấc ngủ của mình trước khi vào viện trông anh tôi.
Anh tôi hồi phục khá tốt theo lời bác sỹ, các phản xạ đều đã trở lại, chỉ là các hoạt động vẫn chưa hồi phục còn cần rất nhiều thời gian, ngay cả nói cũng rất vất vả cố gắng lắm anh tôi mới nói được một từ mà tôi cũng phải rất cố gắng mới đoán ra được.
Tôi về nhà sau khi anh rể đưa chị gái tôi đến, hôm nay chị trông anh tôi thay cho chị dâu, thằng lớn nhà anh chị chuẩn bị lên Hà Nội để đi thi đại học. Tương lai thằng cháu vẫn quan trọng hơn hết thảy, cả nhà phải khuyên mãi chịu mới chịu đi cùng con trai.
Nhà tôi cách bệnh viện cũng gần, bệnh viện ở ngay thị xã, chỉ khoảng bảy tám cây số, tôi chạy thẳng về nhà ăn sáng, lúc sáng Thu gọi điện có ý sẽ đợi tôi về để ăn cùng. Về đến nhà, tôi chạy sang nhà anh cả, chị dâu và thằng lớn đang chuẩn bị đi. Dặn dò nó mấy câu từ kinh nghiệm của tôi, cho nó một ít tiền để ủng hộ tinh thần và bộ chìa khóa cái nhà tôi vẫn đang thuê sau đó mới quay lại nhà ăn sáng.
Bố mẹ tôi đã ăn sáng, Thu đang đợi tôi về, sáng nay mẹ tôi mua bánh cuốn chả, tôi không thích chả ở quê tôi, mọi người toàn thích thịt nạc, ăn hơi khô.
– Hôm qua ngủ ngon không?
– Ngon, ngủ ở quê yên tĩnh hơn trên thành phố.
– Có bị nóng không?
– Lúc tối có một chút nhưng về đêm thì mát. Mẹ lại mang cho em thùng đá, vì sợ em ngủ không được. Em ngại, anh nhắc mẹ không cần như vậy đâu, em có phải tiểu thư đâu cơ chứ.
Vừa ăn tôi vừa hỏi chuyện Thu.
– Tí nữa anh qua xưởng, sau đó tranh thủ lên thành phố lấy ít đồ, em đi cùng nhé.
– Vâng.
Ăn sáng xong nói chuyện với mẹ tôi một lát, sau đó tôi và Thu rời nhà.
Thằng Thức chẳng kiếm được đủ đồ như tôi dặn, chỉ có một ít bịt mặt đi xe máy. Tí nữa lên thành phố phải mua cho chuẩn. Nói chuyện với thằng Thức một lát, dặn nó quán xuyến công việc, cũng hơi thừa vì đó là việc nó phải làm mỗi ngày.
– Anh xem tình hình thế nào, anh em cũng giao động, cũng chỉ còn khoảng một tuần nữa là hết hàng để làm rồi. Hôm trước anh Hưng nói đang làm việc để có đợt hàng mới, nhưng bây giờ thì chưa biết như thế nào.
– Anh biết rồi, mày cứ dặn anh em cứ yên tâm, sẽ không nghỉ việc đâu.
Chiều chắc phải ngồi một lúc với anh Nghĩa, anh rể tôi, để hỏi lại chi tiết việc hôm qua anh vừa nhắc, có lẽ tạm thời cứ nghe theo lời anh cũng được.
– Sao xưởng nhà mình lại chỉ sản xuất những đồ bình thường vậy anh? Em thấy đồ bố làm đẹp như vậy cơ mà.
Thu hỏi khi chúng tôi đang trên xe lên thành phố.
– Bố anh chỉ làm hàng truyền thống cao cấp thôi, dành cho những người thực sự biết chơi, cũng chẳng có mấy người có điều kiện chơi được.
– Bố là nghệ nhân mà. Nhưng mà em nghĩ, nếu như mỗi sản phẩm chỉ cần có một chút thủ công như những sản phẩm của bố, vậy thì cũng sẽ đẹp hơn biết bao.
– Em … nói đúng.
Tôi chợt nghĩ, hầu hết các sản phẩm được gọi là truyền thống mà các xưởng lớn vẫn lấy ra để gọi chẳng có bao nhiêu “truyền thống” trong đó, nó bị lai căng rất nhiều và hầu như lấy cái phô trương làm mục đích, làm sao có thể so sánh với sản phẩm truyền thống nhưng đòi hỏi tính nghệ thuật và ý nghĩa của mỗi chi tiết như bố tôi vẫn làm. Cái này phải nghĩ thật thấu đáo một chút, có lẽ đó cũng là hướng đi để phát triển.