[Lại kể chuyện nữa] VỀ QUÊ - Chương 10
Sáng sớm hôm sau tôi và Thu về nhà, bố mẹ cũng không ngạc nhiên vì chúng tôi đi cả đêm, ông bà biết chúng tôi không thể thân mật khi ở nhà. Chỉ là mấy lần mẹ tôi đã nhắc, nếu có bầu thì cứ để đẻ, cấm không được phá bỏ.
Sức khỏe của anh trai đã tốt hơn nhiều, đang luyện tập để có thể đi lại được, chỉ là giọng nói của anh bị ảnh hưởng nên có chút không tròn tiếng, bác sỹ nói sẽ rất khó để phục hồi lại bình thường vì sợi thần kinh điều khiển thanh quản bị tổn thương. Nhưng tinh thần anh tôi rất lạc quan, từ nhà anh sang nhà bố mẹ tôi có đóng một hàng cọc để anh có thể đi sang mỗi ngày vừa luyện tập luôn.
Anh trai và bố tôi đang ngồi uống chè, tôi xà vào ngồi cùng, còn Thu và mẹ tôi lại tíu tít xuống bếp làm đồ ăn sáng. Nhận cái điếu bổ tôi vừa đẩy sang, tôi vê một bu thuốc, châm lửa và rít một hơi vang xa ra tận ngõ, sau đó sảng khoái thở lên trời.
– Mấy giờ con đi.
– Ăn sáng xong con sẽ đi, trưa đến nơi. Nếu không có gì thì ngày mai con sẽ về.
– Ừ, nếu không có gì vội, con qua chỗ cháu Tùng mang cho nó ít đồ với lại xem nó sống như thế nào.
Tùng con cả của anh tôi đã đỗ đại học, nó không đỗ kiến trúc như mơ ước mà lại đỗ kinh tế. Tôi cũng động viên nó học luôn kinh tế thay vì ở nhà một năm để thi lại, nếu nó không thích kinh tế thì sang năm thi tiếp.
– Vâng, con sẽ qua.
Tôi nhìn anh trai tôi, anh đang cười rất tươi dù có chút còn cứng nhắc. Khi thằng Tùng đỗ đại học anh chị tôi cũng mua cho nó một căn chung cư nhỏ, bình thường nếu lên Hà Nội tôi vẫn ở nhà nó.
Thu bưng cái mâm đặt bốn bát bánh đa nấu với rau cần đang bốc khói nghi ngút lên nhà, anh tôi cũng đứng dậy lần theo hàng cọc về nhà, anh ăn uống vẫn cần chị dâu tôi hỗ trợ. Đưa anh sang nhà, tôi quay về ngồi vào bàn ăn sáng.
– Bố mẹ đã quyết rồi, bố mẹ sẽ xây nhà cho hai đứa. Bao giờ xây xong thì hai đứa tổ chức đám cưới luôn đi. Thu đã hai nhăm rồi, ở quê đã là gái già rồi đấy.
Tôi bật cười, nhìn Thu đang bẽn lẽn đỏ mặt. Từ hồi về nhà tôi, cô ăn mặc như mấy cô thôn nữ, cũng áo sơ mi kín đáo và chiếc quần vải ống đứng, hôm nay cô khoác ngoài cái áo len màu nâu nhạt. Nhưng không làm cô bớt xinh đẹp mà chỉ càng làm cho cô thêm đằm thắm và dịu dàng.
– Mẹ trông thế nào mà bảo vợ con già.
– Không già … không già. Mẹ chỉ nói vậy thôi, nhưng mày xem ở tuổi đó, ở cái làng này có đứa nào chưa đẻ hai ba đứa con. Tranh thủ đẻ đi, mẹ còn khỏe mẹ trông cho.
– Được, bọn con sẽ đẻ liền tù tì cho mẹ trông luôn một thể.
Sau khi ăn sáng xong, tôi cũng rời nhà.
Tôi tự lái cái xe bán tải cũ của mình, còn chiếc xe tải thì chở bộ ghế, bộ tràng kỷ và cái tủ hương mà mãi đêm qua chúng tôi mới bốc lên và chằng buộc cẩn thận, cùng hai cậu thợ của xưởng đi cùng để hỗ trợ.
Qua buổi trưa chúng tôi cũng đến chỗ giao hàng, đó là một căn nhà vườn nằm ở ngoại ô Hà Nội, một căn nhà gạch xây kiểu cũ năm gian xung quanh là vườn cây , phía trước là cái sân gạch đúng kiểu nhà bắc bộ cũ. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì kiểu cách xây của căn nhà, nó sẽ rất phù hợp với sản phẩm của chúng tôi. Chú Nguyên, vị khách đầu tiên của chúng tôi, đang có vẻ sốt ruột đợi chúng tôi ở cổng. Rất không may là cái cồng không đủ rộng để đánh xe vào sân, làm chúng tôi phải mất rất nhiều thời gian mới bê được được hết chỗ tủ và bàn vào nhà.
Chú Nguyên hài lòng, tôi cũng hài lòng vì bộ tủ và bàn ghế của chúng tôi vừa in được đặt vào vị trí, làm căn nhà vốn trống trải vì chú Nguyên dã dọn sẵn hết đồ cũ đi, trở nên ấm cúng và toát lên vẻ trầm mặc, ấm cúng. Lấy máy quay tôi quay hết các góc của bộ trường kỷ giữa nhà và bên góc nhà chú đặt bộ tủ hương và bộ bàn ghế tứ trụ nơi thưởng trà của chú. Cái này chúng tôi sẽ đưa mạng như chú đã đồng ý.
Tôi cũng tặng chú cái khay lục giác mà bố tôi đích thân chạm riêng cho chú, mô tả cành hoa mai bốn mùa đủ tám cạnh. Chú phấn khởi ra mặt, háo hức lấy bộ ấm chén tử sa mới tinh đặt lên và tỉ mỉ pha một ấm chè ướp hương sen mời chúng tôi uống.
– Chú đang mong chờ từng ngày để đón đủ bộ về, lúc đó không biết căn nhà này mới thực sự mang đúng phong vị mà các cụ từng thưởng thức.
– Vâng, chắc cũng khoảng ba tháng nữa thôi ạ. Cơ bản là bộ tứ quý mất thời gian nhất, mà bố cháu cũng dồn nhiều tâm huyết nhất.
– Anh Chức đúng là nghệ nhân chân chính, làm gì cũng đòi hỏi sự hoàn mỹ và tâm huyết.
Chú Nguyên bằng tuổi của bố tôi, nhưng toàn gọi bố tôi là anh. Sau những câu chuyện phiếm không dứt với chú, tôi cũng từ chối lời mời ở lại ăn cơm tối vì tôi còn một cái hẹn nữa.
Dặn lái xe và hai cậu thợ về trước, tôi phóng vào nội thành.
Chị Ngọc đã về, chị đã liên lạc với tôi từ mấy tháng trước nhưng do tôi quá bận nên bây giờ mới có cơ hội gặp chị. Nếu tôi lên mạng xã hội có lẽ đã biết chị về sớm hơn vì chỉ sau một tuần khi tôi post bức ảnh hoa quỳnh chị đã trả lời với câu “mãi mãi”.
Phải mất một lúc lâu tôi mới tìm thấy địa chỉ mà chị đã nhắn cho tôi tại một khu chung cư mới xây, gửi cái xe vào hầm, tôi đi vào thanh máy và bấm lên tầng nhà chị. Sau hai tiếng chuông, chị ra mở cửa có chút lưỡng lự, tôi cũng không để ý lắm.
– Lâu không gặp chị, chị lại càng ngày càng trẻ ra. Như bông hoa quỳnh đang lúc nở bung nhất.
Tôi khen cũng không quá, chị mặc một cái áo nửa như váy bằng vải cotton mỏng dài đến qua gối, chân đi một đôi tất ngắn có hình bông hoa sặc sỡ, khuôn mặt cũng trẻ ra căng mọng mịn màng nhưng có chút hơi không thật. Nụ cười của chị có chút gượng gạo làm nụ cười đang vui vẻ của tôi cũng phải gượng gạo thu lại, theo câu mời trống không nho nhỏ của chị, tôi đi theo sau để thấy chiếc quần lót sẫm màu của chị có chút lệch lạc.
Bước vào phòng khách, tôi đã nhận ra nguyên nhân tại sao chị có thái độ gượng gạo như vậy, một cậu thanh niên mày râu nhẵn nhụi, răng trắng môi hồng có chút nhu mì của con gái đang ngồi trên ghế, giương ánh mắt có chút không thân thiện lắm đang nhìn tôi.
– Bạn … chị.
Chị nhìn tôi lại nhìn cậu ta nói một câu không đầu không đuôi, tôi đưa ánh mắt nhìn chị, có lẽ sự bực tức của tôi hiện rõ trong đó, làm chị lảng sang chỗ khác.
– Chị đi lấy nước.
Sau đó vội vã quay người đi vào phòng bếp.
Cậu thanh niên kia chắc cũng trạc tuổi tôi, ăn mặc bóng bảy với bộ vest Hàn quốc bó chặt lấy thân hình ong dỏng của anh ta, mái tóc vuốt keo bóng mượt, mùi nước hoa xực mũi cộng đôi lông mày dài càng làm anh ta có chút âm nhu của con gái.
Anh ta cũng chẳng có động tác gì, chỉ nhìn tôi trừng trừng, có chút cảnh giác lại có vẻ như khinh thường, tôi cũng chẳng thèm để ý gật nhẹ đầu một cái, rồi cũng đi theo chị vào trong bếp.
– Thôi có lẽ em về đây, nhìn thấy chị khỏe khoắn trẻ trung thế này em cũng mừng. Hoa quỳnh lúc nở rất đẹp, sẽ tỏa mùi hương quyến rũ, nhưng có lẽ cũng hấp dẫn nhiều ong bướm làm ô uế vẻ đẹp của nó, nên khi chị thưởng thức đừng để nó ra ngoài hành lang mà để trong nhà, chị sẽ thưởng thức trọn vẹn được vẻ đẹp và mùi hương lúc nó rực rỡ nhất.
Tôi cũng không thay đổi nét mặt, không nhìn anh chàng kia chỉ cầm tay chị như bắt tay, nhưng lời nói có lẽ có chút chua chát làm chị ngẩng lên nhìn tôi, mấp máy định nói gì đó, nhưng tôi buông tay chị ra và quay người đi ra cửa và đi xuống hầm xe.
Lái xe ra khỏi hầm, tôi tự nhiên bật cười, rõ ràng là không có ý tứ gì nhưng mà đúng là có chút bưc bội giống như khi đang ngắm một hoa trắng muốt lại có một con ruồi đậu lên.
Đến chỗ Tùng, cu cậu đang ở nhà, trông có vẻ chững trạc hơn so với mấy tháng trước khi nó về ăn Tết. Cởi bộ quần áo trên người có chút nhàu nhì vì khuân đồ buổi chiều, tôi đi vào nhà tắm.
Thay một bộ áo mới, tôi kéo thằng Tùng đi ăn. Cu cậu dạo này bắt đầu hoạt ngôn, liến thoắng kể về mấy đứa con gái lớp nó, có lẽ cu cậu đã có những rung động, chỉ là đối tượng hình như hơi nhiều.
– Làm đàn ông nếu thích thì cứ sảng khoái lên, cứ đàng hoàng mà làm quen đừng có kiểu bắt cá hai tay như vậy. Nhưng lại không được lụy quá, mày lúc nào cũng phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu và nhớ này, thích nhất nhưng không có nghĩa là thích hợp nhất.
– Chú nói thế khó bỏ xừ.
– Động lão thì thấy nó dễ. Mà những gì chú dặn, mày vẫn tập đều chứ.
– Vâng, cháu vẫn tập hàng ngày. À, cháu cũng đi cắt bao quy đầu rồi đấy.
Tôi vỗ vai thằng cháu, cụng ly beer với nó.
Tôi với nó về khá muộn, cũng mặc kệ thằng cháu, tôi leo lên giường của nó và rút cái điện thoại ra. Chị Ngọc nhắn lúc tôi đang tắm, nhưng tôi chưa trả lời. Tôi gọi cho Thu, giờ này chắc cô mới lên giường, tôi lại có chút nhớ cô.
– Em nhớ anh!
– Anh nhớ em!
Tiếng cô nũng nịu vang lên ngay khi điện thoại được nối thông.
– Anh ru em ngủ đi.
Mỗi lần tôi gọi cô lại nũng nịu yêu cầu như vậy, cũng chẳng có thêm câu tình tứ nào. Tôi lấy cái tai nghe cắm vào điện thoại, nhắm mắt và nho nhỏ hát cho cô nghe vừa lắng nghe hơi thở đều đều nhẹ nhàng của cô êm ái truyền vào tai. Tôi cũng ngủ mất lúc nào không biết.
Tôi thức dậy rất sớm, chiếc điện thoại thông minh không thể chịu được cuộc gọi thông đêm đã chết ngóm. Cắm điện thoại vào cái dây sạc, tôi đi ra ngoài phòng dựng thằng cháu vẫn đang ngủ say như chết kéo nó đi chạy. Một tiếng chạy cũng làm hai chú cháu ướt sũng mồ hôi, cái áo gió dính bết lấy người.
Chiếc điện thoại đã tự khởi động khi cắm sạc, pin báo hơn năm mươi phần trăm, có mấy tin nhắn tự động báo cuộc gọi nhỡ. Vất điện thoại xuống giường, tôi đi vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ mồ hôi, rồi thay bộ quần áo sạch. Tiếng Hương vang lên khi tôi gọi lại số của cô trong tin nhắn báo lỡ.
– Anh qua với em một lát được không?
Lâu rồi cô cũng liên lạc với tôi.
– Sao em biết anh lên đây?
– Em theo dõi tài khoản mạng xã hội xưởng của anh, thấy báo sẽ có giao đợt hàng đầu tiên, em đoán anh sẽ lên.
Hôm qua Thu vừa post tin này lên.
– Sao em biết tài khoản của xưởng nhà anh?
– Bí mật. Anh qua nhanh đi.
Giọng cô có chút mơ màng. Tôi tắt máy sau khi nói một chữ “Được”.
Dặn thằng cháu một tiếng, để nó tự đi ăn sáng tôi đưa nó gói quà mà mẹ nó gửi cho, sau đó đi đến nhà của Hương.
Hương đón tôi với bộ mặt còn đang ngái ngủ, đầu tóc rối loạn, chiếc áo ngủ mỏng manh trễ nảo trên người cô không ngăn được một bầu ngực đang lộ ra hoàn toàn. Cũng chẳng thèm chào hỏi tôi, Hương đưa tay ôm ngang người tôi.
– Đừng nói gì! Bế em vào phòng.
Cúi người xuống đỡ lấy hai chân cô, người Hương rất nhẹ, nhẹ hơn so với cảm giác của tôi. Đi vào phòng ngủ, tôi đặt cô xuống giường, cởi cái khoác đặt lên ghế cạnh bàn trang điểm và nằm xuống ôm lấy cô khi cô nói.
– Ôm em!
Ôm cô trong vòng tay, mũi tôi cay cay, khi những ngón tay vuốt ve tấm lưng vốn mượt mà của cô giờ đây thay vào đó là cảm giác lật cật của những dẻ xương sườn gồ lên dưới làn da của cô. Những áp lực cô chịu chắc rất nhiều, có lẽ một phần nguyên nhân cũng xuất phát từ tôi.
– Em …
– Đừng nói gì. Hãy ôm em thật chặt.
Xiết cô vào lòng, cằm tôi dụi nhè nhẹ vào đỉnh đầu cô, khi mặt cô vùi sâu vào hõm vai tôi, một bàn tay mềm mại của cô đưa xuống tháo cái thắt lưng, kéo cái khóa quần xuống đưa vào trong quần nắm lấy cái buồi của tôi. Trong tôi chỉ có sự chua xót.
– Anh ơi! Em muốn.
Sau một lúc nằm yên, tay cô bắt đầu nhè nhẹ xóc cái buồi đã nở to trong tay của cô, giọng cô mơ màng. Có lẽ đây là điều tốt nhất tôi có thể làm lúc này cho cô.
Lật người cô lại, tôi kéo cái áo thun ra khỏi đầu và cúi xuống hôn lên môi cô, đôi môi vốn mềm mại nhưng giờ lại có chút khô sác. Nhưng cô cũng dần trở lên cuồng nhiệt, môi cô nóng dần lên và nồng nhiệt đáp trả nụ hôn của tôi. Dứt đôi môi khỏi môi cô sau một lúc lâu xoắn xuýt với cô, tôi đưa tay kéo cái váy ngủ của cô lên. Cơ thể của có cảm giác mảnh mai hơn, nhưng bộ ngực vẫn vun đầy lại trở lên to lớn hơn. Môi tôi nhanh chóng hạ xuống ngậm lấy bầu vú của cô, chơi đùa với cái đầu ti nâu hồng giữ hai hàm răng, bàn tay tham lam nhào nặn bầu vú bên kia, tiếng hít hà của cô thanh thoát bật ra khỏi miệng cô. Tiếng rên của cô ngày càng lớn, ngày càng loạn nhịp khi môi tôi rời vú cô, hai tay thay thế tiếp tục nhào nặn hai bầu vú của cô.
Môi tôi lướt trên vùng bụng có chút xanh xao của cô, khẽ giật lên khi lưỡi tôi liếm lên làn da của cô. Tiếng rên của Hương ngày một rối loạn, hai tay cô đưa lên nắm lấy hai bàn tay tôi, cùng nắm vào nhào nặn hai bầu vú của cô.
Môi tôi đi hết một vòng trên vùng bụng của cô, bắt đầu đi xuống đám lông mềm mượt của cô, hai đùi của cô mở ra để đón đầu tôi đi xuống, khép chặt lại khi tôi ngoạm cái lồn của cô, tay cô giật lên bóp chặt lấy hai tay tôi, miệng cô phát ra một tiếng rên lớn. Tiếp theo tiếng rên của cô không ngừng lại tiếp tục cất lên những tiếng cao vút, hai tay cô càng nắm chặt lấy hai tay tôi, hai đùi liên tục mở ra khép vào khi cái lưỡi của tôi ngoáy sâu vào trong. Rồi cô cong người hai đùi khép vào kẹp chặt lấy đầu tôi, hai tay càng bóp chặt lấy cổ tay tôi gồng cứng lại và miệng hét lên một tiếng ngân dài.
– Hahh … anh … ơi …!
Những tiếng gọi rời rạc của cô cất lên khi người cô run rảy.
– Vào … em …
Khi những run rảy giảm bớt, hay tay cô nắm lấy tay tôi kéo lên, hai đùi cũng mở ra để người tôi trườn lên, cái buồi căng cứng đâm vào giữa háng của cô khiến cô cong mông lên, hai đùi mở ra hết cỡ, cái buồi của tôi chọc loạn bên dưới cuối cũng cũng chui được vào cái lỗ ướt át của cô. Cô vội vã khép đùi lại, mông hảy lên đón cái buồi của tôi đang chui vào.
– Nhanh … anh … ơi … địt … em …
Cô thốt lên khi cái mông vội vã xàng qua xàng lại, tôi địt vào cô nhanh dần theo sự khao khát của cô, những biểu hiện trên mặt cô càng lúc càng hoang dại, tiếng rên của cô tiếng cao tiếng thấp, lúc lại nghẹn lại, để sau đó bật vút lên. Tôi dùng mọi khả năng để thỏa mãn những khát khao của cô, cái buồi dập liên tục, lúc nhanh mạnh, lúc chậm lại, rồi lại phầm phập lao vào bên trong cô.
Hương buông thả mọi cảm giác, chỉ còn sự thất loạn trên toàn bộ cơ thể người cô, hai chân lúc duỗi thẳng ra, lúc co lên dập vào hai bên hông tôi, hai tay cô đã buông tay tôi ra giang rộng đập liên hồi xuống giường, miệng cô há rộng để đẩy những tiếng rên liên tục ra khỏi cuống họng. Khi sự rối loạn lên đến đỉnh điểm, cả người cô bỗng cứng lên bất động sau đó nổ tung bởi tiếng hét cao vút, cả người giãy tung trên giường, các cơ trong lồn cô vội vã co bóp mút cái buồi của tôi vào sâu trong lồn cô.
Mải theo dõi cảm xúc của cô, tôi cũng quên đi cảm giác của mình, cái buồi được co bóp dữ dội chợt bùng lên gửi những cảm giác khoái cảm của nó mới làm tôi bừng tỉnh, sự khát khao ầm ầm bùng lên bắt tôi phải tiếp tục dữ dội dập vào trong cô, càng làm phản ứng của cô trở lên điện loạn hơn. Tôi cũng căng đầy khoái cảm và cũng bùng nổ, người cứng lên để dồn tinh lực xuống và phun toàn bộ vào trong cô. Người cô lại lần nữa cứng lên đình chỉ mọi rung động sau đó cô lại hét lên một tiếng nữa, nhưng lần này cô đưa hai tay lên ôm chặt lấy người tôi, hai đùi duỗi thẳng cũng co lại ép chặt lấy mông tôi và sau đó co thể của cô bật lên từng cái dập bồm bộp vào người tôi.
Ôm chặt lấy Hương, tôi đợi những rung động của cô qua đi, cơ thể của cô cũng dẫn yên tĩnh lại, hai chân cô vô lực rời khỏi mông tôi rơi xuống giường, đầu cô nghẹo sang bên hai mắm nhắm nghiền, chi có hơi thở của cô có chút dồn dập. Tôi cũng ngả người nằm xuống, nghiêng người ôm chặt cô trong lòng.
Tôi nằm yên miên man nghĩ về những gì chúng tôi đã có với nhau, về những người xung quanh tôi, hình như không ai không bị cuộc đời vùi dập chỉ là trong những hoàn cảnh khác nhau, hi vọng Hương cũng Thu của tôi sẽ lại mạnh mẽ đứng dậy và bắt đầu một cuộc sống mới. Nghĩ đến Thu, tôi chợt nhớ cô, nỗi nhớ ngày một cồn cào, nó cứ quặn lên làm tôi không yên.
Có lẽ cũng cảm giác được được tam tình của tôi, Hương cũng tỉnh lại, cô cựa quậy trong lòng tôi, rồi dịch người ra xa nhìn tôi.
– Em cám ơn anh!
Cô chợt nhoẻn một nụ cười, nụ cười rất rạng rỡ.
– Em nhận được rồi, em biết trong lòng anh vẫn có em, lúc nào đó em cần anh sẽ lại xuất hiện, với em thế là đủ. Anh về đi, em ổn rồi. Thật đấy.
Tôi nhìn cô, nhìn sự rạng rỡ và ánh mắt kiên định của cô, tôi khẽ gật đầu.
Rời nhà Hương, tâm trí tôi hoàn toàn bay về bên Thu. Tôi miệt mài đạp ga chiếc xe lao đi, tôi không thể đợi thêm một phút nào nữa để về bên cô.
Thu đang chăm chú kiểm tra đống đồ chuẩn bị cho buổi lễ ngày mai, cái bút trên tay gạch từng mục trên cuốn sổ, khi tôi đang vội vã đi vào sân. Tôi cũng chẳng để ý đến công việc cô đang làm, tôi ôm chặt lấy cô trong vòng tay.
– Anh yêu em!
– Em yêu anh!
Thu không ngỡ ngàng, không mừng rỡ, cô dịu dàng ôm lấy tôi. Chỉ là ánh mắt cô sáng lên long lanh, nụ cười lan ra làm cả khuôn mặt cô rạng rỡ khi cô rướn người lên hôn vào môi tôi.
Tôi đã quên hẳn tin nhắn của chị Ngọc.
***