LẠC - Chương 1
…………
– "Hôm qua nhà mình có con chuột lấy mất cái quần của mẹ rồi !!", mợ Ngọc nói với thằng em họ của tôi.
Tôi sững sờ xen kẽ hoảng hốt. Tôi tự hỏi liệu mợ Ngọc đã biết chính tôi là thủ phạm, là con chuột lén lút ấy ? Bây giờ nghĩ lại thì thấy tôi thật ngu ngơ, trong nhà chỉ có vài người, tôi lại là người không ở nhà đó nhưng lại hay ra vào, không phải tôi thì còn là ai nữa ? Ổn định tinh thần lẫn nét mặt, tôi quyết định im lặng giả vờ như không nghe thấy.
– "Con chuột lấy quần của mẹ để mặc hả mẹ ?", thằng em họ trả lời mẹ nó một cách ngây thơ mà làm mợ Ngọc không nhịn được cười, còn tim tôi sắp rớt ra ngoài rồi.
– Chắc vì cái quần đẹp quá nên con chuột nó thích đó con. Tiếc quá, mẹ thích nhất cái quần này, mẹ còn thêu hình cái ô nhỏ nhỏ xinh xinh lên nó nữa.
– "Mình đi bắt con chuột trả quần cho mẹ không anh Long ?", thằng em đột nhiên hỏi tôi.
– "Anh sợ chuột lắm, không dám bắt đâu", tôi trả lời nó thật nhanh để kết thúc câu chuyện này.
– "Em cũng không dám bắt đâu, ngày mai em sẽ nói với ba bắt nó", thằng em hồn nhiên trả lời, còn tôi thì sắp ngất.
– "Mợ bị mất quần áo hả mợ ? Bị mất nhiều không mợ ?", tôi hỏi vu vơ, ngu ngơ, ngơ ngác.
– "Mợ chỉ mất cái quần lót màu trắng có thêu hình cái ô thôi con..", mợ Ngọc thì thầm với tôi như sợ thằng em nghe thấy vì nó cũng chưa biết cái quần bị mất ở đây là cái quần lót bé nhỏ xinh xắn mà mẹ nó hay mặc.
– Có thể mợ để ở đâu rồi tìm không thấy thôi, chứ làm sao con chuột nó lấy cái quần này được.
– Chắc là như vậy rồi, để mợ tìm kĩ lại lần nữa xem sao.
Tôi thở phào nhẹ nhõm nghĩ rằng mợ Ngọc sẽ không nghi ngờ nữa và cần phải đem cái quần để lại trong tủ quần áo. Ngày hôm sau, tôi đem chiếc quần lót xinh xắn ấy- đã giặt sạch sẽ trả lại trong ngăn tủ chứa "báu vật" của tôi. Đúng là suy nghĩ của một đứa nhóc 12 tuổi, tôi tự thấy mình thật ngáo. Tôi đã lấy chiếc quần này trong phòng tắm của mợ Ngọc nhưng bây giờ lại đem để trong ngăn tủ. Thật ngu ngốc, sau này nghĩ lại đây chẳng khác nào hành động tự thừa nhận mình là trộm…
Tôi đã không đến nhà mợ Ngọc suốt khoảng 2 tuần sau đó với lý do bận học. Thật ra là tôi muốn đợi tình hình ổn định lại như trước mà thôi. Cho đến tối hôm sinh nhật thằng nhóc con của mợ, mọi người tụ hội đông đủ để cùng nhau ăn uống. Trong suốt buổi tiệc thì ánh mắt của tôi cứ lén lút nhìn vào mợ khi có cơ hội, đặc biệt là vào mông, vào ngực để thấy được những đường nét lộ rõ của bộ đồ lót. Tôi bị ám ảnh mất rồi!. Tiệc tàn, mọi người về còn tôi thì ở lại để mở quà với thằng em họ. Ngồi trên giường, hai anh em đang chăm chú khui từng hộp quà xem có thứ đồ chơi xịn sò nào không.
Một lúc sau, mợ Ngọc bước ra từ phòng tắm – phòng tắm nằm trong phòng ngủ, mợ Ngọc đã thay bộ đồ ngủ như hằng ngày, đã 2 tuần rồi tôi không nhìn thấy hình ảnh này. Tôi lại giả vờ tiếp tục khui quà với thằng em chứ thật ra mắt cứ tìm cơ hội để nhìn vào cơ thể ấy. Mợ Ngọc tiến gần lại chúng tôi, đột nhiên mợ cúi người xuống để lấy đồ ở ngăn tủ phía dưới cùng, tôi với thằng em ngồi đối diện nhau, mà cái tủ ấy lại đối diện mặt tôi, tức là khi mợ cúi người xuống thì đồng nghĩa với cái mông to đùng của mợ hướng thẳng vào mặt tôi. Cách chừng 1m thôi, nên tôi có thể nhìn thấy rõ được hôm nay mợ Ngọc mặc một chiếc quần ren màu đen. Đây là lần đầu tiên tôi thấy mợ ấy mặc một chiếc quần khác màu nổi trội như vậy, thật là không biết có ý gì đây, lúc đó tôi cũng còn ngây thơ lắm các bạn ạ.
Nhìn thật kĩ, thật sâu, tôi nhìn thấy rõ từng đường nét của chiếc quần ren thứ đang bám sát vào mông mợ Ngọc. Cái quần ngủ bên ngoài, nó không có giá trị gì lúc này cả, nó mỏng, siêu mỏng, các bạn có thể thấy rõ những gì bên trong. Cho tới thời điểm lúc đó, tôi còn không biết được quan hệ tình dục là gì, làm sao để sản xuất em bé nữa kìa. Có thể là do bản năng mà tôi cứ bị thu hút vào tâm điểm của cái mông ấy, một khu tam giác bé nhỏ mờ ảo trước mắt. Dù chỉ nhìn được tầm một phút thôi nhưng hình ảnh đó nó đi theo tôi tới tận bây giờ, đúng thật là những hình ảnh đầu tiên về thứ gì đó thì nó luôn ấn tượng nhất.
Sau đêm đó, tôi cứ nghĩ mãi về hình ảnh chiếc quần ren đó, tôi quyết định phải chạm được vào nó – chạm vào chiếc quần thôi các bạn vì nó là thứ tiếp xúc trực tiếp với cái thứ mà ai cũng biết là cái gì kia. Vẫn kịch bản cũ, vào phòng mợ Ngọc chơi với thằng em họ, sau đó tìm kiếm chiếc quần ấy, lần này tôi quyết giữ luôn không trả và không tới nhà mợ Ngọc nữa. Đúng là suy nghĩ của trẻ con, mọi thứ trở lại như cũ chỉ sau vài tuần và hầu như tối nào tôi cũng lại nhà mợ Ngọc chơi.
…..
Thời điểm đó là thời hoàng kim của những game nhập vai kiếm hiệp Trung Quốc như Thiên Long Bát Bộ, Võ Lâm Truyền Kỳ, Tru Tiên,..Tôi tụ tập cùng nhóm bạn trong lớp chơi suốt mấy năm ròng rã, từ năm lớp 7 cho đến cuối năm lớp 11. Tôi dành thời gian chơi game rất nhiều, thậm chí mua máy tính bàn để phục vụ việc học chứ thật ra là toàn chơi game. Các bạn có ai chơi server Nhất Dương Chỉ hay Phục Hổ Quyền của Thiên Long Bát Bộ lúc trước không? Cũng vì dành nhiều thời gian chơi game mà tôi hiếm khi lại nhà mợ Ngọc mỗi tối nữa, cho đến tận bây giờ cũng vậy. Mặc dù vậy, hình ảnh của mợ Ngọc cùng với chiếc quần ren ấy lúc nào cũng trong đầu tôi.
Nhưng tôi phải cảm ơn Thiên Long Bát Bộ vì đã cho tôi gặp được em – cô bạn cùng trường tên Thúy dễ thương đáng yêu. Tôi gặp em vào năm lớp 9, cả tôi và em đều mới 15 tuổi. Vì Thúy nhỏ hơn tôi vài tháng nên cứ xưng với nhau là anh em khi chat yahoo, còn ở trường thì gọi nhau là bạn. Tôi tình cờ quen em ở tiệm net gần trường, tình cờ ngồi cạnh nhau, tình cờ chơi chung server của TLBB. Thế là chúng tôi kết bạn để làm những nhiệm vụ chung với nhau, đều đặn cuối tuần chúng tôi sẽ hẹn nhau ở tiệm net để ngồi cạnh nhau chơi game, còn những ngày khác thì chơi ở nhà mà chat với nhau. Như vậy đấy, chúng tôi chia sẻ với nhau những kỉ niệm vui buồn ở trường lớp. Thật hồn nhiên trong sáng. Tôi cũng chả để ý kĩ đến vóc dáng của Thúy thế nào, nhìn sơ qua thì thân hình khá mũm mĩm nhưng gương mặt thì rất xinh, cũng là một trong những hot girl của trường rồi, ở trường tôi có nhiều bạn xinh hơn rất nhiều.
Trong suốt mấy tháng trời, em tham gia vào nhóm chơi game của tôi và những thằng bạn. Bên ngoài thì cách cư xử tôi với em cũng như những người bạn khác nhưng thật ra tôi và em đều cảm nhận được điều gì đó đặc biệt. Một sự rung động đầu đời ? Nó có phải gọi là tình yêu không ? Lúc đó chúng tôi nghĩ là phải. Chúng tôi tự nhận là người yêu của nhau mà không hề có một lời tỏ tình từ đối phương. Đương nhiên là chúng tôi phải giấu kín mối quan hệ này với bạn bè, thầy cô, gia đình. Thời đó điểm đó, yêu đương sớm thì bị phản đối rất dữ dội. Ngoài thời gian chơi game thì tôi và em cũng dành thời gian để làm bài tập chung với nhau, mặc dù chơi game nhiều như vậy nhưng tôi thì luôn đứng top đầu lớp còn em thì ngược lại. Tôi phải dạy lại em rất nhiều kiến thức để chuẩn bị cho kỳ thi vào lớp 10.
Cuộc sống cứ diễn ra như vậy, bình yên, nhẹ nhàng trong một bầu không khí trong lành, yên tĩnh của làng quê. Tôi luôn ước rằng mình có thể quay lại ở thời điểm đó một lần nữa..
Một ngày nọ, tôi nhận được tin nhắn của em: " Ox oi, bx bj chay~ mau’ nhjeu^` lam’.." , là teen code đấy các bạn, đã vậy còn xưng là Ox với Bx, thật là trẻ trâu đúng không? Mà thời đó không trẻ trâu không được mà. Tôi thì không thích cách xưng hô này nhưng em thích như vậy thì tôi đành chiều.
– " Thúy bị té xe hay bị như thế nào ? Chảy máu ở đâu ? Tình hình có nặng không ?", tôi hốt hoảng gọi điện trực tiếp cho em, nói chuyện trực tiếp với nhau thì chúng tôi chỉ xưng tên thôi vì ngại.
– "Mình..hh..bị chảy máu ở giữa hai chân", em trả lời tôi một cách ấm úng, vì thực sự em cũng hồn nhiên như tôi thôi.
– "Làm sao mà Thúy bị thương ở đó ? Chân Thúy đau không ?", tôi ngu ngơ hỏi tiếp
– "Không phải là chân..cũng không phải bị thương…mà là..à..chảy máu ở "cơ quan sinh dục"..mẹ nói là mình bắt đầu có kinh nguyệt rồiiiii.." , em nhỏ nhẹ trả lời, mà em dùng từ "cơ quan sinh dục" đấy các bạn, không phải là "bướm", là "lồn" hay còn gì khác.
– "Trời, mình còn tưởng là Thúy bị tai nạn nào đó. Không phải tai nạn là mình vui rồi."
– "Nhưng mà máu chảy nhiều quá, mình bị sợ máu"
– "Ở trường cô đã dạy về cơ quan sinh sản với kinh nguyệt vào năm lớp 8 rồi mà, Thúy không nhớ hả ?"
– "Học khô khan vậy thôi chứ thực tế thế nào mình đâu có biết, đây là lần đầu nên mình sợ quá."
– " Con trai sướng quá !! Không phải bị như mình !!! ", bỗng dưng em hét lớn làm tôi điếc cả tai.
– "Mình sẽ quan tâm Thúy nhiều hơn nhưng con trai cũng khổ lắm không sướng đâu.", tôi cũng không biết khổ cái gì nữa các bạn ạ, nói bừa vậy thôi.
Tôi kết thúc cuộc gọi với những lời động viên dành cho em. Một lát sau thì bỗng dưng có tin nhắn yahoo từ em. Một hình ảnh hai đùi e đầy máu. Ôi ! cô bạn này cũng thật dữ dội…còn gửi cả ảnh minh họa.
Bắt đầu từ đó thì chúng tôi thường xuyên gửi nhiều ảnh hơn, mà ảnh thì chụp bằng Webcam máy tính nên cũng k rõ nét bao nhiêu nhưng có còn hơn là không. Tôi dễ dàng nhận ra là hình ảnh em gửi càng lúc càng bạo. Từ ảnh mặc đồ ngủ cho tới áo hai dây, rồi ảnh vai trần, ảnh đùi , đôi khi lấp ló bộ ngực mới lớn nơi phía xa. Tôi cũng dùng những từ ngữ đẹp nhất để khen em, con gái đúng là yêu bằng tai mà, được khen thì em lại càng gửi nhiều hơn nữa…Cuộc đời tôi toàn quen với những cô gái có sở thích độc lạ..
– " Buzzzzz "- các bạn chơi yahoo ngày xưa chắc không thể quên được tiếng này
Tin nhắn của em gửi đến vào giữa khuya với nội dung :"Bx ch0 ox x3m nek`" , cùng với một hình ảnh mà tôi chưa từng bao giờ thấy. Đó là bộ ngực của con gái mới lớn cùng với 2 cái núm vú xinh xinh hồng hào. Nó không to nhưng nhìn nó cũng đã quá kích thích với một đứa chưa biết gì như tôi. Thực ra ở thời điểm đó, tôi đã biết tới lauxanh.us, tôi đã đọc rất nhiều bài của những anh chị trên này, cũng xem hình nhiều. Nhưng đây là cặp vú đầu tiên mà tôi nhìn thấy từ một người tôi quen biết, đặc biệt lại là từ người yêu của tôi. Nó kích thích lắm các bạn ạ
– "Vú bx đẹp quáaa, ox muốn được chạm vàoo.", tôi không bao giờ viết teencode cho ai đó cả, tôi thấy nó kì cục
– " ngaj` maj dj h0c ve^` thj` den^’ nha` bx choj nhak, pa me bx dj sg uj`"…..
…..
P/s : Cảm ơn các bạn đã đọc, tôi sẽ còn tiếp tục. Hy vọng sẽ kể với các bạn câu chuyện của tôi một cách logic theo thời gian nhất để không bị rối.